Vu Thần Kỷ

Chương 1050: Nguy cơ lương thực



Đêm, tiếng sóng cuồn cuộn xuyên thấu qua hộ thành đại trận của Bồ Phản, một lại một đợt tiếng nổ vang chấn động khiến người ta phiền muộn chỉ muốn nôn mửa.

Trong lâm viên của Cơ Hạo, mấy vạn cây đuốc mỡ thú đặc chế lơ lửng giữa không trung, một đám phi hùng kỵ sĩ Tự Văn Mệnh khẩn cấp tiếp viện tới cưỡi tọa kỵ khuôn mặt dữ tợn, mặt không biểu cảm đóng tại bốn phía.

Trên sáu mươi vạn tộc nhân Thiết Hổ bộ, Phong Hồ bộ ban ngày đột ngột xuống tay độc ác, thiếu chút nữa đánh hạ phòng kho của Cơ Hạo chen chúc quỳ dưới đất, mỗi người sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người sợ tới mức run bần bật.

Ngẫu nhiên có tiếng trẻ con khóc la từ trong đám người truyền ra, nhưng rất nhanh thanh âm đã trở nên mơ hồ không rõ, cha mẹ bọn nó đã lấy tay bịt kín miệng bọn nó, ngăn bọn nó khóc lóc.

Vừa rồi có đứa bé quỳ quá lâu, không chịu nổi đầu gối đau đớn, đứng dậy ồn ào. Biện pháp Cơ Hạo xử trí những đứa trẻ đó rất đơn giản, trực hệ của bọn nó, chỉ cần là người trưởng thành đều bị treo ngược lên, dùng roi da rồng hung hăng quật một trăm roi, đánh cho bọn họ đứt gân gãy xương, thiếu chút nữa đem bọn họ đánh chết tươi.

Mà những đứa trẻ ồn ào kia, thì một người chịu một roi, một đám ngất ngay tại chỗ.

Có vết xe đổ, tộc nhân Thiết Hổ bộ, Phong Hồ bộ nào còn dám theo đuổi nhà mình oa nhi?

Mấy chục cái bếp đốt đỏ bừng, trong từng cái bếp đều cắm hơn trăm cái bàn ủi. Một đám chiến sĩ Già tộc cao to để trần cánh tay đứng ở cạnh bếp, cười dữ tợn nắm lên bàn ủi nung đỏ hồng, dùng sức đặt tại trên mặt người quỳ gối dưới chân mình.

Tiếng ‘Xèo xèo’ không dứt bên tai, những người trên mặt bị in lên thật sâu dấu ấn nô lệ khóc ròng ròng, lớn tiếng rú thảm.

Mấy lão nhân rên rỉ giơ hai tay, hướng Cơ Hạo đứng ở chỗ cao khàn giọng cầu xin: “Nghiêu Bá ơi, lòng từ bi của ngài đâu? Chúng ta cũng là nhân tộc đó, chúng ta cũng là nhân tộc đó! Sự từ bi của ngài đâu?”

Cơ Hạo lạnh nhạt nhìn những người già khóc ròng ròng kia, thanh âm hắn rất khẽ, lại truyền khắp toàn bộ lâm viên, khiến con dân toàn bộ bộ lạc sống nhờ ở trong lâm viên đều nghe được rõ ràng.

“Ta không đủ từ bi sao? Ta đem lâm viên của mình hiến ra, cho các ngươi những người mất nhà cửa này ở lại.”

“Ta không đủ từ bi sao? Ta đem lương thực mình cất trữ hiến ra, cho các ngươi những người không có đồ ăn này có thể ăn no.”

“Ta không đủ từ bi sao? Các ngươi vong ân phụ nghĩa, đánh giết con dân Nghiêu Sơn thành ta, giết chết ba trăm bảy mươi tám người, làm bị thương nặng sáu ngàn tám trăm năm mươi ba người, bị thương nhẹ bốn vạn hai ngàn ba trăm ba mươi lăm người... Ta chưa chặt đầu của các ngươi, ta chỉ đem các ngươi biếm làm nô lệ, ta còn chưa đủ từ bi sao?”

“Ngược lại là các ngươi, các ngươi ở trên của ta đất, ăn lương thực của ta, các ngươi tập kích con dân trung thành và tận tâm với ta, muốn đoạt lấy kho lương của ta! Lương tâm của các ngươi ở nơi nào?”

Bốn phía lâm viên lặng ngắt như tờ, trên trời cao có phi hùng kỵ sĩ kết đội lui tới tuần tra, cho dù có người trong lòng còn ôm một số suy nghĩ khác thường nào đó, đối mặt quân đội cường đại đến từ Hữu Sùng bộ, bọn họ cũng đem toàn bộ ý niệm bất lương giấu ở đáy lòng.

Chỉ có tộc nhân Thiết Hổ bộ và Phong Hồ bộ đang âm thầm rơi lệ, càng có người nghiến răng nghiến lợi âm thầm nổi hung.

Còn có một số chiến sĩ tự nhận là thực lực trên người ta một bậc, bọn họ lén lút đánh giá bốn phía, trong mắt thỉnh thoảng có hung quang lóe ra.

Thần thức Cơ Hạo bao phủ trên thân hơn sáu mươi vạn người ở đây, mỗi người mỗi một cái biểu cảm biến hóa nhỏ bé nhất đều không thể gạt được ánh mắt hắn.

Nhìn thấy các chiến sĩ mắt lộ hung quang đó, Cơ Hạo khinh miệt cười lạnh.

