Vu Thần Kỷ

Chương 1353: Công vụ thù riêng



Không còn ‘tinh anh’ thị tộc cản trở, không còn tranh quyền đoạt lợi quấy rối, không còn đám trưởng lão thị tộc như ruồi bọ ‘Ong ong ong ong’ không ngừng xâm phạm người ta, bên trong còn bè lũ xu nịnh vì một chút ích lợi đánh vỡ đầu vướng chân vướng tay.

Tiến triển khơi thông chín đại long môn nhanh đến kinh người!

Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh đều cực lực thúc giục vu lực, đem thân thể bành trướng đến vạn trượng, một đòn tùy ý của bọn họ có thể phá hủy vạn dặm thân núi. Mấy vạn con ứng long mạnh mẽ mà anh dũng, vô số chiến sĩ mệt mỏi lại nhiệt huyết mênh mông, bọn họ theo sát ở phía sau Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh, lớn tiếng thét dài, lớn tiếng cười vui, từ trong thân núi tan vỡ khơi thông ra một cái thủy đạo rộng rãi.

Sóng to ập tới, bị vuốt sắc của ứng long xé nát.

Cương phong ập tới, bị cánh ứng long chấn vỡ.

Vô số thủy yêu hò hét xung phong, Bàn Cổ Chung của Cơ Hạo ầm một tiếng, ức vạn thủy yêu đều thành bột. Thủy yêu may mắn sống sót tối tăm mặt mũi còn chưa từ trong đồng bạn chết thảm tỉnh táo lại, vô số tráng hán nhân tộc vung binh khí ùa lên, đem bọn chúng băm thành bánh thịt ngay tại chỗ ném vào trong nước lũ.

Tển sóng lớn cuồn cuộn, Hạ Mễ, Hoành Hành quản lý lính tôm tướng cua số lượng càng lúc càng nhiều sục sôi, ‘Y y nha nha’ hướng thủy yêu xa xa khiêu khích, đồng thời không ngừng gọi càng nhiều lính tôm với tướng cua, còn có các tộc đàn thủy yêu địa vị ti tiện nhất gia nhập bọn họ.

Số lượng lính tôm tướng cua dưới trướng Cơ Hạo càng lúc càng nhiều. Sức chiến đấu của đám này không được tốt lắm, nhưng khi bọn họ xếp thành trận địa hình vuông vạn người chỉnh tề, đứng ở trên đầu sóng diễu võ dương oai hò hét, khí thế đó dọa được rất nhiều thủy yêu, nhiều thủy yêu của Cộng Công nhất mạch lén lút vứt binh khí chạy tán loạn bốn phía.

Cộng Công không thấy xuất hiện, mấy đại trọng thần không thấy lộ mặt, long môn bị phá không ngừng, sĩ khí của đám thủy yêu đã rớt đến cực điểm.

“Các huynh đệ, cố gắng làm!” Vung lên Bàn Cổ Chung, đem mấy chục đỉnh núi tính cả một bầy Huyết Sa tinh (cá mập máu) nhe răng trợn mắt phía trước đập thành phấn, Cơ Hạo vung cánh tay thật lớn quay đầu rống giận: “Đại thủy lui rồi, đi Nghiêu Sơn lĩnh, bao rượu ngon thịt ngon!”

Dùng sức vỗ ngực, Cơ Hạo nheo mắt mang theo một tia cười quái dị hét lớn: “Mọi người có ai thôn xóm bị nước lũ quét mất, nếu trong nhà tạm thời chưa có cái ăn thức uống, đi Nghiêu Sơn lĩnh ta, huynh đệ ta bao chi phí ăn uống già trẻ cả nhà các ngươi!”

Vô số chiến sĩ nhân tộc vết thương chồng chất mệt mỏi dị thường đều giơ công cụ và binh khí trong tay, hướng Cơ Hạo lớn tiếng hoan hô.

