Vu Thần Kỷ

Chương 1073: Vạn lưu quy hư



Bồ Phản, đại điện thảo luận chính sự.

Toàn bộ cao tầng nhân tộc thu thập sạch sẽ, khoanh chân ngồi chỉnh tề ở trong đại điện.

Đế Thuấn ngồi ngay ngắn ở cuối đại điện, mặt mang nụ cười nhìn mọi người. Tinh khí thần của hắn đều rất khá, đại biểu tâm tình của hắn cũng rất tốt. Chịu nụ cười của hắn ảnh hưởng, đại bộ phận người trong đại điện tâm tình đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Cửa chính đại điện mở rộng, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài đại điện chiếu vào, cao tầng nhân tộc ngồi ở vị trí sát cửa tắm rửa ánh mặt trời, trên người được phủ lên một tầng viền vàng đẹp đẽ.

Trên nóc nhà không ngừng truyền đến tiếng gõ ‘Thùng thùng’, thời điểm hai ngày trước Cơ Hạo nâng Bàn Giả Thái Dương xông lên bầu trời, nóc đại điện thảo luận chính sự hóa thành tro bụi, vài ngày sau đó mọi người bận rộn xây dựng Thái Dương Thần Tháp, cày cấy thu gặt hoa mầu, thẳng cho tới hôm nay mới có rảnh để tu bổ nóc nhà.

Tiếng gõ nặng nề vốn sẽ làm người ta tâm phiền ý loạn, nhưng xen lẫn trong tiếng hoan hô xa xa không ngừng truyền đến, tiếng gõ này cũng liền đáng yêu hẳn lên.

Cơ Hạo được tăng lên một cấp, từ Nghiêu Bá biến thành Nghiêu Hầu, đồng thời lãnh địa khuếch trương gấp mười ngồi ở chỗ cách Đế Thuấn rất gần. Hắn híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng đùa hai con Thần Hỏa Xà quấn ở trên đầu gối.

Hai con rắn nhỏ hưng phấn vặn vẹo, thân thể nhỏ bé không ngừng tản mát ra từng luồng ánh lửa.

“Tự Văn Mệnh, tiến lên!” Đế Thuấn cười hướng mọi người trong đại điện nhìn lướt qua, từ trên tay một bóng người mông lung phía sau tiếp nhận Hiên Viên Thánh Kiếm, hai tay nâng bảo kiếm thần quang mơ hồ hướng Tự Văn Mệnh quát to một tiếng.

Tự Văn Mệnh đứng dậy, sải bước đến trước mặt Đế Thuấn, quỳ một gối xuống đất hướng Đế Thuấn hành một lễ: “Đế Thuấn!”

“Việc trị thủy, giao cho ngươi!” Đế Thuấn đứng dậy, hai tay nâng Hiên Viên Kiếm uy nghiêm nói: “Đây là thánh kiếm Hiên Viên Thánh hoàng truyền xuống, chủ việc binh qua chinh chiến của nhân tộc ta. Phàm là trị thủy cần, tất cả bộ tộc, tất cả con dân, tất cả tài nguyên nhân tộc đều thuộc về ngươi điều động, nếu có kẻ làm trì hoãn hỏng việc, chém!”

“Rõ!” Tự Văn Mệnh quát to một tiếng, hai tay tiếp nhận bảo kiếm, chậm rãi đứng dậy, đem trường kiếm treo bên hông.

Hai tay nâng đai lưng da rồng dày nặng bên hông, Tự Văn Mệnh trầm giọng nói: “Con dân nhân tộc, đang ở trong nước lũ mưa to dày vò, lời thừa thì không nói nữa. Mọi người đã đem đại sự trị thủy giao cho Tự Văn Mệnh, còn xin các vị dốc sức phối hợp, đừng làm ra việc chậm trễ lê dân dân chúng thiên hạ... Tự Văn Mệnh ta có thể nói nhân tình, nhưng Hiên Viên Thánh Kiếm lại không biết hai chữ nhân tình viết như thế nào.”

Tuyệt đại bộ phận người trong đại điện sắc mặt chợt nghiêm túc hẳn lên, bọn họ thẳng lưng, nghiêm nghị nhìn Tự Văn Mệnh.

Cũng có một bộ phận người sắc mặt trở nên cực kỳ quái dị, ví dụ như nói Công Tôn Kiếm, ví dụ như nói Toại Nhân Viêm, còn có đám người đến từ Đông Di Thập Nhật quốc, ánh mắt bọn họ lóe lên nhìn chằm chằm bảo kiếm bên hông Tự Văn Mệnh, ánh mắt như mang theo cái móc, hận không thể đem bảo kiếm đoạt lấy cho bản thân.

Hiên Viên Thánh Kiếm đó, kiếm này đại biểu cho quyền lực chí cao của nhân tộc, từ sau đế Hiên Viên, chỉ có thể do Nhân Hoàng tự mình nắm giữ.

Nay kiếm này lại đến trong tay Tự Văn Mệnh, đây là đại biểu chuyển giao đại quyền nhân tộc sao?

Nghệ Địa, Nghệ Nhân, còn có đám đế tử các bộ lạc khác, nhiều người đều ở trong lòng điên cuồng rít gào tru lên, kiếm này làm sao không giao đến trong tay bọn họ? Đại quyền trị thủy làm sao lại rơi xuống trên người Tự Văn Mệnh!

Những người này theo bản năng hướng Cơ Hạo nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nhìn nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa lớn.

Không biết có bao nhiêu người ở trong lòng mắng Tự Văn Mệnh vận cứt chó, hắn từ Nam Hoang mang về Bồ Phản một tên mọi rợ Nam Hoang, lại có tạo hóa lớn như vậy, khí vận nồng đậm như thế, hắn rốt cuộc là từ nơi nào kiếm được một vầng mặt trời?