Nhân tộc đang đứng ở trong tai kiếp, Cơ Hạo không phải không biết giết người, hắn chỉ là không muốn ở thời điểm toàn bộ nhân tộc đều thấp thỏm lo âu đại khai sát giới, cái này sẽ hao tổn thật lớn nguyên khí của nhân tộc, đồng thời làm lòng người vốn đã không yên ổn càng thêm hỗn loạn.

Tộc nhân Thiết Hổ bộ, Phong Hồ bộ an tâm làm nô lệ chuộc tội thì thôi, nếu bọn họ còn có dị động, vậy đừng trách hắn độc ác.

Tay áo vung lên, Cơ Hạo dẫn người rời khỏi hiện trường.

Các chiến sĩ Già tộc cười quái dị ‘Cạc cạc’, nắm lên một lại một tộc nhân Thiết Hổ bộ, Phong Hồ bộ, cầm bàn ủi nung đỏ bừng, hung hăng in xuống dấu vết sỉ nhục ở trên mặt bọn họ. Một mùi da thịt cháy khét nồng đậm không ngừng khuếch tán, bởi vì Cơ Hạo rời đi, trong tộc nhân Thiết Hổ bộ, Phong Hồ bộ lại có người thấp giọng khóc.

Lâm viên khổng lồ đều bị dân chạy nạn chiếm cứ, Cơ Hạo chỉ giữ lại cho mình một tòa tinh xá không lớn trong rừng hoa.

Ngồi trong tinh xá, Cơ Hạo hướng Lê Thận ban ngày thiếu chút nữa bị chết cháy gật gật đầu, trầm giọng nói: “Chuyện vừa nãy, rốt cuộc là xảy ra như thế nào?”

Lê Thận kính sợ nhìn thoáng qua Cơ Hạo, vội bước lên phía trước đem tiền căn hậu quả của sự việc lần lượt nói ra.

Khi Vạn Long Phong Thủy Đại Trận sụp đổ, Bồ Phản đã toàn lực cứu viện bộ lạc nhân tộc phụ cận, vô số bộ lạc nhân tộc to nhỏ dời vào Bồ Phản, trong lúc nhất thời Bồ Phản kín người hết chỗ, lâm viên tư nhân của Cơ Hạo, cũng đầy dân cư tới từ bên ngoài.

Nhưng lâm viên này của Cơ Hạo, hắn từ trước tới giờ chưa từng lưu lại thời gian dài ở nơi này, hắn ở nơi này chỉ để lại mấy ngàn người hầu, phụ trách dọn dẹp cùng duy trì thông thường. Thẳng đến sau khi lượng lớn dân cư không ngừng ùa vào, mới có Thiếu Ti từ Nghiêu Sơn thành điều đến đám người Lê Thận phụ trách trù tính chung công việc an trí.

Trước đó vài ngày tất cả đều còn thuận lợi, Lê Thận mỗi ngày từ trong kho lương lĩnh lương thực, nấu thành cháo gạo sau đó chia cho con dân các bộ lạc tấp nập vào ở. Nhưng từ khi bộ tộc vào ở càng ngày càng nhiều, áp lực trên lương thực càng lúc càng lớn, cháo gạo, lương thảo Lê Thận mỗi ngày phân phát xuống cũng không ngừng cắt giảm số định mức.

Vì thế trong con dân các bộ lạc vào ở lâm viên liền có lời đồn đãi —— lương thực toàn bộ Bồ Phản cũng dự trữ không đủ, dùng không được bao lâu mọi người đều sẽ chết đói.

Lời đồn đãi vừa ra, các bộ lạc nhỏ còn tốt, bộ lạc bọn họ thực lực không mạnh, ngày thường cũng theo khuôn phép, cũng chưa có quá nhiều tâm tư khác. Chỉ có Thiết Hổ bộ cùng Phong Hồ bộ một đôi bộ lạc cỡ trung thực lực nửa vời, cộng lại cũng có mười mấy vạn chiến sĩ này, bọn họ trước kia quen dựa vào vũ lực ức hiếp tiểu bộ tộc yếu thế hơn bọn họ, nghe nói lương thực không đủ, bọn họ lập tức đem ý tưởng biến thành hành động.

“Bọn họ muốn cướp đoạt lương thực trong kho lương.” Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Ừm, ý tưởng không tệ... Chẳng qua, lương thực của Bồ Phản... lương thực của chúng ta, thật sự không đủ sao?”

Thiếu Ti lấy ra một quyển trục nhanh chóng mở ra, nhanh chóng nhìn lướt qua ghi chép bên trên, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Tình huống chỉnh thể của Bồ Phản không biết, nhưng lương thực chúng ta tích trữ ở nơi này, dựa theo dân cư hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm một tháng.”

Thiếu Ti ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Hạo, trong ánh mắt trong veo xen lẫn một tia biểu cảm phức tạp: “Tư vị đói bụng thật khổ sở... Nhưng, Nghiêu Sơn thành mới là căn bản của chúng ta, tuyệt đại bộ phận lương thực của chúng ta đều tích trữ ở Nghiêu Sơn thành, tình thế hiện nay, chúng ta không có khả năng đem lương thực ở Nghiêu Sơn thành vận tới nơi này.”

Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Thiếu Ti tiếp tục nói: “Lấy tình huống Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta hiện tại, lương thảo chúng ta tích trữ có thể cho con dân của chúng ta kiên trì ba năm không chết đói. Nhưng nếu... nếu chúng ta muốn toàn lực gánh vác cung ứng lương thực cho đám dân chạy nạn này, nhiều nhất một tháng, chúng ta sẽ bị triệt để kéo sập.”

Cơ Hạo trầm mặc không nói, trong lòng lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.