Vũ Sinh Quân Đã Lão

Chương 7: Chào mừng về nhà



Vũ Duyệt mỉm cười chào tạm biệt đại tiểu thư, đi thẳng về hướng nam. Nàng rất hào hứng, phi ngựa như bay dưới ánh mặt trời, miệng luôn thì thầm, Quân Yên Trúc.

Càng gọi càng vui, nàng cất tiếng cười vang. Tiếng cười vui vẻ theo gió lan xa. Hạnh phúc không giải thích được, Vũ Duyệt. Hắn vuốt ve bia mộ, ánh mắt đầy hoài niệm.

“A Thất, vừa nãy đại nhân cười phải không?” A Cửu đột nhiên há to miệng.

“Ừ.” A Thất gật đầu. Hình như đây là lần đầu tiên đại nhân cười sau khi Vũ cô nương qua đời.

Đại nhân vốn là một thừa tướng trẻ đầy triển vọng, năm đó hải tặc Nam Hải hoành hành ngang ngược, dân chúng vô cùng bất bình. Hoàng Thượng phái rất nhiều tướng quân và hoàng tử đến nhưng không có cách giải quyết. Đại nhân không chịu nổi cảnh bá tánh cực khổ nên tự xin đi Nam Hải.

Nhưng sau chuyến đi này thì không bao giờ trở lại kinh thành nữa. Đại nhân lập bia mộ cho Vũ cô nương rồi đi bình ổn Nam Hải.

Hải tặc cơ bản không phải là đối thủ của đại nhân, đại nhân tiêu diệt bọn họ rất dễ dàng. Có lẽ chính vì vậy, cho nên bọn họ mới hạ quyết tâm giết đại nhân trước khi đại nhân đến.

Nhưng sau khi bình ổn Nam Hải, đại nhân không rời đi. Hắn chỉ về kinh thành một lần để nộp binh phù, bí mật thảo luận với hoàng đế một đêm, sau đó lập tức trở về Nam Hải.

Không bao lâu sau, hoàng đế hạ chỉ, phong đại nhân là Nam An Vương, đặc biệt cho phép đại nhân vĩnh viễn không cần đến kinh thành. Nhưng vì điều này, đại nhân ngoài tiền tài phú quý thì không có nhiều quyền lực. Đương nhiên, bề ngoài là như vậy.

Hắn và A Cửu có thể tìm một chức quan tốt ở kinh thành, nhưng vì muốn bảo vệ đại nhân, bọn họ tự xin từ chức đi Nam Hải. Hoàng Thượng thấu hiểu, đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Bọn họ đã làm bạn với đại nhân rất nhiều năm ở nơi này. Từ lúc Vũ cô nương đi xa, đại nhân ngay cả một nha hoàn cũng không có, đừng nói gì đến thê tử hay tiểu thiếp. Đại nhân… chưa bao giờ cưới vợ.

Mỗi ngày hắn sẽ tới trước mộ gặp Vũ cô nương, mỗi ngày đều đau buồn tự trách, hôm nay là lần đầu tiên nở nụ cười.

Nhìn thấy đại nhân cười, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vì Vũ cô nương, đại nhân đã chịu đựng quá nhiều năm.

Ngày 7 tháng 9, Khai Nguyên năm thứ 96.

Hôm nay, Vũ Duyệt cuối cùng đã đến Nam Hải. Sau khi đến nơi, nàng mới phát hiện rằng nàng hoàn toàn không biết gì ngoại trừ tên của hắn là Quân Yên Trúc.

May mắn thay Quân Yên Trúc rất nổi tiếng, nàng chỉ nói ra tên đã có vô số người tranh nhau chỉ đường cho nàng. Nàng đưa mấy văn tiền cuối cùng còn dư lại cho người dẫn đường như lời cảm ơn, phấn khích nhìn phủ đệ cách đó không xa – Nam An Vương phủ.

Không biết vì sao, hôm nay Nam An Vương phủ treo đầy lụa đỏ, không khí náo nhiệt, ngoài cửa cũng có tiệc, chiêng trống gõ vang.

Vũ Duyệt căng thẳng siết chặt bộ quần áo màu đỏ cũ nát, rờ khuôn mặt đã không được chăm sóc từ lâu, chầm chậm đến gần.

Nàng còn chưa tới cửa, một gã sai vặt bên cạnh đã chạy tới, trên tay bưng một chén đồ ăn đưa cho Vũ Duyệt.

Vũ Duyệt do dự, “Đây là…”

“Hả? Không phải cô nương đến chúc thọ à?” Sắc mặt gã sai vặt thay đổi, lấy lại đồ ăn, nhìn nàng đầy chán ghét.

“Chúc thọ?” Vũ Duyệt thì thầm.

“Đúng vậy.” Gã sai vặt trợn mắt, “Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của Nam An Vương! Ta tưởng ngươi tới chúc mừng nên ta mới cho ngươi ăn! Chẳng biết thức thời gì cả!”

Đại thọ 80 tuổi…

Vũ Duyệt chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.

