Vu Thần Kỷ

Chương 1400: Lấy công chuộc tội



Đất tổ Hữu Hùng thị, Hữu Hùng chi khư.

Trong cấm chế trung tâm trong thành, trên không tổ miếu của Hữu Hùng thị mây vàng bốc lên. Hiên Viên thánh hoàng ngồi xếp bằng giữa không trung, đôi mắt hừng hực thiêu đốt như hai vầng mặt trời nhỏ, ở cao nhìn xuống quan sát tộc nhân Hữu Hùng thị rậm rạp phía dưới.

Công Tôn Bá đã bị Hiên Viên thánh hoàng tự mình dùng sưu hồn bí pháp cẩn thận tra hỏi một phen, đáng thương Công Tôn Bá tâm trí không kiên định, ở lúc linh hồn bị cẩn thận phân cắt thành hạt nhỏ bé nhất, hắn trực tiếp đau tới mức hồn phi phách tán.

Nhưng các loại chuyện không chịu nổi hắn đời này đã làm, trong đó bao gồm vụng trộm ẩn giấu mười lăm mạch khoáng siêu cấp vu tinh thuộc về tài sản chung gia tộc Hữu Hùng thị, bắt bớ nô lệ nhân tộc khắp nơi điên cuồng đào vu tinh, âm thầm giao dịch với dị tộc các loại quân giới binh khí, tích trữ riêng tư binh tử sĩ, hóa thân thành bộ tộc lưu lạc làm ác khắp nơi, toàn bộ bị Hiên Viên thánh hoàng công bố với đám đông.

Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, cả nhà Công Tôn Bá ở bên ngoài thế mà tích trữ riêng gần trăm vạn tinh binh hãn tướng, chia làm mấy chục bộ lạc lưu lạc to nhỏ, rải ở các nơi của Trung Lục thế giới, luôn luôn cướp bóc bộ tộc người khác.

Đám tư quân tử sĩ đó làm thanh đao sắc trong bóng tối của Công Tôn Bá, diệt trừ cho hắn không ít đối đầu. Không chỉ có thị tộc khác là kẻ địch với hắn, ngay cả trong Hữu Hùng thị cũng có nhiều trưởng lão cùng với bộ lạc bọn họ gặp độc thủ của những người này.

Tựa như tộc trưởng Công Tôn Mạnh phía trước Công Tôn Bá bởi vì Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào, sau khi bị đánh cho hóa thành tro bụi, vì tranh đoạt ngai báu tộc trưởng, Công Tôn Bá cũng hạ độc thủ đối với mấy trưởng lão có sức cạnh tranh.

Công Tôn Bá thân thể còn bảo trì sinh mệnh lực cường đại, linh hồn đã tan thành mây khói ngơ ngác quỳ gối trước tổ miếu, mặt hướng tới cửa tổ miếu.

Gia chủ chi mạch to nhỏ Hữu Hùng thị ở phía sau hắn xếp thành hàng chữ Nhất hơn một ngàn người, trưởng lão các nhà gần mười vạn người. Mọi người đều chính mắt thấy cảnh tượng Hiên Viên thánh hoàng tự mình ra tay, Công Tôn Bá rú thảm hồn phi phách tán.

Các gia chủ, trưởng lão đó gương mặt vặn vẹo nhìn Hiên Viên thánh hoàng ngồi xếp bằng ở trên tổ miếu, toàn thân bọn họ mồ hôi như mưa rơi, mỗi người sợ hãi muốn ngất. Trong lòng bọn họ biết rõ, bọn họ ít nhiều đều làm một số chuyện không thể lộ ra, chuyện ỷ thế hiếp người, khi nam phách nữ càng đã làm vô số.

Lấy bản tính Hiên Viên thánh hoàng, mỗi người bọn họ đều phải chết!

