Thần thức Cơ Hạo buông ra, giống như một tấm lưới lớn, đem toàn bộ lâm viên bao trùm ở trong.
Giống với nơi khác của Bồ Phản, lâm viên hành cung của Cơ Hạo đã mở ra toàn bộ an trí dân chạy nạn. Nay không chỉ trong các nơi cung điện lầu các đều đã chật cứng người, giữa các nơi sơn thủy, trong rừng cây cũng là lều trại mọc lên như rừng, nơi nơi đều là nhà tranh.
Lâm viên khổng lồ ngay cả một chút chỗ trống cũng không còn, nơi nơi đều chen chúc đầy người. Các con dân nhân tộc đến từ ngoài Bồ Phản, dựa theo bộ tộc, bộ lạc của mình làm đơn vị, phân chia phạm vi lớn nhỏ không đồng nhất cho bọn họ ở lại.
Khi Cơ Hạo tới, các đỉnh núi, trên ngọn cây, thậm chí là trên mái cong nóc cung điện lầu các đều đứng đầy người xem náo nhiệt. Nhiều người hướng tới nơi khói đen bốc lên lớn tiếng xôn xao, một sự bất an xôn xao cấp tốc nổi lên, tràn ra ở trong đám người.
Nơi nổi lửa là trong một bồn địa núi nhỏ vờn quanh, một mảng phòng kho xây dựng từ đá tảng. Đá tảng màu đen mài vuông vắn, đá tảng xây không còn một khe hở, trừ một cửa chính không lớn, bốn phía phòng kho ngay cả cửa sổ cũng không có một cánh.
Phòng kho dài rộng trăm trượng, cao khoảng mười trượng ước chừng có một trăm cái, đứng sừng sững chỉnh tề ở trong bồn địa.
Bốn phía bồn địa đều là vách núi dốc đứng, chỉ có một khe núi rộng mười trượng, dài bảy tám dặm nối liền trong ngoài. Chỗ lối ra khe núi đứng sừng sững một bức tường cao trăm trượng xây từ đá tảng, dùng sắt lỏng đúc, bên trên đứng sừng sững mấy trăm tên tinh nhuệ chiến sĩ mặc giáp trụ.
Mấy vạn tráng hán quần áo rách nát tay trái xách tấm khiên đơn sơ da thú, tấm ván gỗ hoặc là tài liệu khác chế thành, tay phải mang theo các loại đao kiếm binh khí, đang lớn tiếng hò hét hướng chiến sĩ trên tường cao tiến công mãnh liệt.
Tráng hán rậm rạp giống như đàn kiến, theo mấy cái thang chế tạo đơn sơ không ngừng hướng tường thành phát động xung phong, bọn họ lớn tiếng gào thét lần lượt xông lên tường cao, sau đó bị chiến sĩ trên tường cao lần lượt đánh lui.
Ở phía sau các tráng hán không ngừng tấn công mãnh liệt kia, đám người hung hăng rống giận chửi rủa đang vây đánh một đám người bộ mặt mơ hồ, vô số nắm tay nện thân thể bọn họ, vô số cái chân đem bọn họ đạp xuống đất, đạp gãy tứ chi bọn họ, thậm chí có người bị đánh cho vỡ bụng lòi ruột chết thảm ngay tại chỗ.
Trước khe núi ban đầu là một khoảng đất bằng phẳng rộng lớn, bên trên dựng lượng lớn bếp đất đơn sơ, chồng chất lượng lớn củi.
Giờ phút này mấy ngàn cái bếp đất bị đánh nát, nồi sắt, hũ ngói trên bếp… các đồ dùng nhà bếp cũng bị phá huỷ, trên đất tràn đầy cháo gạo sền sệt, bị chân vô số người giẫm lên, cháo gạo đã biến thành bùn lầy. Nếu không phải thần thức Cơ Hạo từ trong bùn lầy đen sì tìm được một ít hạt gạo, hắn cũng không nhận ra một đống hỗn độn kia trên mặt đất rốt cuộc là cái gì.
Có người điểm hỏa củi chồng chất như núi, khói đen đặc phóng lên cao, khói đen Cơ Hạo vừa nãy nhìn thấy chính là từ nơi này toát ra. Nhiều người vẻ mặt điên cuồng vây quanh đống lửa vừa múa vừa hát, không ngừng vỗ tay cười to đại náo.
Bỗng, một nam tử trung niên bị đánh cho rách tung toé, chỉ còn lại có một hơi bị một đám người điên cuồng lôi dậy, đem hắn ném đến trên một đống củi đang hừng hực thiêu đốt.
Quần áo trên thân nam tử trung niên nháy mắt cháy thành tro, lửa đốt cháy thân thể, nam tử đau đến mức khàn giọng rú thảm, tiếng tru lên thê lương giống như sói hoang bị thương: “Các ngươi đám vô lương tâm này... Các ngươi ở nhà của Nghiêu Bá chúng ta... Ăn lương thực của Nghiêu Bá chúng ta... Các ngươi còn muốn giết người của chúng ta... cướp phòng kho của chúng ta...”
Cơ Hạo biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp của Thiếu Ti chợt trở nên vô cùng âm trầm.
Thần thức Cơ Hạo đảo qua thân thể nam tử kia, ở trên đai lưng của hắn, Cơ Hạo phát hiện một cái lệnh phù đồng xanh, cái này đại biểu nam tử trung niên này là quan viên có chức ti hẳn hoi trong phủ Nghiêu Bá hắn. Nói cách khác, nam tử này là thần tử của Cơ Hạo hắn.