Nàng lảo đảo chạy đi, bỏ ngựa lại đó. Nàng chạy đến bờ biển, mãi đến lúc không thấy bóng người mới dừng lại.

Nàng nhìn bãi biển xanh thẳm, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng ngây người một lúc, đột nhiên chạy tới bờ biển rửa mặt sạch sẽ, sơ sài chải tóc, lấy trâm bạc đại tiểu thư đưa để búi tóc gọn gàng. Nàng nhìn mặt biển một đỗi rồi chạy về.

Nàng lại đến cổng lớn của Nam An Vương phủ. Gã sai vặt vui vẻ bưng đồ ăn đến, “Cô nương, đến ăn sinh nhật à.”

Vũ Duyệt phớt lờ hắn. Đột nhiên, nàng chạy như bay vào phía trong Nam An Vương phủ. Vô số ám vệ đột ngột xuất hiện bao vây nàng.

Cả một đời này, nàng ngày ngày đêm đêm đều làm việc, mỗi ngày chỉ ngủ ba đến bốn giờ, cơ bản không có thời gian tu luyện, cho nên ngoại trừ cổ thuật, nàng không có chiêu nào phòng thân. Ám vệ thấy nàng là nữ tử, không có nội lực cũng không có sát khí, bởi vậy ám vệ không đề phòng nàng lắm. Vũ Duyệt thả cổ trùng ra. Nhân dịp ám vệ bị trúng chiêu vì không đề phòng, nàng lao vào trong.

Sau khi đi vào, nàng đến thẳng đại đường. Những ám vệ theo sau lại bao vây nàng.

“Yêu nữ to gan! Dám tự tiện xông vào Nam An Vương phủ! Ngươi không muốn sống nữa!” A Cửu tức giận trừng mắt Vũ Duyệt.

“A Thất, bên ngoài có chuyện gì?” Quân Yên Trúc ho vài tiếng, giọng nói già nua mệt mỏi.

“Không có gì to tát, hình như có một nữ tử tự tiện xông vào Nam An Vương phủ.” A Thất trả lời đúng sự thật.

“Nữ tử? Đuổi ra ngoài.” Quân Yên Trúc run rẩy lấy ra một cây trâm bạc được bảo vệ cẩn thận từ trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Được.” A Thất chắp tay.

Vào lúc này A Cửu bước vô. Hắn đi đến bên cạnh Quân Yên Trúc, bẩm báo: “Người tự tiện xông vào đã bị khuất phục, là một yêu nữ biết cổ thuật, không biết có ý định gì.”

Động tác vuốt ve trâm bạc của Quân Yên Trúc ngừng lại. Hắn trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “A Cửu, đẩy ta ra ngoài nhìn xem.”

A Cửu ngẩn người, hiển nhiên không ngờ đại nhân sẽ nói như vậy.

“A Cửu.” Quân Yên Trúc nhíu mày.

“Tuân lệnh!” A Cửu đẩy xe lăn của Quân Yên Trúc đi ra ngoài. Quân Yên Trúc vẫn nắm chặt cây trâm bạc, đôi tay run rẩy.

Bàn tay siết quần áo của Vũ Duyệt cũng đang run rẩy. Nàng không sợ thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng, nàng sợ bị đuổi ra ngoài.

“Cô nương, tốt nhất là ngươi nên lập tức rời đi.” A Thất từ đại đường bước ra, ân cần khuyên nhủ. “Bất kể ngươi có ý gì, Nam An Vương điện hạ không phải là người mà ngươi có thể động đến, nếu ngươi không thức thời thì đừng trách chúng ta không khách khí.”

Vũ Duyệt không nói gì, ánh mắt lướt qua A Thất, nhìn người phía sau hắn.

“Vì sao cô nương tự tiện xông vào Nam An Vương phủ của ta?” Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, rất quen thuộc nhưng vô cùng già nua.

Nước mắt Vũ Duyệt lặng lẽ rơi. Nàng chỉ nói ba chữ, “Quân Yên Trúc.”

Quân Yên Trúc cảm thấy cô nương trước mặt rất quen thuộc, nhưng hắn chắc chắn hắn chưa từng gặp nàng. Hắn không có khả năng quen biết một tiểu cô nương trẻ như vậy. Nhưng đột nhiên, động tác của nữ tử áo đỏ khiến hắn giật mình, mở to hai mắt.

Vũ Duyệt cố nén nước mắt, nhếch đôi môi đỏ, gõ nhẹ hai lần trên môi. Quân Yên Trúc ngẩn cả người, bất giác đưa tay gõ hai lần lên môi. Vũ Duyệt thấy thế mỉm cười, Quân Yên Trúc cũng cười.

“Vũ Duyệt tiểu thư, chào mừng đã về nhà.” Quân Yên Trúc dang hai tay về phía Vũ Duyệt, khẽ cười nhìn nàng.

Vũ Duyệt nhào vào vòng tay Quân Yên Trúc, nước mắt tuôn tràn. Đây là lần đầu tiên Vũ Duyệt khóc trước mặt người khác trong cả hai kiếp.

Cuối cùng đã tìm được chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.