Như Cơ Hạo nói, trong bọn họ nhiều người quê nhà đã bị hoàn toàn phá hủy, vợ con già trẻ của bọn họ đang trôi giạt khắp nơi. Cơ Hạo hứa hẹn bọn họ có thể đi Nghiêu Sơn lĩnh, như vậy chờ nước lũ rút, thì đi Nghiêu Sơn lĩnh thôi!

Cảnh tượng Cơ Hạo cao vạn trượng gồng cơ bắp toàn thân, điên cuồng vung Bàn Cổ Chung là nhiệt huyết dâng trào như thế, tràn ngập cảm giác lực lượng không thể ngăn cản. Đi theo thủ lĩnh như vậy, bộ tộc nhất định sẽ thịnh vượng phát đạt!

Tự Văn Mệnh cười lớn ‘Ha ha’, Cản Sơn Tiên không nhẹ không nặng vụt một phát trên mông Cơ Hạo. Đại hồng thủy còn chưa rút đâu, Cơ Hạo đã vội hướng trong nồi nhà mình vơ vét người rồi!

Chẳng qua cũng tốt, Tự Văn Mệnh vui vẻ nhìn các chiến sĩ khí thế ngất trời. Các chiến sĩ mệt mỏi mà nhiệt huyết này đều là hảo hán tử đó! Nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa, bọn họ có thể mang theo tộc nhân của bọn họ gia nhập Nghiêu Sơn lĩnh của Cơ Hạo, đây là chuyện tốt!

Bộ lạc nhà Tự Văn Mệnh không thiếu người, nhưng làm tân tấn bá hậu, Cơ Hạo chỉ có mỗi lãnh thổ rộng lớn, nhưng con dân lãnh địa này quả thật quá ít một chút. Tự Văn Mệnh cười ha ha nói: “Cơ Hạo, chờ đại hồng thủy rút đi, ta giúp ngươi đi mời chào một ít người. Có nhiều bộ tộc lãnh địa bị phá hủy hoàn toàn, bọn họ nghĩ hẳn sẽ rất thích ý gia nhập Nghiêu Sơn lĩnh của ngươi!”

Một hồi đại hồng thủy, bị phá hư không chỉ có lãnh địa, càng có con dân trong lãnh địa.

Con dân nhiều bộ tộc bị nước lũ cắn nuốt bảy tám phần, con dân còn sót lại căn bản không có sức xây dựng lại lãnh thổ ban đầu. Lựa chọn tốt nhất của bọn họ, chính là gia nhập lãnh địa bá hậu cường thế như Cơ Hạo, trở thành con dân của hắn, như vậy mới có thể duy trì huyết mạch nhà mình sinh sản.

Cơ Hạo lớn tiếng cười, cùng Tự Văn Mệnh một hô một đáp hô khẩu hiệu, phá tan sóng to, chấn vỡ cương phong, cười lớn đem thủy đạo đẩy tiếp về phía trước một đoạn thật lớn.

Đại quân thủy yêu ở trước mặt bọn họ không tụ được quân, thủy yêu cấp cao hoặc là bị Cơ Hạo chém giết, hoặc là bị dọa đến bỏ chạy. Các lính tôm tướng cua kia thì ở dưới sự tác động của Hạ Mễ không ngừng hội tụ lại, trở thành chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo.

Long môn thứ ba, được khơi thông.

Long môn thứ tư, được khơi thông.

Long môn thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, ở trong ba tháng kế tiếp, được Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh dẫn dắt đại quân nhân tộc triệt để khơi thông.

Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận mắt thấy đã sắp hoàn thành, chỗ ngàn dặm phía trước chính là long môn thứ chín ‘Hoài Môn’.

Cơ Hạo vác Bàn Cổ Chung, sải bước đạp sóng to hướng Hoài Môn tới gần.