Cơ Hạo chú ý tới ánh mắt những người này, hắn cười ha ha ngẩng đầu lên, từng người một lần lượt hung hăng nhìn nhau với bọn họ một cái, đem diện mạo cùng xuất thân lai lịch của bọn họ khắc thật sâu trong đầu.

Đám gia hỏa này, nếu bọn họ bình thường toàn lực phối hợp trị thủy thì thôi, nếu bọn họ dám gây ra trò thiêu thân, Cơ Hạo sẽ không chút nương tay hướng phía bọn họ hạ sát thủ. Thiên đình chính thần hắn cũng dám giết, thì không cần nhắc đám phàm nhân này nữa.

Muốn nói chỗ dựa bộ tộc phía sau bọn họ cứng rắn, chỗ dựa của ai trong Bàn Cổ thế giới có thể mạnh sánh với Cơ Hạo?

Đại Xích... Thanh Vi... Vũ Dư... Còn có tồn tại khủng bố kia phía sau ba người bọn họ, Cơ Hạo có thể không kiêng nể gì hướng những người này nói —— lão tử có lão thiên gia làm chỗ dựa, các ngươi ai dám liều mạng với lão tử hay sao?

Hai tay Tự Văn Mệnh kết một vu ấn, phun ra một tiếng chú ngữ, một tòa vu pháp sa bàn thật lớn dần dần từ trong lòng đất đại điện bay lên, lơ lửng ở đỉnh đầu mọi người. Sông núi, hướng địa lý của Trung Lục thế giới trông rất sống động xuất hiện ở trước mặt mọi người, ở tận cùng phía đông của Trung Lục thế giới, trên một mảng đại dương mênh mông, có một luồng hào quang màu đen đang không ngừng lóe lên.

“Đây là kế hoạch a cha ta làm ra lúc còn sống, ta ở trên kế hoạch của a cha làm một ít biến hóa, liền có kế hoạch trị thủy hiện nay!”

Trong đại điện có người khe khẽ nói nhỏ, bọn họ nhìn luồng hào quang màu đen kia, thấp giọng lẩm bẩm.

“Quy Khư? Đó là Quy Khư à?”

“Ừm, là Quy Khư, Tự Văn Mệnh muốn đem thiên hạ đại thủy dẫn đi Quy Khư sao?”

Tinh thần Cơ Hạo rung lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía vu pháp sa bàn. Trước đó vài ngày hắn lắng nghe kế hoạch của Tự Văn Mệnh, cũng bị kế hoạch khổng lồ của hắn làm chấn động thật lâu. Hắn rất muốn biết những người trong đại điện sau khi biết kế hoạch của Tự Văn Mệnh sẽ có phản ứng gì!

“Kế hoạch trị thủy của ta, tên là Vạn Lưu Quy Hư!” Tự Văn Mệnh chỉ điểm vu pháp sa bàn, thản nhiên nói: “Ở Trung Lục thế giới, khơi thông lòng sông, bày ra Vạn Lưu Quy Hư đại trận, đẩy nhanh tốc độ chảy của dòng lũ, để toàn bộ nước lũ mau chóng dồn vào Quy Khư.”

Các đường hoa văn hào quang chói mắt không ngừng xuất hiện ở trên vu pháp sa bàn, giống như các con rồng khổng lồ quay quanh ở trên đại địa.

Một hơi thở không tên tuôn ra ở trên vu pháp sa bàn, toàn bộ người nhìn thấy các hoa văn đó đều cảm thấy thân thể của mình không hiểu sao chịu ảnh hưởng, tốc độ máu chảy trong cơ thể bỗng chợt gia tăng mấy chục lần. Nếu không phải người trong đại điện đều có thân thể cường đại, đã sớm có người nổ tan xác mà chết.

“Lấy lòng sông tạo thành đại trận, ép nước lũ trên mặt đất đẩy nhanh tốc độ chảy chảy về phía Quy Khư. Đồng thời lấy tốc độ nước chảy trong lòng sông, kéo thủy nguyên chi khí trong hư không hướng Quy Khư ngưng tụ. Quy Khư chính là vực sâu không đáy, hơi nước đến từ thế giới khác nhiều hơn nữa, cũng bó tay với Quy Khư.”

“Nhưng Cộng Công Thị đã bày ra đại cục, muốn hãm nhân tộc ta trong nguy hiểm tai nạn, có thể nghĩ hắn sẽ không ngồi xem nhân tộc ta trị thủy.” Tự Văn Mệnh lạnh nhạt nói: “Do đó, ta cần toàn bộ bộ tộc của Trung Lục thế giới tập trung quân đội, càn quét thủy yêu.”

“Ta càng cần tập trung lực lượng tinh nhuệ của nhân tộc, ở bắc tuyến bố trí phòng ngự, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, phòng bị dị tộc thừa dịp trống rỗng mà vào.”

Tự Văn Mệnh quay đầu nhìn lướt qua Cơ Hạo, nghiêm nghị hướng hắn chỉ chỉ: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, việc quản lý đại quân phương Bắc, phòng bị dị tộc, sẽ giao cho ngươi!”

Cơ Hạo đứng dậy, đem hai con Thần Hỏa Xà nhét vào trong tay áo, nghiêm nghị hướng Tự Văn Mệnh ôm quyền hành một lễ, cung kính dạ một tiếng.

Tập trung nhân tộc lực lượng tinh nhuệ, bố trí phòng ngự phương bắc, Cơ Hạo ở trong lòng âm thầm cảm khái, Tự Văn Mệnh đã đem kế hoạch trị thủy của hắn nói ra một nửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.