Sáng sớm ngày hôm sau, ta mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn sang bên cạnh tên cẩu tử kia vẫn còn đang ngủ ngon lành, liền quay người muốn ngồi dậy.
Tư Đế lền đưa tay giữ ta lại
“ Nàng dậy sớm như vậy để làm gì chứ, ngủ thêm một lát đi”
Ta liền gạt tay hắn ra, sau đó lại nghiêm giọng, hận không thể đạp cho hắn một phát lăn khỏi giường.
Lúc hắn không có ở đây đúng là ta vô cùng nhớ hắn, nhưng hắn về rồi ta lại cảm thấy bên cạnh như có thêm một đứa trẻ vậy.
Vô cùng phiền phức!!!
Mãi cho tới khi hắn thức dậy cũng là lúc mặt trời lên cao.
Ta nghĩ hắn sẽ chui tới thư phòng làm việc, nhưng hắn liền gọi tất cả cung nhân trong cung tới.
Tên cẩu tử này không biết lại muốn làm trò gì nữa đây.
“ Chàng đang làm gì vậy, đang yên đang lành chàng gọi bọn họ tới đây làm gì?”
“ Lát nữa nàng sẽ hiểu ta đang làm gì”
Ta nhìn hắn, Dương Cảnh ở ngoài tiến vào nhìn qua một loạt người ở đó, ta để ý hắn đeo nửa miếng ngọc bội bị vỡ ở bên thắt lưng.
Tư Đế đứng dậy, đem phát cho mỗi người một quan tiền
“ Thái Tử phi hiện tại đang rất muốn ăn hồ đào.
Các ngươi đi mua hồ đào cho nàng ấy”
Hồ đào? Ta muốn ăn hồ đào lúc nào chứ? Tư Đế đang làm cái quái gì vậy, ta liền tiến tới phía bên cạnh hắn nói nhỏ: “ Tư Đế, ta không có muốn ăn hồ đào.
Ngày hôm trước ở đền thờ ta cùng với Thước Đông đã ăn rất nhiều…”
Ta chợt ngưng lại, ta hình như đã hiểu ra việc mà hắn làm.
Quãng đường từ Đông cung tới đền thờ rất ngắn, nếu như kẻ theo dõi ta là cung nhân ở đây nhất định sẽ không chọn đi đường xa tới chợ thành để mua, bởi vì hắn sẽ đi tới đền thờ
Như thế, người đầu tiên quay lại chính là người có khả năng nhất.
Mà Dương Cảnh đeo ngọc bội đồng nghĩa với việc thể hiện với tên kia rằng đã có người ở lại theo dõi ta, như vậy hắn sẽ yên tâm rời đi
Kế sách này, tuyệt nhiên không có khe hở nào để sơ xuất xảy ra.
Cung nhân trong cung không thể tự do đi lại, nên không bao giờ biết có một người bán hồ đào ở đền thờ, ngoại trừ người đã theo dõi ta ở đó ngày hôm trước
Tư Đế liền quay sang phía ta: “ Được rồi chúng ta vào trong ngồi đi, nàng không nên đứng lâu như vậy”
Ta gật đầu.
Tư Đế liền dìu ta vào trong nghỉ ngơi, ta một bên ăn hạnh quả, một bên lại nghe hắn nói chuyện: “ Người của Đông cung hầu hết là của Hoàng hậu điều tới, vậy nên nếu sau này ta có làm gì nàng cũng phải tuyệt đối tin tưởng vào tình cảm của ta”
Ta nhìn Tư Đế, cũng không biết hắn đang nói đến thời gian xa xôi nào sẽ xảy ra, nhưng mà hình như ta cũng hiểu được mấy phần.
Nhưng chuyện hoàng hậu nhắm tới Đông cung ta thật sự không thể hiểu được lí do
Ta cũng không muốn hỏi nhiều chuyện trước đây, bởi vì nghe nói trước mặt Hoàng Hậu có một cái tên cấm kị tuyệt đối không thể nhắc tới là Nghiêm Tư Thành.
Hắn ta trước đây chính là huynh trưởng của Tư Đế chứ không phải như sau này là Nhị Hoàng tử.
Nghiêm Tư Đế và Nghiêm Tư Thành đều sinh ra cùng một thời gian.
Trước đây ta nghe nói, vị hoàng tử này khôi ngô tuấn tú, văn võ lại toàn tài, so với Nghiêm Tư Đế lại xuất sắc hơn thập phần
Cho tới sau này chẳng hiểu vì sao Nghiêm Tư Thành không may chết đuối, Hoàng hậu vì thương tiếc vị hoàng tử này mà khóc tới suýt nữa thì hai mắt không thể nhìn thấy ánh sáng nữa.
Đông Hoàng quý phi là mẫu thân của Tư Đế, người và Hoàng hậu lại luôn có hiềm khích với nhau, cũng chẳng biết vì sao sau khi Nghiêm Tư Thành mất thì Hoàng đế lại đem Tư Đế tới cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Đông Hoàng quý phi vì quá đau buồn nên đã uống rượu độc mà chết.
Vì thế mà mối quan hệ của Hoàng hậu và Tư Đế luôn không được tốt lắm.
Hoàng hậu chấp niệm rất lớn với cái chết của Tư Thành, chuyện sau đó thế nào ta cũng không biết nữa.
