Đạo của Hoa đạo nhân, là ‘Diễn’ chi đạo, là ‘Biến hóa’ chi đạo, cũng là đạo của ‘Tạo hóa’.
Nói tóm lại, đạo của Hoa đạo nhân, là tổng hòa bên ngoài tất cả vật thể cố định bất động của Bàn Cổ thế giới, bao hàm toàn diện, không gì không chứa, là đạo căn bản Bàn Cổ thế giới phát triển biến hóa, diễn sinh tiến hóa.
Được đạo quả của Hoa đạo nhân, Cơ Hạo lâm vào cảnh giới kỳ dị nào đó nửa ngủ nửa tỉnh. Trong thần hồn không gian của hắn, ‘Diễn’ chi đạo thai như trăng sáng vạn cổ soi chiếu, hóa thành một cái gương băng chiếu rọi hư không, toàn bộ tư duy, toàn bộ ý niệm của hắn đều tập trung trong một cái gương băng này, tìm hiểu, tự hỏi, nghiền ngẫm, tuyệt đại bộ phận tinh khí thần toàn thân đều nhét vào trong đó.
Chỉ có Cơ Hạo thân thể mạnh tới thái quá, ở dưới bản năng nào đó thúc giục, khống chế Cửu Long Xa Liễn, mượn dùng lực lượng Thiên Địa Kim Kiều xuyên qua hư không.
Không có tri giác, không có cảm thụ, không có hỉ nộ ái ố các loại cảm tình, Cơ Hạo như con rối, hành động như cái xác không hồn.
Trên sông lớn sóng đục cuồn cuộn, chín mươi chín con cự yêu bạch long tu thành đúc xiềng xích thật lớn vắt ngang nước sông, ngăn cản đại quân trị thủy của nhân tộc. Cơ Hạo khống chế Cửu Long Xa Liễn từ trên trời giáng xuống, chín mươi chín con bạch long cự yêu nhấc lên sóng gió ngập trời liên thủ đột kích.
Tâm như gương băng, nhất cử nhất động của bạch long cự yêu đều bị Cơ Hạo nắm giữ, thân hình hắn như gió tự nhiên xuyên qua ở trong đao thương kiếm kích của bạch long cự yêu, hai nắm đấm như sét, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ở trên bụng bạch long cự yêu, đem long châu nội đan bọn hắn vất vả ngưng tụ thành đánh vỡ nát, chín mươi chín con bạch long hiện ra nguyên hình ngửa mặt lên trời rên rỉ, bị đại quân trị thủy nhân tộc một lưới bắt hết.
Trên hồ lớn mênh mông vô biên, mấy ngàn con cự mãng gây sóng gió, ở dưới mười mấy con cháu của Tương Liễu quản lý há mồm cắn nuốt con dân nhân tộc trị thủy.
Cơ Hạo cưỡi Cửu Long Xa Liễn đường dài đến cứu viện, trong nháy mắt biến ảo mấy ngàn loại đạo pháp thần thông khác nhau, mỗi một con cự mãng, mỗi một con Tương Liễu đều bị Cơ Hạo dùng một môn thần thông khác nhau đánh trúng, trong thời gian ngắn bị đánh cho hồn phi phách tán, chỉ để lại thân thể to lớn làm đồ ăn của đại quân trị thủy.
Đỉnh núi cao liên miên như bình phong, đám đông yêu ma phụng mệnh Cộng Công xây lên thành trại kéo dài mấy vạn dặm, mượn dùng địa thế núi cao chặn mấy chục dòng sông lớn mênh mông cuồn cuộn, đem đại quân nhân tộc trị thủy gắt gao ngăn trở không thể tiến thêm.
Vẫn là Cơ Hạo sau khi được tin tức vội vàng chạy tới, đứng ở vạn dặm trên trời, một tay Cơ Hạo trảo xuống, núi cao kéo dài vạn dặm bị một bàn tay hắn nắm lên, trong chớp mắt hóa thành một hạt cát thật nhỏ chợt lóe rồi biến mất ở lòng bàn tay hắn, yêu ma lấy ức vạn để tính lẫn cả dãy núi kéo dài bị cái đỉnh tròn năm màu cắn nuốt, toàn bộ yêu ma đều bị luyện hồn phi phách tán, không có một kẻ nào có thể chạy thoát.
Bôn ba, chém giết, tàn sát, tay đầy máu tươi, khắp nơi kêu rên. Trung Lục to lớn, khắp nơi đều có đại quân nhân tộc trị thủy gặp hiểm trở cầu cứu, Cơ Hạo một ngày một đêm bôn ba khắp nơi, không màng ăn uống, không nghĩ tới nghỉ ngơi, nơi đi qua chỉ có giết chóc, giết chóc điên cuồng, không lưu tình chút nào.
Thời gian qua đi từng ngày một, thời gian như nước chảy, trong chớp mắt mấy năm thời gian thoáng cái là qua.
Cơ Hạo bôn ba ở Trung Lục thế giới, dưới tay đã chém giết vô số yêu ma, cứu viện vô số con dân nhân tộc. Ở trong mồm yêu ma, hắn đã là ma vương, ác quỷ khủng bố nhất thế gian; ở trong lòng con dân nhân tộc, hắn giống Tự Văn Mệnh, đều là người như cha mẹ tái sinh.
Tự Văn Mệnh thống lĩnh đại quân trị thủy đã khơi thông chín chín phần trăm con sông trên đại địa Trung Lục, chỉ đợi quán thông mấy long môn thủy đạo mấu chốt nhất cuối cùng, Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận trong kế hoạch của Tự Văn Mệnh có thể triệt để hoàn thành.
