Vu Thần Kỷ

Chương 1384: Huyết Nguyệt thám báo



Cơ Hạo như một luồng quỷ hồn, lặng yên từ phía sau Đế Thích Đồ chui ra.

“Quả thật rất tàn nhẫn, phi thường vô nhân đạo, hơn nữa trái với tinh thần công ước Geneve. Nhưng, Geneve cũng còn chưa xuất hiện, như vậy vi phạm một chút cũng không có gì không thể.” Cơ Hạo thấp giọng lẩm bẩm, đưa tay búng một phát ở trên gáy Đế Thích Đồ.

Một tiếng ‘Băng’ vang lên, gáy Đế Thích Đồ đau đớn, hắn kêu một tiếng quái dị, bị dọa vặn mạnh người một cái, hai tay nắm lại khẩn trương nhìn Cơ Hạo.

“Lĩnh chủ các hạ tôn kính, chào ngài!” Thấy rõ gương mặt Cơ Hạo, trên khuôn mặt tuấn tú của Đế Thích Đồ toát một trận mồ hôi lạnh. Hắn kính cẩn hướng Cơ Hạo hạ thấp người hành một lễ, mang theo nụ cười nói: “Phi thường xin lỗi, thêm nhiều phiền toái như vậy cho ngài.”

“Không, không phiền toái, ta còn cần cảm kích các ngươi, tặng cho ta nhiều nô lệ như vậy!” Cơ Hạo cười ha ha nhìn Đế Thích Đồ, vẻ mặt ôn hoà tương tự nói: “Phải biết rằng, gần đây Nghiêu Sơn lĩnh có thể phải liên tục đánh rất nhiều trận ác chiến, có nhiều vật hi sinh như vậy đột nhiên rớt xuống, ta thật ra là rất vui vẻ.”

Nhìn nhìn xa xa, cạnh các lò luyện đốt khí thế ngất trời, các chiến sĩ dị tộc giãy dụa bị in lên dấu ấn nô lệ, Đế Thích Đồ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trầm mặc một phen, Đế Thích Đồ hướng Cơ Hạo hạ thấp người thi lễ một lần nữa: “Ta hy vọng, có thể chuộc lại chiến sĩ dưới trướng ta... bọn họ là gia tộc chúng ta...”

Cơ Hạo ngắt lời Đế Thích Đồ: “Bọn họ thật sự là chiến sĩ gia tộc các ngươi sao? Được rồi, ngươi không phải thủ lĩnh đội săn nô, bọn họ cũng không phải chiến sĩ gia tộc các ngươi. Các ngươi, và bọn họ phi thường khác nhau.”

Cơ Hạo chỉ chỉ đám thủ lãnh đội săn nô đứng ở một bên câm như hến nhìn mình.

Dùng vu pháp lột da kẻ địch, dùng dầu hỏa ngâm sau đó châm lửa, loại hình phạt tàn khốc này khiến sự sợ hãi của đám thủ lãnh đội săn nô đối với Cơ Hạo đột nhiên gia tăng mấy lần. Ở trong quá trình săn nô trước kia, thủ lãnh các đội săn nô này từng sử dụng thủ đoạn hình phạt càng thêm tàn nhẫn, nhưng nghĩ tới bây giờ người chịu hình là ‘đồng bạn nhà mình’, tự dưng sẽ có cảm giác sợ hãi thật lớn đột nhiên sinh ra.

“Ta... đương nhiên, ta là...” Đế Thích Đồ có chút kích động. Trong lòng hắn biết rõ, một thủ lãnh đội săn nô dị tộc bình thường, một quý tộc Ngu tộc bình thường, cùng một tướng lĩnh Huyết Nguyệt quân đoàn, quan quân tinh nhuệ thám báo quân Huyết Nguyệt quân đoàn so sánh, bảng giá tiền chuộc chênh lệch ít nhất ở mười lần trở lên. Nếu Cơ Hạo ác một chút, khai ra tiền chuộc gấp trăm lần cũng có khả năng!

Đế Thích Đồ không muốn lúc mình trở lại Lương Chử, nhìn thấy thân quyến nhà mình ăn mặc rách rưới đứng ở trong cổng tò vò trống rỗng ngay cả cửa cũng bị bán đi chờ mình.

“Ta, chỉ là một bình thường...” Đế Thích Đồ lắp bắp muốn giải thích một số điều gì đó.

Cơ Hạo cười nhìn nhìn đám thủ lãnh các đội săn nô kia, tóm chặt bả vai Đế Thích Đồ, thân hình nhoáng lên một cái mang theo hắn đi tới trên một ngọn núi nhỏ ngoài trăm dặm. Đế Thích Đồ trời đất xoay chuyển một phen, thật không dễ gì mới từ trong hỗn loạn mê muội do phá vỡ hư không khôi phục lại, Cơ Hạo đã đem một cái nhẫn trữ vật tinh xảo trên tay hắn đoạt lấy.

“Đây là tài sản cá nhân của ta, ngươi...” Đế Thích Đồ đột nhiên phát hiện, giao tiếp với dân bản xứ, nhất là giao tiếp với các lĩnh chủ mạnh mẽ bá đạo, lại có thực lực cường hoành cùng thế lực cường đại trong dân bản xứ, quả thật là quá nguy hiểm.

“Đầu mục một đội săn nô, khi hắn nhìn thấy một số chuyện đáng sợ nào đó, bọn hắn quả thực sẽ mở miệng cầu nguyện. Nhưng đối tượng bọn hắn cầu nguyện hoặc là ‘tiền ngọc mỹ lệ’, ‘ngọc bích hoàn mỹ’, hoặc dứt khoát là ‘vu tinh long lanh’! Đây mới là tín ngưỡng của bọn hắn, bọn hắn vì tiền mà đến.”