Mà Thiếu Ti lại đã nhận ra nam tử này, nàng lớn tiếng quát: “Đây là Lê Thận đại thúc, làm việc cẩn thận nhất, là tổng quản nơi này, để hắn phụ trách phát cháo gạo cùng quần áo cho những người tị nạn!”
Cơ Hạo là ông chủ ít nhúng tay, hàng năm hối hả ngược xuôi bên ngoài, việc của Nghiêu Sơn thành hắn hầu như chưa từng quan tâm.
Hiện tại phương diện công việc của Nghiêu Sơn thành, Cơ Hạ quản lý quân đội, đối ngoại chinh chiến, chuyện đối nội phòng ngự, tất cả đều là Cơ Hạ mang theo một đám tộc nhân Kim Ô bộ giúp Cơ Hạo một tay xử lý, càng có Man Man lẫn trong quân đội Nghiêu Sơn thành lăn qua lộn lại.
Mà công việc khác của Nghiêu Sơn thành, bao gồm vụ đông vụ thu, săn bắn rèn tạo, đăng ký nhân khẩu, quản lý hộ khẩu…, tất cả cái này đều là Thiếu Ti lặng lẽ gánh vác. Cho nên chấp sự Nghiêu Sơn thành phụ trách cụ thể công việc các nơi, mỗi người Thiếu Ti đều nhớ rõ.
“Bị đánh, là người của chúng ta!” Cơ Hạo trầm giọng quát một tiếng. Hắn thét dài một tiếng, mây lửa kéo theo một ánh lửa thật dài lao vút qua, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh phát ra một mảng lớn thanh khí, hóa thành các bàn tay khổng lồ, đem các nhân viên Nghiêu Sơn thành xen lẫn trong đám người bị đánh cho không thành hình người chộp hết lên.
Mấy vạn con dân Nghiêu Sơn thành bị đánh cho mình đầy thương tích, nhiều người đã hấp hối mắt thấy sẽ phải chết.
Đặc biệt Lê Thận vừa rồi bị ném vào trong đống lửa bị đốt tới mức toàn thân đen sì, làn da cũng đã biến thành than rồi.
Cơ Hạo trầm mặt, lấy ra một viên linh đan cứu mạng Đại Xích đạo nhân tự tay luyện chế, hai tay vỗ một phát đem linh đan hóa thành một luồng thanh khí mơ hồ, vận khí nhẹ nhàng thổi.
Trong không khí có hơi nước mơ hồ ngưng tụ, từng giọt mưa tí tách trộn lẫn dược lực linh đan biến thành, không ngừng rơi ở trên thân các con dân Nghiêu Sơn thành trong tay. Thương thế trên người bọn họ cấp tốc khép lại, những người gần chết cũng đều nhanh chóng khôi phục khí lực.
Lê Thận thở hổn hển một hơi thật sâu, run rẩy đứng dậy. Hắn kinh hỉ vạn phần nhìn thoáng qua Thiếu Ti, khàn giọng kêu lên: “Thiếu Ti đại nhân... Những người này... Nghiêu... Nghiêu Bá!”
Mấy vạn con dân Nghiêu Sơn thành đồng thời quỳ ở giữa không trung, bọn họ kính cẩn mà tôn kính hướng Cơ Hạo quỳ lạy hành lễ, liên thanh hô to ‘Nghiêu Bá’ không ngừng. Trên mặt mọi người đều tràn đầy nét cười, bọn họ từng mấy lần tận mắt thấy Cơ Hạo đại hiển thần uy, trong lòng biết rõ Cơ Hạo đã trở lại, lũ bạo dân làm loạn kia tự nhiên sẽ không đáng lo nữa.
Trên mặt đất, đám bạo dân hoa chân múa tay, hò hét kia tất cả đều lặng im, các tráng hán theo thang không ngừng công kích chiến sĩ Nghiêu Sơn thành trên tường cao trợn mắt há hốc mồm nhìn đoàn người Cơ Hạo đạp mây đứng giữa không trung, ‘Keng’ một tiếng, không biết là ai vứt binh khí đầu tiên, sau đó vô số người đều đem binh khí ném xuống.
Dòng người chen chúc bắt đầu hướng bốn phía lui bước.
Đám bạo dân mắt lộ hung quang bắt đầu hoảng sợ chạy trốn.
Bọn hắn tuy tàn bạo, nhưng bọn hắn không ngu. Ở nhân tộc, người có thể đạt được bá, hậu phong hào, bất luận dưới trướng hắn có bao nhiêu quân đội, chính hắn ít nhất cũng là tồn tại cấp Vu Đế.
Mà Vu Đế... Một vị Vu Đế yếu nhất, cũng có thể nghiền chết tất cả mọi người ở đây!
“Quỳ xuống!” Thần thức Cơ Hạo hóa thành mấy chục vạn sợi tơ nhỏ bé, gắt gao tập trung những người đó.
“Quỳ xuống!” Cơ Hạo một lần nữa lớn tiếng quát: “Ta đã khóa tất cả các ngươi, quỳ xuống, có thể làm nô lệ chuộc tội. Chạy trốn, giết toàn bộ!”
Mấy chiến sĩ Già tộc nhảy lên cao cao, nặng nề đáp ở trong đội ngũ một đám tráng hán bỏ chạy nhanh nhất, binh khí nặng nề trong tay bọn họ vung vẩy lung tung, chợt nghe một đợt tiếng rú thảm, mấy trăm tráng hán bị đập thành bánh thịt.
Tiếng đầu gối chạm đất không ngừng vang lên, trên đất bằng ngoài khe núi, mấy chục vạn bạo dân ùn ùn quỳ xuống.