Chợt một tiếng trống trận nặng nề vang to chấn động thiên địa, trong nước lũ phía trước Hoài Môn vô số vòng xoáy to nhỏ đột nhiên sinh ra, trong mỗi một cái vòng xoáy đều có một con giao long toàn thân băng hàn phóng lên cao, mưa to đầy trời bị hàn khí giao long mang theo phun một cái, ùn ùn hóa thành khối băng to bằng vại nước rơi xuống.

Tiếng ‘Thùng thùng’ kéo dài không dứt, vô số khối băng to nhỏ từ trên cao rơi vào mặt nước, trong chớp mắt liền ở trên nước lũ trải thành một mảng biển băng cánh đồng tuyết trắng xoá. Bắc Minh Giao Vương mặc trường bào màu lam, chắp tay sau lưng dần dần hiện lên từ trong gió lạnh.

“Bắc Minh Giao Vương! Ngươi không ngăn được ta!” Cơ Hạo nhìn Bắc Minh Giao Vương, dùng sức vỗ Bàn Cổ Chung trên vai.

“Không phải ta đến cản ngươi!” Bắc Minh Giao Vương thâm trầm nhìn Cơ Hạo, trong con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Ta chỉ là phụng mệnh tới giết ngươi!”

Một cột nước thẳng tắp từ phía trước Hoài Môn phóng lên cao, trên cột nước một cái ngai báu điêu khắc từ hắc ngọc phóng ra khôn cùng hàn khí. Cộng Công thị đoan đoan chính chính ngồi ở trên ngai báu, mi tâm một điểm hư ảnh hoa sen chậm rãi xoay tròn, quanh thân sóng nước nhộn nhạo, trong sóng nước mơ hồ có thể thấy được vô số đóa hoa sen trắng lóng lánh thanh quang trong vắt.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo!” Cộng Công thị đặt hai tay ở trên đầu gối, mặt không biểu cảm nhìn Cơ Hạo: “Ngươi được lắm. Hai mươi bảy vị tổ tiên của ta, xem như đều chết ở trên tay ngươi! Tốt, tốt lắm, tốt lắm! Ngươi cùng Cộng Công nhất mạch ta, có huyết hải thâm cừu!”

Tự Văn Mệnh mang theo Cản Sơn Tiên sải bước từ phía sau chạy tới, mấy vạn con ứng long ở trên bầu trời xoay tròn bay múa, không ngừng phát ra tiếng rồng gầm chấn thiên động địa. Tự Văn Mệnh hung hăng vung lên Cản Sơn Tiên, chỉ vào Cộng Công thị lớn tiếng quát: “Cộng Công, âm mưu của Cộng Công nhất mạch ngươi...”

Cộng Công thị vung tay lên, ngắt lời Tự Văn Mệnh: “Tự Văn Mệnh, việc này không quan hệ với ngươi. Ta tới nơi này, chỉ vì thù riêng của Cơ Hạo cùng Cộng Công nhất mạch ta mà thôi.”

Cười lạnh, Cộng Công thị lạnh lùng nói: “Ngươi bảo Cơ Hạo đi ra, để hắn quyết một trận tử chiến với ta. Mặc kệ thắng bại như thế nào, ta đều tránh đường, để ngươi khơi thông long môn thứ chín! Nếu không, các ngươi một người cũng đừng nghĩ thông qua nơi này.”

Cơ Hạo ngạc nhiên, ngây người chốc lát, hắn cất tiếng cười to: “Cộng Công thị, ngươi muốn đem thiên hạ đại sự chuyển thành việc riêng? Ngươi bị quỷ bám rồi? Hay là nói... có ai dạy ngươi làm như vậy?”

Cộng Công thị cười lạnh không nói, mi tâm cũng có hư ảnh hoa sen lóe ra. Côn Bằng, Tương Liễu, Vực tổ, Vô Chi Kỳ, mang theo nụ cười hoặc là dữ tợn, hoặc là tuyệt vọng lần lượt hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.