Vu Quân Ly Tuyết

Chương 30: Chương 30




“ Ly Tuyết, ta muốn tới thăm Trấn Bắc tỷ tỷ và Hàn gia”
Ta còn đang lười biếng.

Tư Đế từ ngoài bước vào trong, hắn nhìn ta.

Ta đành phải gật đầu rồi ngồi dậy: “ Vậy ta đi cùng với chàng, chúng ta gọi cả Thước Đông đi cùng nhé?”
“ Thước Đông luyện tập cả ngày nay đã mệt mỏi ngủ mất rồi.

Ta đã nói cung nữ chăm sóc cho thằng bé rồi”
Ta cũng không có ý kiến với việc này.

Liền gật đầu sau đó cùng hắn tới lăng tẩm của hoàng thất.

Khi ta cùng hắn tới trước hai nấm mộ phủ đầy cỏ cây xanh rì, xung quanh được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, mấy nén hương cháy dở còn chưa kịp tắt hẳn
“ Chắc có lẽ là do Hoàng hậu sai người tới đây thắp nhang và dọn dẹp, dù sao khi tỷ ấy sinh thời đều rất được lòng mọi người trong cung.

Hoàng hậu thương tiếc người cũng phải thôi”
Tư Đế nhìn ta, hắn gật đầu rồi cầm mấy nén nhang lên châm cháy bằng ngọn lửa đèn dầu được đặt ở gần đó.

Ta thoáng thấy gương mặt hắn thoáng ra vẻ đăm chiêu buồn bã
Có lẽ bởi vì khi tỷ tỷ của hắn ra đi thì hắn lại không thể tới mà tiễn người đoạn đường cuối cùng.

Hắn đứng ở đó yên lặng, mắt nhìn bài vị khắc tên của vị tỷ tỷ vô cùng yêu thương hắn.

Ta khẽ đưa tay lên nắm chặt lấy tay hắn hắn, im lặng một bên như đồng cảm với hắn.

Tư Đế thở dài một hơi: “ Tỷ tỷ, sau này đệ sẽ thay người chăm sóc thật tốt cho Thước Đông”
Ta cùng hắn đi quanh trong lăng mộ đặt tất cả các vị hoàng thất ở đó, mỗi người lại mỗi người hắn đều nhìn qua một lượt.

Cho tới khi đứng trước một lăng mộ cũ, xung quanh bám bụi hắn đột nhiên dừng lại
Tư Đế đi lên, phủi đi lớp bụi bám trên bài vị kia.

Để lộ ra mấy chữ Trấn Bắc Đại Hoàng Tử Nghiêm Tư Thành cùng sinh thần và bát tự.

Ta chợt giật mình, lại quay sang nhìn Tư Đế
“ Vị hoàng tử này là…”
Tư Đế nhìn ta, hắn đặt bài vị xuống đúng vị trí, rồi trầm mặc chầm chậm trở lại bên cạnh ta: “ Người này là Nghiêm Tư Thành, là hài tử do chính Hoàng Hậu sinh ra, đồng thời cũng là huynh trưởng của ta”
Nhìn vẻ mặt của hắn, ta cũng không rõ hắn là đang thương xót, đau lòng hay là tức giận trách móc.

Tư Đế im lặng một lúc, rồi lại tiếp tục nói: “ Năm đó, Nghiêm Tư Thành học một biết mười, là người văn võ toàn tài mà ta không thể nào sánh được”
Nghiêm Tư Thành năm ấy mười bốn tuổi, là một vị thiếu niên có dung mạo anh tuấn, lại tinh thông toàn tài.

Nhưng hắn vẫn không nhận được sủng ái từ Hoàng Thượng.

Thậm chí tới ngôi vị thái tử hoàng thượng cũng không có ý định cho hắn ngồi lên
Ngày hôm ấy, Tư Đế muốn cùng hắn tới thảo nguyên ở ngoại thành săn bắt cùng với Hoàng đế.

Nhưng mà Tư Thành nói rằng hắn còn có việc bận, muốn ở lại trong cung học tập

“ Ngày hôm ấy khi ta tới tẩm cung của hắn, nhìn một thư phòng chất đầy sách vở, ta mới hiểu rằng cả đời này ta cũng chẳng thể nào theo kịp hắn”
Tư Đế thở dài, hắn cùng ta bước nhanh ra khỏi lăng tẩm, bầu trời trong vắt gợn lên vài cơn gió dìu dịu.

Ta song bước cùng hắn đi dạo quanh khu chợ thành một vòng
Bởi vì khi ấy, Tư Đế nghĩ bản thân mình kém cỏi nên đã ở lại trong cung học tập chăm chỉ không đi săn bắt cùng với hoàng thượng.

Mà Tư Thành nghĩ rằng do hắn nên Tư Đế mới không tới buổi săn bắt, nên tối hôm đó hắn đã âm thầm tới gặp Tư Đế
Nhưng mà suốt đêm hôm ấy, Tư Thành không tới chỗ của Tư Đế, cũng không hề quay về tẩm cung của hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau khi phát hiện ra Tư Thành mất tích, thì mấy thị vệ đi tìm kiếm mới thất kinh phát hiện thấy thi thể Tư Thành nổi trên mặt hồ sen đằng sau Ngự Hoa viên.
Vào lễ tang của Nghiêm Tư Thành, Hoàng hậu lặng người trước linh cữu, mãi cho tới khi nhìn thấy Tư Đế lại bất giác xoa đầu hắn, một câu nói: “ Tư Thành lo lắng con giận, nên xin ta xuất cung tới gặp con, ta không đồng ý nhưng mà không thể nào ngờ…”
Câu nói ấy đã đem cái chết của Tư Thành, gạt hết lên đầu của Tư Đế, buộc chặt vào người hắn mãi không thể tháo gỡ xuống được.
Tư Đế kể xong thì im lặng, hắn dừng lại ở trước bức tường thành đỏ, ở trước cánh cửa dẫn vào trong hoàng cung.