Tính tình Hiên Viên thánh hoàng giống như thanh Hiên Viên kiếm hắn tự tay rèn, kiên cường, cương liệt, thà gãy chứ không cong, trong mắt hắn không chấp nhận một hạt cát, nhất là khi hắn còn ở trên ngai báu Nhân Hoàng, hắn quản thúc đối với tộc nhân Hữu Hùng thị so với con dân bộ tộc khác nghiêm khắc hơn gấp trăm lần.

Tộc nhân Hữu Hùng thị niên đại đó, mỗi người đều là chiến sĩ anh dũng không sợ, mỗi người đều là quân tử khiêm tốn, phẩm tính cùng năng lực cá nhân bọn họ đều không thể bắt bẻ. Hữu Hùng thị thời đại Hiên Viên thánh hoàng chủ chính, bất cứ một tộc nhân bình thường nhất nào cũng có thể xưng là ‘hiền nhân’.

Nhưng Hữu Hùng thị hiện tại sao...

Một gia chủ chi nhánh gương mặt cực độ vặn vẹo, đã bị sợ hãi triệt để mài mòn toàn bộ linh trí điên cuồng từ trong đám người lao ra. Có được thực lực sơ giai Vu Đế, hắn phóng lên cao, hung hãn rút bội kiếm chỉ về phía Hiên Viên thánh hoàng.

“Lão tổ, thánh hoàng, chúng ta là con cháu ngài mà! Chúng ta là con cháu huyết duệ ruột thịt của ngài mà! Chúng ta là Hữu Hùng thị! Huyết mạch cao quý nhất nhân tộc! Chúng ta chiếm thêm một chút ích lợi, chúng ta chiếm thêm một ít đất đai, chúng ta chiếm thêm một ít con cái, vậy có gì đâu? Vậy có gì sai?”

“Lấy công tích của ngài đối với nhân tộc, lấy phong công vĩ nghiệp của ngài, chúng ta nên cao cao tại thượng, đám con dân như cái kiến kia nên quỳ gối dưới chân chúng ta mặc cho chúng ta định đoạt!”

Hiên Viên thánh hoàng vung tay phải, một bóng kiếm đem gia chủ chi nhánh kia đánh cho tan thành mây khói. Thanh âm hắn như tiếng kiếm ngân lên, lạnh lẽo mà sát khí ngút trời: “Tất cả công tích, là công tích của ta; tất cả công lao sự nghiệp, là công lao sự nghiệp của ta, có quan hệ như thế nào với con cháu hậu bối các ngươi? Muốn công tích, tự mình đi lấy; muốn công nghiệp, tự đi lập!”

“Phương Bắc có dị tộc, chiếm cứ vô số năm! Con cháu các ngươi nếu có thành tựu, nên tiêu diệt dị tộc, để Bàn Cổ thế giới trở thành nhạc viên của nhân tộc ta. Da mặt các ngươi dày cỡ nào? Công lao sự nghiệp của ta, sao lại thành chỗ dựa cho các ngươi vơ vét bách tích lê dân?”

“Hữu Hùng thị, huyết duệ của ta... Huyết duệ của ta, đâu chỉ Hữu Hùng thị?” Hiên Viên thánh hoàng cất tiếng cười to, tiếng cười chấn động thiên địa cũng run rẩy: “Phàm là con dân nhân tộc, đều là huyết duệ hậu nhân đám lão bất tử chúng ta... Ở trong mắt ta, tộc nhân Hữu Hùng thị và tộc nhân bộ tộc khác, có gì khác nhau? Xét đến cùng, chúng ta đều là hậu duệ Bàn Cổ thánh nhân!”

“Ta, Công Tôn Hiên Viên, không là gì ngoài người bé nhỏ không đáng kể trong vô số con cháu hậu duệ của Bàn Cổ thánh nhân, may mắn được tạo hóa, thành lập công lao sự nghiệp mỏng manh, thiên địa ban ân, thưởng vô lượng công đức, giúp ta ngưng kết thần hồn, thành tựu Vu Thần.”

