Vu Thần Kỷ

Chương 1370: Công Tôn tộc trưởng



Một đòn, chỉ là đơn thuần một cái cái, không sử dụng bất cứ vu lực gì, chưa thi triển bất cứ thần thông nào, càng không có điềm báo bất cứ bí pháp nào phát động, hoàn toàn là lực lượng thân thể thuần túy, Cơ Hạo đánh tan toàn bộ cấm chế phòng ngự trên người Toại Nhân Minh, đem thân thể cường hãn thiên chuy bách luyện của hắn triệt để đánh nổ.

Vô số mảnh máu thịt cấp tốc mấp máy, một lực hút cường đại bỗng chợt sinh ra, máu thịt trên thân Toại Nhân Minh sụp đổ ra cấp tốc hướng vào phía trong co rút lại, trong nháy mắt ngắn ngủn liền một lần nữa tổ hợp thành thân thể Toại Nhân Minh.

Toại Nhân Minh trần truồng lộ thể kinh sợ giận dữ đan xen rít lên một tiếng, chỉ tay một cái, một bộ trường bào màu đen đột ngột xuất hiện, đem hắn bọc chặt lại bên trong. Thở phì phò từng ngụm từng ngụm, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, Toại Nhân Minh sải bước lui về, hướng phía rời xa Cơ Hạo rút lui.

Người sáng suốt nhìn ra được, một đòn của Cơ Hạo hoàn toàn làm Toại Nhân Minh sợ rồi, hắn đã bị dọa vỡ mật, thậm chí ngay cả dũng khí tới gần Cơ Hạo giằng co cũng không có. Giờ phút này Toại Nhân Minh còn có thể mạnh mẽ giả bộ một trấn định, còn có thể chịu đựng chưa kêu to hét lớn, khóc lóc, thế này đã rất không dễ gì rồi.

Nếu không phải thực lực đỉnh phong Vu Đế trở lên, đã dò xét được một tia huyền bí của Vu Thần, Toại Nhân Minh thật ra đã chết.

Vu Đế có khả năng nhỏ máu trọng sinh, Toại Nhân Minh bị đánh nổ thân thể vẫn ngưng tụ lại pháp thể, nhưng tinh huyết hắn hao tổn khẳng định không ít, huyết khí toàn thân quay cuồng chợt yếu đi ba thành, cộng thêm Toại Nhân Minh bị Cơ Hạo dọa vỡ mật, khí thế càng suy sụp đến cực điểm.

Một tay nâng hờ Bàn Giả Thái Dương, một tay để ở sau lưng, Cơ Hạo bỏ lại Toại Nhân Minh không nhìn thêm lấy một cái, lẳng lặng, lần lượt nhìn lướt qua mấy vạn bóng người từ trong đại điện thảo luận chính sự lao ra.

Tuyệt đại bộ phận trong đó đều là người quen cũ của Cơ Hạo. Bọn họ là thần tử của Đế Thuấn, thủ lĩnh các đại bộ lạc của nhân tộc, hoặc là đại vu sư Vu Điện, vu tế có thân phận...

Còn có một bộ phận người rất xa lạ, Cơ Hạo chưa bao giờ gặp. Nhưng xem sắc mặt ngạo khí bức người của bọn họ, lại cảm giác một phen khí tức quen thuộc trên người bọn họ, liền biết bọn họ đều đến từ các đại thị tộc nhân tộc tổn thất thảm trọng trước Quỳ Môn.

Tộc trưởng Vân Dương Thị bị Thái Dương Chân Hỏa đốt như than được người ta cứu tỉnh, Thái Dương Chân Hỏa trên người hắn bị đương đại đại vu tế của Vân Dương thị lấy ra một lọ Thái Âm Ngưng Dịch dập tắt, không còn Thái Dương Chân Hỏa tiếp tục thiêu đốt, Vân Dương thị tộc trưởng hít một hơi thật sâu, máu thịt bị đốt thành tro bụi cấp tốc trọng sinh, trong vài nhịp thở hắn đã khôi phục nguyên dạng.