Toàn bộ nước lũ ở Trung Lục đều sẽ nhập vào Quy Khư không đáy, không cách nào gây hại con dân nhân tộc nữa; hơi nước vô hạn trong hư không đến từ dị giới cũng sẽ bị Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận mạnh mẽ rút đi Quy Khư, hơi nước ở tứ hoang đại lục cũng sẽ bị dẫn vào Quy Khư, nước lũ ở tứ hoang đại lục tự nhiên sẽ dần dần bình ổn.
Không chỉ có thế, khi hơi nước vô hạn trong hư không chậm rãi hướng Trung Lục hội tụ mà đến, tứ hoang đại lục sẽ như bánh xe khổng lồ trên biển lớn vô biên, theo thế hơi nước lưu động hướng Trung Lục ầm ầm lao đến, không tốn bao nhiêu thời gian, năm khối đại lục quan trọng nhất Bàn Cổ thế giới sẽ hòa hợp một thể!
Một ngày này, Cơ Hạo khống chế Cửu Long Xa Liễn đang từ trên cao cấp tốc bay qua, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng hò hét của Tự Văn Mệnh.
“Cơ Hạo, đã lâu không gặp, xuống uống bát nước đi! Ha ha, chỉ còn lại có chín chỗ long môn thủy đạo, việc trị thủy của chúng ta sẽ hoàn thành hết.”
Cơ Hạo đứng ở trên Cửu Long Xa Liễn mặt trầm như nước, trên mặt không có chút biểu cảm chấn động thân thể, trong thần hồn không gian của hắn một tấm gương băng kia lặng yên tản ra, vô số suy nghĩ và ý niệm từ sâu trong nguyên thần thâm trầm nhất lặng yên trào ra.
Sâu trong thân thể cứng ngắc băng lạnh như gỗ mục vạn năm, một luồng sinh cơ bừng bừng đột nhiên sinh ra, Cơ Hạo đảo mắt vài cái, hắn dùng sức lắc lắc đầu, đè Cửu Long Xa Liễn xuống. Tay áo vung lên, Cửu Long Xa Liễn chợt biến mất, Cơ Hạo đạp một đám mây lửa nhìn xuống phía dưới.
‘Vù’ một tiếng, đoàn người Man Man, Thiếu Ti theo Cơ Hạo không chút gián đoạn bôn ba mấy năm, chém giết mấy năm, trong tay cũng nhuộm máu tươi vô số thủy yêu đồng thời thở hổn hển một hơi dài.
Bọn họ nhìn nhau một cái, gương mặt chết lặng, cứng ngắc dần dần tan đi, trong đôi mắt tử khí nặng nề giống như Cơ Hạo dần dần có một tia sức sống.
‘Keng keng keng’, một Già tộc chiến vương đứng ở phía sau Cơ Hạo thả lỏng đôi tay, đại kiếm nặng nề trong tay từ trên cao rơi xuống, nện mạnh xuống đất. Già tộc chiến vương thực lực cường hãn này run rẩy mười ngón tay, hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên lẩm bẩm: “Hiện tại, là lúc nào rồi? Mấy năm qua... Giết mệt mỏi quá!”
“A, đói bụng, Man Man muốn ăn cơm, Man Man buồn ngủ!” Man Man vứt hai thanh đại chuỳ, ngửa mặt lên trời ngã vào trên mây lửa, không nói một tiếng ‘khò khò’ ngủ mất.
“Thật sự, có chút mệt.” Thiếu Ti cười ngồi ở bên người Man Man, mí mắt sụp, cố nhịn chưa ngủ. Ánh mắt của nàng vẫn đặt ở trên người Cơ Hạo, trong ánh mắt chết lặng, cứng ngắc, mệt mỏi vô cùng tràn đầy sự dịu dàng.
Cơ Hạo vung tay áo, một luồng khí tức sinh mệnh nhu hòa tản ra, nhẹ nhàng tưới tắm đồng bạn bên người cũng đã vất vả mấy năm, dùng một đám mây lửa nâng bọn họ chậm rãi hạ xuống trên mặt đất.
Trên một sườn núi độ dốc không cao, vô số chiến sĩ nhân tộc quần áo tả tơi, gầy đến mức da bọc xương đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Xung quanh có nhiều nữ nhân cũng gầy tới mức mất dáng đang dựng lửa trại, dùng hũ ngói nát đun canh nóng.
Tự Văn Mệnh để trần nửa thân trên, hạ thân quấn một miếng da thú tơi tả, trừ tóc, lông toàn thân đều bị nước ngâm không sót lại một sợi, làn da trắng bệch như cá chết cười ‘Ha ha’, sải bước hướng Cơ Hạo đi tới.
“A thúc!” Cơ Hạo thở hổn hển một ngụm lớn, lấy thân thể mạnh mẽ như thế của hắn, hắn cũng cảm thấy trong cổ họng như nhét một nắm cát, cố gắng thật lâu, ép không ra được một chút nước miếng tưới nhuần cổ họng.
Vừa mới gọi một tiếng ‘A thúc’, trong cổ họng Cơ Hạo liền phát ra một trận tiếng ma sát ‘rắc rắc’, rốt cuộc nói không nổi một câu nào nữa.
“Cơ Hạo! Mấy năm qua, mệt thê thảm rồi nhỉ?” Tự Văn Mệnh cười ha ha tiêu sái đến trước mặt Cơ Hạo, bước chân hắn phập phù, lấy thực lực cấp Vu Đế của hắn, vậy mà thiếu chút nữa vấp một cái, may mắn Cơ Hạo đỡ hắn.
Hai người dùng sức ôm nhau, Cơ Hạo cười nhìn Tự Văn Mệnh lắc đầu: “May mắn... còn sống!”
Tự Văn Mệnh dùng sức gật gật đầu: “Còn sống là tốt rồi!”