Vu Thần Kỷ

Chương 1151: Bát bảo thần liên



Hoa sen nở rộ, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, trong lòng Cơ Hạo run lên, cánh tay phải vẫn kiên định huy xuống.

Khẽ vang một tiếng, hoa sen nở rộ trên đầu Tương Liễu bị chém thành hai mảnh, hóa thành các luồng thanh khí bay đi. Một lực lượng khổng lồ nhu hòa lại không thể ngăn cản từ bên cạnh ập tới, thân thể Tương Liễu không chịu khống chế bị lực lượng khổng lồ này kéo về phía một bên, đồng thời một bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vỗ về phía mạng sườn Cơ Hạo.

Bàn tay này tới quỷ dị bí ẩn khó lường, thần thức Cơ Hạo phát ra ra bốn phía cũng chưa thể phát hiện nó xuất hiện như thế nào, rất đột ngột đã tới cách người hắn không đến ba tấc.

Thái Cực Pháp Y chợt sáng lên, từng đạo thanh khí giống như cánh hoa sen nở rộ. Bàn tay kia khẽ run lên, ngón tay nhoáng lên một cái đã xé rách mấy chục tầng thanh khí. Nhưng hắn xé rách mỗi một tầng thanh khí, trong Thái Cực Pháp Y liền có một trăm tầng thanh khí phun ra, thanh khí chồng chất vờn quanh toàn thân Cơ Hạo, giống như vòng xoáy xoay tròn không ngớt, bàn tay đó bị một lực đạo mềm dẻo đẩy ra xa mấy trăm trượng.

“Bảo bối tốt!” Bàn tay kia tiêu tán, Hoa đạo nhân thân hình cao gầy khô quắt dừng ở ngoài mấy trăm trượng, nheo mắt nhìn Thái Cực Pháp Y trên người Cơ Hạo từ trên xuống dưới: “Đây là bút tích của Đại Xích đạo huynh à? Quả nhiên là bảo bối tốt!”

Cơ Hạo cười nhìn Hoa đạo nhân một cái, lạnh nhạt nói: “Đại Xích sư bá truyền ta Thái Cực đại đạo, nhưng pháp y này lại không phải sư bá ra tay. Thái Cực Pháp Y này, là nhị sư bá cùng sư tôn, còn có một vị đạo nhân không biết tên liên thủ luyện chế, hao phí không ít tài liệu cùng tinh thần.”

Thanh Vi đạo nhân và Vũ Dư đạo nhân, tính cả một vị đạo nhân không biết tên liên thủ luyện chế?

Dù là Hoa đạo nhân đã đem đạo tâm tu luyện đến mức cứng rắn như tảng đá, hắn vẫn nhịn không được rùng mình một cái, gò má càng kịch liệt run rẩy một chút. Hắn nâng mắt, rất kinh hãi đánh giá Cơ Hạo cao thấp một phen, rốt cuộc hắn chậm rãi gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Thì ra là thế, bảo bối này, lại vô duyên với bần đạo.”

Cơ Hạo cười ‘hà hà’ một tiếng, rốt cuộc có tồn tại Hoa đạo nhân ngươi không dám trêu vào?

Hắn đoán được thân phận nhân vật đáng sợ trong đạo cung của Đại Xích đạo nhân, Cơ Hạo mơ hồ cảm giác được kia? Lấy tác phong nhất quán của Hoa đạo nhân hắn, thấy bất cứ bảo bối nào cũng có duyên với hắn, hắn cũng không dám nói Thái Cực Pháp Y có duyên với hắn?

“Tương Liễu và ngươi, sợ là cũng không có duyên phận gì.” Cơ Hạo chỉ chỉ Tương Liễu chỉ còn lại tám cái đầu, một cái đầu chính giữa đang không ngừng phun máu đen sền sệt, lạnh giọng nói: “Hoa đạo nhân, ngươi đem Tương Liễu giao cho ta, hôm nay cái gì cũng dễ nói cả.”

Hoa đạo nhân nhíu mày, hắn như có chút đăm chiêu hướng Thái Cực Pháp Y trên người Cơ Hạo cẩn thận đánh giá một phen, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tương Liễu và ta quả thực có chút duyên phận, tương lai hắn nên là hộ pháp tôn giả của bổn môn.”

Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Tương Liễu gây họa thiên hạ, một thân tội nghiệt. Hoa đạo nhân, ngươi cũng muốn thu hắn nhập môn?”

Hoa đạo nhân nheo mắt cười rất sáng lạn, hắn ôn hòa hướng Cơ Hạo chắp tay hành một lễ, nhẹ nhàng nói: “Tương Liễu gây họa thiên hạ nơi nào? Người thực sự nhấc lên nước lũ là Cộng Công thị, có gì can hệ với Tương Liễu?”

Không cho Cơ Hạo mở miệng, Hoa đạo nhân lại cười nói: “Về phần nói tội nghiệp trên người Tương Liễu, hắn có lẽ tạo chút sát nghiệt, nhưng chỉ cần hắn thay đổi triệt để, vào môn ta, một chút nghiệp, tự có vô thượng thần thông của bổn môn tẩy sạch cho hắn.”

Cơ Hạo nhìn Hoa đạo nhân, cũng bất chấp hậu quả, lạnh giọng nói: “Cái gọi là phóng hạ đồ đao (buông đao mổ), lập địa thành Phật, chính là đạo lý này?”

Khuôn mặt Hoa đạo nhân run rẩy một lần nữa, hơn nữa là liên tục run rẩy ba cái. Hắn thu hồi nụ cười, vẻ mặt âm tình bất định nhìn Cơ Hạo, lẩm bẩm lặp lại ‘Phóng hạ đồ đao’ câu này.

