Vô số canh kim sát khí nhỏ bé hóa thành các hạt cát, kéo theo các làn gió thu cực kỳ sắc bén, hóa thành kim đao mắt thường có thể thấy được chém về phía Cơ Hạo.
Những kim đao đó sắc bén phi thường, đại nhật kim quang Cửu Long Xa Liễn phun ra thổi quét trăm dặm, ngũ kim tinh anh tầm thường khẽ chạm phải sẽ hóa thành nước, những canh kim sát khí kia biến thành kim đao lại phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ không ngừng xuyên thấu kim quang, nhiều kim đao thậm chí sắp đụng tới bản thể Cửu Long Xa Liễn, lúc này mới bị kim quang hòa tan.
Cơ Hạo không khỏi chấn động —— tám môn nhân Hoa đạo nhân tùy ý đưa tới đã có thần thông đạo pháp như vậy? Bọn họ bày ra cái gọi là Bát Phong Bất Động chi trận, lại có thể phá vỡ hộ thể kim quang của Cửu Long Xa Liễn?
Nhưng nhìn kỹ, Cơ Hạo không khỏi nghiến chặt răng.
Hắn còn tưởng cái gọi là Bát Phong tôn giả này đều là đại năng đạo hạnh sâu không lường được, pháp lực vô biên, kết quả lại là trong tay mỗi người bọn hắn đều nắm chặt một lá cờ phướn, tùy tay rung động hư không sẽ có canh kim chi khí gào thét lao ra, hóa thành kim đao hướng Cơ Hạo bổ bừa tới.
Những lá cờ phướn đó tản mát ra khí tức cực kỳ đáng sợ, hơn nữa khí tức Cơ Hạo cũng cực kỳ quen thuộc, cùng Hoa đạo nhân giống hệt khí tức trên người!
Tám lá cờ phướn, hẳn đều là chí bảo bên mình Hoa đạo nhân, bị Bát Phong tôn giả này lấy để bày trận đối phó Cơ Hạo!
Cùng với nói Cơ Hạo là đang đối chiến với Bát Phong tôn giả, còn không bằng nói là Hoa đạo nhân đang trực tiếp giao thủ với Cơ Hạo.
Cờ phướn chớp lên, trong từng trận gió thu, lại có mảng lớn gió lạnh gào thét lao ra. Gió lạnh vừa xuất hiện, liền lập tức cuốn lên khối băng cứng rắn dị thường to bằng nắm tay rợp trời rợp đất hướng Cơ Hạo đánh tới. Các khối băng đó hàn khí kinh người, cứng rắn đem kim quang của Cửu Long Xa Liễn ép rút nhỏ bảy tám dặm phạm vi.
Sau gió lạnh, giữa không trung lại là các cơn gió nóng lao ra. Trong gió nóng đen sì bọc một mảng lớn cát đen, cát đen táo bạo ở giữa không trung ma sát va chạm lẫn nhau, tung tóe ra vô số đốm lửa. Những đốm lửa đó đánh vào trên hộ thể kim quang của Cửu Long Xa Liễn, lập tức hóa thành cuồn cuộn hỏa lôi hung mãnh nổ tung.
Cơ Hạo đứng trên Cửu Long Xa Liễn, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong vạn trượng sóng to, Cửu Long Xa Liễn bị chấn động tới mức rung chuyển không ngừng, lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo cũng đã mơ hồ thu được chấn động.
Sau gió nóng lại là một trận gió mát, gió mát nhìn như trong suốt mềm nhẹ không có chút lực sát thương từ từ ập tới, Cơ Hạo chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, đại nhật nguyên thần chợt run lên. Những cơn gió đó thế mà lại không hiểu sao tránh được ánh sáng vàng của mặt trời, lập tức công kích nguyên thần của hắn.
Cơ Hạo vội tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, phóng ra một luồng sáng chiếu rọi khắp bầu trời. Ánh sáng kịch liệt chấn động, giữa không trung nhộn nhạo vô số gợn sóng trong suốt, một trận gió đó lúc này mới bị Cơ Hạo ngăn cản.
Bát Phong tôn giả dùng sức vẫy lá cờ phướn, các loại gió cổ quái không ngừng chui ra từ trong hư không, vây quanh Cửu Long Xa Liễn thổi mạnh. Cơ Hạo thi triển toàn bộ chiêu thức, các bí pháp, chí bảo cùng nhau tế ra, mặc cho gió thổi mãnh liệt từ mọi phương hướng, nhưng không thể làm gì được Cơ Hạo.
Tương Liễu thở hổn hển đứng bên người Hoa đạo nhân, hắn nhìn nhìn Hoa đạo nhân, hừ lạnh một tiếng: “Hoa đạo hữu, ngươi một kẻ không có lợi thì không dậy sớm, lĩnh tình của ngươi rồi, món nợ này ta phải trả như thế nào?”
Hoa đạo nhân khẽ thở dài, hắn nhìn nhìn Cơ Hạo bị Bát Phong Bất Động đại trận bao vây, mặt đầy ý cười hướng Tương Liễu chắp tay: “Đạo hữu hiểu lầm bần đạo rồi... Bần đạo hoàn toàn là ý tốt, lúc này mới mời đạo hữu gia nhập bổn môn... Tương lai đạo hữu có một lần đại kiếp nạn, cần sau khi gia nhập bổn môn mới có thể hóa giải.”
Khuôn mặt Tương Liễu kịch liệt co giật, hắn trầm giọng nói: “Vậy...”