Giống với Toại Nhân Minh, trong ánh mắt tộc trưởng Vân Dương thị nhìn về phía Cơ Hạo cũng tràn đầy sự hoảng sợ, rất hiển nhiên bị Thái Dương Chân Hỏa nung khô một phen, đã để lại ở trong lòng hắn dấu ấn khủng bố khó có thể lau đi.

Cơ Hạo lẳng lặng đứng ở giữa không trung không nói một lời, dần dần trong bóng người từ trong đại điện thảo luận chính sự lao ra, những người quen cũ Cơ Hạo quen thuộc ùn ùn lui lại. Bọn họ chỉnh tề ở trên không đại điện thảo luận chính sự bày trận không nói, bày rõ một tư thế không xen vào.

Nhiều bá hậu giao hảo với Cơ Hạo còn xa xa hướng Cơ Hạo cười khổ gật đầu, khuôn mặt đầy sự bất đắc dĩ. Rất hiển nhiên bọn họ rất muốn giúp Cơ Hạo một chút, nhưng đối mặt áp lực cường đại của các đại thị tộc bọn họ bất lực.

Các đại thị tộc này, có thể xưng là ‘khởi nguyên’ của nhân tộc, bộ tộc các bá hậu ở đây thuộc về, chín chín phần trăm đều là bàng chi tông mạch các đại thị tộc kia phân hoá ra, có muôn vàn liên hệ với các đại thị tộc đó, không ít trưởng lão, tộc trưởng đại thị tộc rõ ràng là trưởng bối trực hệ của các bá hậu này.

Bọn họ không thể giúp Cơ Hạo, cũng không dám giúp Cơ Hạo, Cơ Hạo có thể hiểu sự bất đắc dĩ của bọn họ.

Cho nên Cơ Hạo rất hữu hảo hướng bọn họ gật đầu mỉm cười, ra hiệu bọn họ tuy lần này không thể giúp mình, nhưng mọi người vẫn là bằng hữu như cũ.

Tộc trưởng, trưởng lão các đại thị tộc kia, còn có đám đông tộc nhân phía sau bọn họ, thì chậm rãi hướng phía trước áp sát. Dần dần, lấy thị tộc của mình làm đơn vị, tộc trưởng các nhà đi ở tận cùng phía trước, trưởng lão cùng tộc nhân các tộc ở phía sau bọn họ cũng xếp thành đội ngũ chỉnh tề.

Bốn phương tám hướng có tiếng vỗ cánh trầm thấp truyền đến, từng đám đông hung cầm bay lên trời, lưng chở chiến sĩ thị tộc võ trang hạng nặng hướng bên này áp sát. Chiến sĩ trên mặt đất cũng có bụi đất bốc lên, vô số quái thú hung mãnh cõng chiến sĩ mặc trọng giáp xa xa bao vây lại.

“Hô!” Trên Cửu Long Xa Liễn truyền đến tiếng hô to, mấy vạn chiến sĩ tinh nhuệ của Nghiêu Sơn lĩnh chân đạp mây lửa, dựa vào Cửu Long Xa Liễn thể tích khổng lồ, nhanh chóng bày ra quân trận chắc chắn. Hơn vạn chiến sĩ Già tộc thân hình vốn đã cao lớn hơn chiến sĩ nhân tộc một đoạn càng ý chí chiến đấu sục sôi, khí huyết trong cơ thể bọn họ dâng trào, thân hình chợt bành trướng, nhanh chóng cất cao đến khoảng ba trượng.

Trong tiếng ‘Rắc rắc’, Thái Ti đã đem bạch cốt tế đàn hắn mang theo bên người bày ra, hắn đem Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cung phụng ở trên tế đàn, cầm cốt trượng, trừng lớn mắt, hung tợn nhìn chằm chằm tộc trưởng các đại thị tộc.