Chỉ biết sau này Tư Đế lên ngôi Thái Tử, khiến cho Hoàng Hậu cũng nhận được sủng ái từ Hoàng đế.
Hoàng hậu mới thôi không nhắc tới chuyện xưa, hậu cung này, tranh quyền đoạt sủng vô cùng khốc nghiệt…
Tới lúc này Dương Cảnh đột nhiên bước vào bên trong.
Hắn lôi theo một tên vào trong thư phòng.
Kẻ này nhìn ta, ánh mắt hắn cương quyết tới mức khiến ta có phần sợ hãi
“ Thái Tử, vật này tìm thấy ở trên người hắn”
Dương Cảnh dâng lên cho ta một miếng ngọc bội, một nửa bị vỡ đã không còn nguyên vẹn.
Ta lập tức liền nhận ra hắn chính là kẻ đã theo dõi ta, liền muốn mở miệng truy hỏi kẻ đứng đằng sau
Tư Đế đột nhiên quát lớn: “ Những kẻ được phái đi như này đều có thuốc độc ngậm ở trong miệng, chặn miệng hắn lại, không được để hắn cắn thuốc độc tự tử”
Dương Cảnh tuy rất nhanh, nhưng mà người kia chỉ mỉm cười một cái: “ Nghiêm Tư Đế, ngươi rất thông minh.
Đáng tiếc, ngươi lại không thể lấy được chút thông tin nào của ta rồi”
Kẻ này nói xong, liền lập tức ngã xuống, cứ như thế mà chết trước mặt ta.
Khung cảnh trước mắt làm ta không dám cử động, nhịp thở cũng ngày một gấp gáp, tim ta đập loạn trong ngực
“ Lôi hắn ra ngoài”
Tư Đế liền đưa tay che mắt ta lại, ta quay người ôm chặt lấy hắn.
Ta cảm nhiệt độ của cơ thể tăng lên mấy phần, trong lòng tràn ngập sợ hãi khiến cơ thể ta không ngưng run rẩy
Tư Đế nói gì đó với ta, nhưng mà ta cũng không nghe rõ hắn đang nói gì.
Cơn đau từ bụng ta truyền tới dữ dội, ta một tay ôm bụng, muốn nói với Tư Đế rằng ta rất đau, nhưng lời tới họng không thể nào phát ra được.
Ta cứ thế đau tới mức ngất đi
Cho tới khi ta mở mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy Tư Đế đang ngồi bên cạnh giường, vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng.
Hắn thấy ta tỉnh dậy thì mới vui mừng thở ra một hơi: “ Ly Tuyết, nàng tỉnh rồi”
Ta nắm chặt lấy tay hắn, một tay xoa xuống bụng mình: “ Lúc nãy, bụng ta rất đau, rốt cuộc ta bị làm sao vậy, đứa nhóc trong bụng ta sẽ không có chuyện gì phải không”
Tư Đế đưa tay vuốt tóc ta, hắn lắc đầu trấn an ta: “ Nàng yên tâm, nhóc con không sao cả, sẽ không có chuyện gì đâu.
Vừa nãy có phải bị dọa sợ rồi không? Thẩm Thái y nói nàng là sợ hãi quá mức dẫn tới động thai.
Bây giờ không sao rồi”
Ta khó khăn ngồi dậy, nhào vào lòng hắn.
Cảm giác hai bên má đều đã ướt nước mắt.
Nhìn thấy người kia chết trước mắt, ta cảm giác giống như hắn ta cũng đang lôi sinh mạng của ta theo.
Tư Đế ở một bên dỗ dành ta giống như đứa trẻ, lúc này cung nữ Minh Uyển đem vào trong một bát thuốc sắc
“ Đây là thuốc Thẩm Thái y kê tới cho nàng.
Ly Tuyết, ta đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, nàng hãy yên tâm dưỡng thai.
Sau này có ta ở đây, nàng không cần phải lo lắng nữa”
Ta gật đầu.
Chuyện ta bị động thai đương nhiên chỉ có mấy người biết, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không ta chẳng cần làm gì cả, rắc rối cũng sẽ tự tìm tới cửa Đông cung
Mấy ngày dưỡng thai ở trong tẩm cung, Tư Đế cũng không hề mất tích.
Hắn dọn luôn chỗ làm việc tới tẩm cung của ta, khiến cho ta chỉ cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy hắn đang làm gì
“ Chuyện lần trước, đáng tiếc là không lấy được chút thông tin gì về kẻ đứng đằng sau kia.
Chủ tử, người có cần nô tài điều tra…”
Dương Cảnh ở một bên bẩm báo với Tư Đế, chỗ ngồi của hắn cách nơi ta ngồi nghỉ cũng chỉ có một bức màn.
Mà Tư Đế lại biểu thị ra việc gì ta cũng đều có thể nghe được, tuy ta cũng không để tâm tới việc của hắn, nhưng lời nói lọt vào tai thì ta vẫn phải nghe
“ Không cần, ta vốn đã đoán ra kẻ đứng đằng sau hắn rồi.
Hiện tại chúng ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc ngồi chờ đợi bọn họ hành động”
Tư Đế biết kẻ đứng đằng sau là ai??? Nhưng rõ ràng chuyện hắn thấy thì ta cũng đều thấy, thế mà ta lại không thể đoán ra.
Rốt cuộc hậu cung kia còn bao nhiêu bí mật bị che giấu nữa?.