Lẩm bẩm lặp lại mấy chục lần, Hoa đạo nhân nheo mắt, thản nhiên nói: “Thế nào là ‘Phật’? Cơ Hạo à, đừng nói những lời mê sảng, hôm nay Tương Liễu không nên chết vào tay ngươi, ta ở đây, ngươi không có cách nào làm gì hắn.”

Thân thể khổng lồ của Tương Liễu hơi nhoáng lên một cái, mũi tên Lang Nha Đột cắm trong cơ thể hắn cũng bị cơ thịt hắn mấp máy đẩy ra ngoài cơ thể. Hắn thở phì phò, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo cười lạnh vài tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơ Hạo, hôm nay có quý nhân tương trợ, ngươi không giết được ta! Hôm nay cái thù ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngày sau lão tổ nhất định phải trả thù ngàn lần, vạn lần, ngươi chờ, ngươi chờ cho ta!”

Hoa đạo nhân mỉm cười, bàn tay khẽ lật, một hạt sen to bằng nắm tay tựa như lưu ly bảy màu đúc thành, toàn thân tràn đầy màu sắc, hiện ra dạng trong suốt xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, dần dần phát ra mùi thơm nồng đậm.

“Tương Liễu, ngươi cũng là dị chủng một phương thiên địa này sinh thành, không nên chết vào tay Cơ Hạo. Viên Bát Bảo Thần Liên này có thể giúp ngươi chữa thương, khôi phục thân thể... Càng có thể khơi thông cho ngươi khí dơ bẩn vô số năm qua tích tụ trong cơ thể ngươi, đả thông cây cầu thông thiên quanh thân ngươi, làm đạo hạnh của ngươi tiến nhanh!”

Cười khẽ một tiếng, Hoa đạo nhân thản nhiên nói: “Ngươi nay chỉ có thể không ngừng tích tụ pháp lực, nhưng đạo hạnh của ngươi, lại là đã nhiều năm chưa tiến thêm nhỉ? Viên Bát Bảo Thần Liên này lại có thể giúp ngươi giải quyết tất cả phiền não quấy nhiễu.”

Tương Liễu chớp mắt, một cái đầu to cúi xuống, há mồm hướng Bát Bảo Thần Liên cắn tới.

Cơ Hạo mắt thấy động tác của Tương Liễu, đột nhiên cười lạnh nói: “Tương Liễu, ngươi là bề tôi của Cộng Công thị, ngươi đầu nhập vào môn hạ Hoa đạo nhân, ngươi đã nghĩ kĩ hậu quả chưa!”

Động tác của Tương Liễu đột nhiên dừng lại, Hoa đạo nhân lại cười lên ‘Ha ha’, hắn cười rất sáng lạn nhìn Cơ Hạo: “Nghiêu Hầu nói lời này sai rồi, bần đạo chính là người thế ngoại, vô tranh với đời. Tương Liễu đầu nhập bổn môn, cũng chỉ là làm một hộ pháp tôn giả nhàn tản, cũng không có gây trở ngại hắn là thần tử của Cộng Công thị, không sao, không sao mà!”

Tương Liễu cười ‘hắc hắc’ một tiếng, cái lưỡi rắn thật dài khẽ cuộn lại, đem Bát Bảo Thần Liên cuộn vào trong miệng.

Cơ Hạo mắt thấy không thể ngăn được Tương Liễu, hắn lại cười lạnh nói: “Ngươi thực dám ăn ư? Cho dù là trẻ con ba tuổi cũng biết, đồ sống không thể ăn bậy. Ngươi đường đường Tương Liễu, thực dám ăn hạt sen này của Hoa đạo nhân?”

Động tác của Tương Liễu một lần nữa cứng ngắc, Hoa đạo nhân thì lập tức thề thốt: “Bần đạo lấy tiền đồ bổn môn thề, viên Bát Bảo Thần Liên này chỉ có lợi với Tương Liễu đạo hữu, không có bất cứ tổn hại nào, nếu bần đạo có một lời giả dối, thì để bổn môn sụp đổ, tương lai trọn đời không thể hưng thịnh!”

Cơ Hạo ngậm mồm, hắn tâm tình nặng nề nhìn Tương Liễu đem Bát Bảo Thần Liên nuốt một ngụm trôi xuống, nhưng không cách nào ngăn cản tất cả cái này.

Trên người Tương Liễu có một khí tức kỳ dị trào ra, cái đầu của hắn bị Cơ Hạo một kiếm chém rụng cấp tốc trọng sinh. Thân thể khô quắt, gầy gò, tựa như vạn năm cương thi của hắn dần dần trở nên đầy đặn đẫy đà, một khí tức sinh mệnh bừng bừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, tương nước ướt sũng sền sệt trên lân giáp cũng nhanh chóng tiêu tán, lân giáp trở nên sắc thái rõ ràng, sạch sẽ trong suốt, tràn ngập một loại khí tức thanh xuân mãnh liệt.

Trong con ngươi đục ngầu hung tàn của Tương Liễu hiện lên một mảng thần quang trong suốt, hắn đột nhiên há mồm, liên tục ho khan phun ra từng cục tương nước dơ bẩn, dinh dính.

“Thì ra là thế!”

Tương Liễu chỉ nhẹ nhàng hô một tiếng, trên cổ hắn cấp tốc mọc ra một cái bướu thịt, vang lên ‘Xẹt’ một tiếng, Tương Liễu thế mà lại mọc ra một cái đầu rắn mới.

Tương Liễu khí tức quanh thân cấp tốc tăng cường ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, quay cuồng hướng Cơ Hạo vồ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.