Có mấy trưởng lão thị tộc mặt đầy nếp nhăn nheo mắt, hướng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư Thái Ti cung phụng ở trên tế đàn nhìn một cái, khuôn mặt già của bọn họ chợt vặn vẹo, vội vã dùng bí pháp hướng tộc nhân xung quanh truyền âm.

Người của thị tộc từng bước tới gần nhanh chóng dừng bước, sắc mặt tộc trưởng mấy chục thị tộc trở nên cực kỳ khó coi.

Rất hiển nhiên, người các thị tộc này đều gia học sâu xa, bọn họ nhận ra lai lịch Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, càng biết Đinh Đầu Thất Tiễn Thư là một món vu bảo nguyền rủa bá đạo, ác độc cỡ nào. Không có ai muốn làm chim đầu đàn, không có ai muốn ù ù cạc cạc chịu Đinh Đầu Thất Tiễn Thư một lần.

Có nhiều người trong thị tộc trời sanh tính cẩn thận đã vụng trộm kích phát vu bảo và vu phù đeo bên mình, chuyên môn ngăn cản vu chú công kích. Trên người bọn họ có các loại kỳ quang lóe ra, càng có người phía sau hiện ra hư ảnh con rối thế thân các loại cỏ cây chế thành.

“Đều rất cẩn thận, rất sợ chết nhỉ?” Cơ Hạo nhìn đám người trong thị tộc như đối mặt đại địch, đột nhiên cất tiếng cười to trào phúng.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo!” Một thanh âm dị thường uy nghiêm vang lên, một nam tử trung niên mặc hoàng bào, trên hai cánh tay phân biệt quấn lấy một con hoàng long dài sáu thước, tướng mạo kiên cường, khí tức như kiếm sải bước từ Hữu Hùng thị Công Tôn nhất tộc đi ra.

“Công Tôn... Tộc trưởng?” Cơ Hạo liếc nhìn nam tử trung niên này. Hắn đã từ trong Công Tôn nhất tộc đi ra, đảm đương đại biểu Công Tôn nhất tộc, dưới tình hình như thế, hắn khẳng định là tộc trưởng Công Tôn nhất tộc.

Việc hoang đường tộc trưởng Công Tôn nhất tộc đời trước Công Tôn Mạnh bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào, linh hồn bị cắn nuốt, còn lôi ra Công Tôn Thiên Mệnh, muốn mạnh mẽ bồi dưỡng hắn đi lên ngai báu Nhân Hoàng, chuyện này Cơ Hạo từng tham dự toàn bộ quá trình. Công Tôn Mạnh đã hồn phi phách tán, Công Tôn nhất tộc tất nhiên chọn ra tân tộc trưởng mới đúng.

“Ta là Công Tôn Bá.” Công Tôn tộc trưởng trầm giọng nói: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi dám ngỗ nghịch phạm thượng? Toại Nhân tộc trưởng, Vân Dương tộc trưởng, chính là tôn trưởng nhân tộc ta, ngươi sao dám xuống tay đả thương họ?”

Cơ Hạo cười ha ha nhìn Công Tôn Bá, nheo mắt trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Cho dù là tôn trưởng, cũng không thể vô duyên vô cớ cướp đồ của ta. Đồ của ta, thì là của ta, ai dám cướp, ta liền chặt tay hắn; muốn cướp tiếp, ta sẽ chặt đầu hắn. Vô luận có phải tôn trưởng hay không, của ta thì là của ta, ta không cho, ai cũng không thể cướp!”

Công Tôn Bá trầm mặc chốc lát, nâng tay vạch một vòng, lần lượt chỉ chỉ tộc trưởng, trưởng lão các đại thị tộc phía sau: “Nếu, chúng ta liên thủ thì sao?”

Cơ Hạo cười cười, hắn chỉ vào Bàn Giả Thái Dương tay trái nâng cười nói: “Các ngươi đoán, ta có dám ở Bồ Phản, đem thứ này dẫn nổ hay không? Ầm một cái, dẫn nổ toàn bộ nó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.