Ta nhìn hắn, hóa ra cái chết của Tư Thành lại là như vậy.
Có lẽ ta đã hiểu, tại sao ở trước mặt hoàng hậu lại kiêng kị nhắc tới ba chữ Nghiêm Tư Thành tới như vậy.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đã suốt bao nhiêu năm như vậy Tư Đế cũng không thể nào không tự trách chính bản thân hắn, vì thế mà hắn lại càng cố gắng, cố gắng thay cả phần của Tư Thành
“ Phụ thân, mẫu phi hai người trốn Đông Đông đi chơi sao?”
Tâm trí của ta bị một giọng nói kéo trở về thực tại.

Thước Đông chạy tới chỗ của ta, Tư Đế mỉm cười mà ôm lấy cậu nhóc lên: “ Đâu có, ta cùng mẫu phi của con là ra ngoài mua hồ đào cho con đó.


Chúng ta quay về cung cùng ăn nhé?”
Nhìn Tư Đế vui vẻ như vậy, ta dường như cũng nhẹ lòng hẳn đi vài phần.

Sau đó ta quay sang xoa đầu Thước Đông, rồi cùng Tư Đế đưa nhóc con hồi cung.

Ta thoáng nghe thấy mấy vị cung nữ thì thầm với nhau
“ Cô xem, Thái Tử phi chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trong cung này rồi, Thái Tử yêu chiều người như vậy, lại có thêm một tiểu tử ngày ngày ở bên cạnh gọi ngọt mấy tiếng nương.

Đổi lại là ta sau này chỉ cần hạnh phúc bằng một nửa như vậy đã rất mãn nguyện rồi”
“ Thái Tử phi đúng thật là tốt số.

Chúng ta đời này kiếp này cũng không thể mơ được có một người ở cạnh đối với chúng ta tốt như Thái Tử điện hạ”
Ta nghe mấy lời này liền mỉm cười vui vẻ, lại nhìn Tư Đế rồi đưa tay nắm lấy tay hắn.

Đúng, ta chính là tốt số như vậy, có được một người giống như Tư Đế ở bên cạnh ta
Mấy ngày sau khi Tư Đế trở về, trong cung tổ chức yến tiệc ăn mừng chiến thắng của hắn.

Tất cả các cung nữ trong cung đều bận tới mức làm việc không ngơi tay, yến tiệc lần này cũng coi như là để đánh dấu sức mạnh của Trấn Bắc Quốc
Vào ngày diễn ra yến tiệc, ta cùng Tư Đế tới rất sớm.

Bởi vì yến tiệc lần này là do hắn mà có, nên không ít các quan thần tới để chúc mừng hắn và ta.

Tứ công chúa sau khi hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu xong, nàng ta liền chạy tới chỗ của ta
Tứ công chúa kéo ta ngồi xuống bàn tiệc, cùng với ta ngồi ở đó nói chuyện phiếm.

Lúc này khi đã ổn định, mọi người cũng bắt đầu dùng thiện.


Tư Đế sợ ta không ăn nổi mấy món cay, hắn kiên nhẫn nhặt hết mấy miếng ớt trong đ ĩa đồ ăn ra cho ta
“ Được rồi chàng cũng mau ăn đi.

Ta có thể tự mình làm được mà, dù sao cũng không phải là ta không ăn được”
Tư Đế mỉm cười, sau khi nhặt hết ớt xong mới bắt đầu dùng thiện.

Khiến mấy vị nương nương ngồi ở phía đối diện không thầm khỏi cảm thán.

Yến tiệc kéo dài mãi cho tới buổi tối, mấy vũ cơ trong cung cũng ở trên sân khấu nhảy múa
“ Hoàng thượng, thần nghe nói tiểu thư của Đào Quốc phủ đại nhân xinh đẹp tuyệt trần lại biết đàn ca hát múa.

Hôm nay mạn phép mời Đào Quốc tiểu thư ca hát một bài góp vui, cũng như để chúng thần được mở mang tầm mắt”
Ta nhìn đại thần vừa lên tiếng, lại nhìn về phía Đào Quốc tiểu thư vừa được hoàng đế gật đầu mời lên.

Nàng ta mang dáng vẻ mình hạc sương mai, gương mặt đúng là vô cùng xinh đẹp
Nàng ta ở trên sân khấu, vâng lệnh hoàng đế bắt đầu chuẩn bị ca hát một bài.

Bấy giờ ta mới biết, cô nương kia tên là Đào Quốc Bạch Anh, là tứ tiểu thư của Đào Quốc phủ.
Tiếng đàn trong trẻo vang lên, thanh âm vọng ra từ nốt đàn khiến ta không khỏi cảm thán.

Đàn xong một khúc, nàng ta lại đứng lên, hướng về phía ta cùng Tư Đế bắt đầu nhảy múa, dáng vè nàng ta mảnh mai như vậy, lại thướt tha uyển chuyển vô cùng.

Ánh mắt nàng ta dán chặt lên người Tư Đế, khiến trong lòng ta có chút bất mãn khó chịu.
Khi điệu múa vừa xong nàng ta không biết cố tình hay cố ý, mà lại ngã xuống trước bàn tiệc của ta.

Ánh mắt long lanh kia, đúng là mật ngọt chết ruồi, ta nhìn sang bên cạnh Tư Đế, hắn lại nhìn ta xem ta có bị thương hay không, ánh mắt một chút cũng không có vẻ gì là để ý tới cô nương kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.