Cơ Hạo thưởng thức nhẫn trữ vật tinh xảo đẹp đẽ của Đế Thích Đồ, lạnh giọng nói: “Chỉ có quý tộc Ngu tộc cấp cao thật sự xuất thân cao quý, hơn nữa lúc nào cũng được Huyết Nguyệt chi lực chiếu rọi, ở Ngu triều có thân phận cao quý, mới sẽ ở lúc cảm tình kịch liệt dao động, hướng ‘Huyết Nguyệt chí cao, vĩ đại’ tiến hành cầu nguyện.”

Đế Thích Đồ kinh hãi nhìn Cơ Hạo, hắn không ngờ, hiểu biết của Cơ Hạo đối với quý tộc Ngu tộc bọn hắn vượt xa xa hắn tưởng tượng.

“Ta...” Vắt hết óc, đau khổ suy tư một phen, Đế Thích Đồ lắp bắp nói: “Ta là... đi săn. Đúng, ta săn thú du ngoạn, nhưng ta không cẩn thận, ừm, phi thường không cẩn thận đến gần lãnh địa của ngài. Ta xin lỗi, ta là bị bọn hắn kìm kẹp, lúc này mới gia nhập hành vi không thân thiện đối với lãnh địa của ngài. Nhưng mà ta thề, ta chưa từng thương tổn bất cứ con dân nào của ngài.”

“Hiểu biết của ta đối với quý tộc Ngu tộc các ngươi, vượt qua các ngươi tưởng tượng. Có lẽ ngươi nên biết một việc, ta từ trên tay Da Ma La Gia, thắng được một người hầu Vu Thần.” Cơ Hạo búng ngón tay một cái: “Một lão quý tộc Ám Nhật nhất mạch, lão quý tộc thâm niên, Da Ma Sát Nhất, hắn đối với văn hóa của các ngươi, phong tục của các ngươi, tất cả hiểu biết của các ngươi, ta từ chỗ hắn đã học được rất nhiều.”

Một bóng đen từ trong cái bóng của Cơ Hạo lao ra, Da Ma Sát Nhất mang theo nụ cười âm lãnh xuất hiện ở trước mặt Đế Thích Đồ.

Thân thể Đế Thích Đồ chợt co giật, mang theo một tia không thể tưởng tượng hoảng sợ ngơ ngác nhìn Da Ma Sát Nhất: “Không có khả năng... Da Ma La Gia đại đế, nàng... đương nhiên, loại chuyện này, không có khả năng có bất cứ tin tức nào truyền lưu ra, loại chuyện mất mặt này...”

Da Ma Sát Nhất vòng quanh Đế Thích Đồ dạo qua một vòng, ngửi ngửi mùi trên thân hắn, ‘Hắc hắc’ cười lạnh.

“Một con chim sẻ nhỏ mắt sáng như tuyết, không cần phủ nhận thân phận của ngươi, vì lúc ở trong rừng rậm tiềm hành, trinh sát che dấu mùi trên người, các ngươi luôn thích bôi trên người thuốc mỡ Tử Thảo, Đại Biện Cúc, Thiên Diệp Đăng Tâm Thảo… mười chín loại nước cỏ pha thành.” Da Ma Sát Nhất khinh miệt bĩu môi: “Thuốc mỡ trên người ngươi, là chính ngươi điều phối? Thủ pháp có chút mới lạ, mùi hoa Đại Biện Cúc hơi nặng một chút, có chút hương vị ẻo lả.”

Sắc mặt Đế Thích Đồ biến ảo khó dò một phen. Hắn cung kính hướng Da Ma Sát Nhất hành một lễ, hướng về Cơ Hạo cười khổ nói: “Như vậy, phi thường xin lỗi, ta là đoàn trưởng Đế Thích Đồ đoàn thứ mười bảy Huyết Nhãn binh đoàn Huyết Nguyệt quân đoàn. Ta phụng mệnh dẫn dắt thuộc hạ, lẻn vào nội địa nhân tộc, trinh sát tình huống hiện tại của nhân tộc.”

Hít sâu một hơi, Đế Thích Đồ khô khan nói: “Ta hy vọng, ta và các thuộc hạ của ta, có thể nhận được đãi ngộ xứng với thân phận chúng ta. Gia tộc chúng ta, rất vui vẻ lấy ra tiền chuộc phù hợp thân phận chúng ta.”

“Tiền chuộc ư!” Cơ Hạo nghiêng đầu nhìn Đế Thích Đồ, hắn ôn hòa cười, tóm cổ Đế Thích Đồ, dùng sức vỗ bờ vai của gã: “Như vậy, Đế Thích Đồ à, bằng hữu của ta, tiền chuộc loại chuyện này, thật ra có chút tổn thương cảm tình. Ừm, tuy loại đề tài này có chút thô tục, nhưng ta thích gọn gàng dứt khoát giải quyết vấn đề... Như vậy, ngươi muốn phát tài không?”

Khuôn mặt Da Ma Sát Nhất kịch liệt giật giật. Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Đế Thích Đồ xui xẻo, rơi vào trên tay Cơ Hạo, vận mệnh của gã... Da Ma Sát Nhất khẽ lắc lắc đầu.

“Ặc, ta là một tướng lĩnh Huyết Nguyệt quân đoàn kiêu ngạo, ta...” Đế Thích Đồ muốn thể hiện một phen khí khái của hắn.

“Lột da của ngươi, đốt đèn trời được không?” Cơ Hạo cười ha ha hỏi Đế Thích Đồ.

“Ta cảm thấy, chúng ta vẫn là thảo luận vấn đề phát tài đi.” Đế Thích Đồ không chút khí khái đáng nói làm phản ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.