Hoa đạo nhân cười từ trong tay áo lấy ra một cánh hoa sen, tùy tay đưa cho Tương Liễu: “Nay nước lũ càn quét thiên địa, con dân nhân tộc phần nhiều hãm vào trong nước lũ. Tương Liễu đạo hữu chỉ cần lén chuẩn bị, phàm là chỗ có hoa sen, ước thúc đại quân thủy tộc đừng quấy rầy là được.”
Tương Liễu ngẩn ngơ, hắn đem cánh hoa sen nhét vào trong tay áo, thấp giọng hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy? Nơi có hoa sen... Hừ, các ngươi...”
Cười vài tiếng quái dị, Tương Liễu liếc Hoa đạo nhân lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng, sư huynh đệ hai người các ngươi thật sự là đầy lòng từ bi. Thì ra, các ngươi cũng chỉ là bảo vệ người những chỗ có hoa sen!”
Hoa đạo nhân vẫn là vẻ mặt mang theo ý cười tủm tỉm, hắn cúi đầu nhìn làn nước vô biên vô hạn phía dưới, từ từ thở dài một hơi: “Vào môn ta, đã là đệ tử bổn môn, nên thân ở trong lửa dữ nước lũ niệm tụng pháp danh huynh đệ bần đạo, tự có phúc đức hộ thể, không chịu tai ương do lửa nóng nước lũ, không chịu thương tổn do mãnh hổ độc xà. Chỉ có đệ tử bổn môn mới được huynh đệ bần đạo che chở... nhân tộc khác... pháp lực huynh đệ bần đạo cũng không phải tự nhiên sinh ra được!”
Tương Liễu rùng mình, hắn vạn phần kiêng kị nhìn thoáng qua Hoa đạo nhân, trầm mặc một phen, đột nhiên cười lên quái dị.
“Cũng tốt, cũng tốt, mọi người đều đã là người dứt khoát, vậy thì nói rõ ràng hơn một ít nữa. Cộng Công thị như thế, lão tổ ta cho rằng, hắn có lẽ sắp xui xẻo rồi. Nếu việc của hắn thành thì thôi, Tương Liễu ta cũng có thể kiếm được một cái tiền đồ cực lớn, có lẽ tương lai thiên đình đại đế sẽ có vị trí của Tương Liễu ta.”
“Nhưng nhỡ đâu việc của hắn hỏng, còn xin hai vị đạo hữu bảo vệ ta chu toàn!”
Tương Liễu rất nghiêm túc hướng Hoa đạo nhân cúi đầu hành một lễ thật sâu: “Tất cả, đều nhọc giáo chủ rồi!”
Hoa đạo nhân mỉm cười, hai tay vờ nâng bảo Tương Liễu đứng dậy, hắn phi thường hài lòng thái độ của Tương Liễu, nhẹ nhàng nói: “Như thế đại thiện... Tương Liễu tôn giả vào môn ta, tự nhiên không phải thân phận đệ tử bình thường, thân phận có thể so với vị trí phó giáo chủ của bổn môn... con cháu hậu duệ của Tương Liễu tôn giả, không bằng mang ra một bộ phận để bần đạo hiện tại mang đi, như thế bất luận tương lai có bất cứ biến cố nào, tôn giả đều không có nỗi lo ở sau nữa.”
Tương Liễu khẽ nhíu mày, rất động lòng cân nhắc chốc lát, sau đó gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài bằng xương đưa cho Hoa đạo nhân, lại hướng phía Đông Bắc chỉ chỉ: “Như thế rất tốt, ta ở trong thủy phủ dưới Lăng Thiên phong Lăng Thủy ẩn dấu một bộ phận con cái tư chất tốt nhất, còn xin giáo chủ đem bọn nó mang đi nơi an toàn an trí thích đáng. Huyết mạch tinh hoa nhất của Tương Liễu nhất tộc ta, tất cả ở trong đó.”
Hoa đạo nhân hài lòng gật gật đầu, hắn tiếp nhận lệnh bài, hướng phía Đông Bắc liếc một cái, thân thể nhoáng lên, từ trong cơ thể hắn bay ra một cái bóng trắng. Một đạo nhân bề ngoài giống hệt Hoa đạo nhân từ trong cơ thể hắn bay ra, cười hướng hắn chắp tay hành một lễ: “Đạo hữu, có chuyện gì tìm ta?”
Hoa đạo nhân đem lệnh bài đưa cho đạo nhân đó, cười nói: “Làm phiền đạo hữu đi một chuyến, tương lai bọn họ đều là nòng cốt bát bộ chúng giáo ta!”
Đạo nhân kia đồng ý một tiếng, tiếp nhận lệnh bài sau đó hóa thành một dải ánh sáng màu trắng, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Khuôn mặt già của Tương Liễu kịch liệt run rẩy một cái, kinh ngạc nhìn phương hướng đạo nhân biến mất, thấp giọng cảm thán: “Thần thông của đạo hữu, quả nhiên không phải người thường có thể theo được.”
Hoa đạo nhân lại cười cười, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái hồ lô vỏ xanh đưa cho Tương Liễu.
“Đây là một hồ lô ‘Khư Ôn Đan’, thiên hạ mọi ôn độc, chỉ cần một viên đều có thể giải trừ. Tôn giả, ngươi phải dụng cho thỏa đáng!”
Sau khi đem hồ lô vỏ màu xanh đưa cho Tương Liễu, Hoa đạo nhân vỗ tay áo vào trên người Tương Liễu, một cơn cuồng phong cuốn Tương Liễu lên, đem hắn quét đi không còn thấy bóng dáng nữa.