“Trong lòng ta, không có phân chia thị tộc gì nữa, chỉ có nhân tộc đại nghĩa. Hôm nay ta tự mình tra rõ Hữu Hùng thị, phàm là kẻ làm ác, tru sát không phân biệt, vì nhân tộc tiêu diệt tai họa các ngươi. Có nhân tộc, hôm nay ta cho dù diệt toàn bộ Hữu Hùng thị, cũng không chối từ!”

Một đám gia chủ chi nhánh, trưởng lão chi nhánh đều tuyệt vọng ngã bệt xuống đất.

Hiên Viên thánh hoàng, chỗ dựa lớn nhất trong lòng bọn họ, tín ngưỡng của bọn họ, đồ đằng của bọn họ, ‘Thần’ của bọn họ, lại vì lê dân dân chúng, không tiếc diệt toàn bộ Hữu Hùng thị!

Trời cao ở trên, Hiên Viên thánh hoàng điên rồi!

Vô số tộc nhân Hữu Hùng thị từng làm ác kêu khàn cả giọng, rơi lệ đầy mặt, bọn họ quỳ rạp xuống đất hướng Hiên Viên thánh hoàng dập đầu cầu xin tha thứ, ùn ùn thề thốt bọn họ về sau nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người.

Sắc mặt Hiên Viên thánh hoàng không chút thay đổi, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài một hơi. Xem tộc nhân đầy khắp núi đồi khóc hu hu, trong lòng hắn biết rõ, nhắm chừng cao tầng Hữu Hùng thị, vốn không có mấy người trong sạch.

Ánh mắt chợt lạnh lùng, Hiên Viên thánh hoàng chậm rãi đứng dậy, xem cảnh này, cũng không cần sưu hồn vu pháp đối phó bọn họ, trực tiếp một kiếm giết sạch. Hắn còn có chính sự trong người, nào có rảnh lãng phí thời gian với đám con cháu không ra gì này?

Một kiếm ảnh thật lớn dần dần hiện lên ở phía sau Hiên Viên thánh hoàng, một lực lượng thần hồn khổng lồ như thủy triều khuếch tán ra, nháy mắt bao phủ toàn bộ tộc nhân Hữu Hùng thị khóc lóc. Phàm là đang khóc, tất nhiên trong lòng có quỷ, chém giết toàn bộ cũng không đáng tiếc. về phần những kẻ chưa khóc thành tiếng ngay tại chỗ sao, giết sạch những kẻ khóc lóc xong lại lần lượt giám định đối với bọn họ là được.

Kiếm ảnh đang muốn hạ xuống, một mảng ánh lửa phá không mà đến, Cơ Hạo cưỡi Cửu Long Xa Liễn, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào Hữu Hùng chi khư.

“Thánh hoàng, dưới kiếm lưu tình!” Cơ Hạo khàn cả giọng thét chói tai, hắn mang đến Bồ Phản vừa vừa lấy được tối khẩn cấp quân tình cấp báo.

“Dị tộc dốc cả ổ đột kích, mười hai tòa Hạo Kiếp Chi Thành uy lực cường đại dị thường, mười hai chấp chính gia tộc phát động toàn diện ******. Dị tộc ác quỷ Lương Chử, phàm là người có chiến lực dốc cả ổ mà ra.” Cơ Hạo thở hổn hển quát: “Những người này, không thể giết! Để bọn họ lấy công chuộc tội, để bọn họ đi chiến trường huyết chiến chém giết với dị tộc!”

Trong mắt Hiên Viên thánh hoàng hai ánh lửa phun ra thật xa, hắn kinh hãi quát: “Mười hai tòa Hạo Kiếp Chi Thành? Đáng chết! Thực lực của bọn hắn đã lớn mạnh đến mức như thế sao?”

Trên mặt đất, vô số tộc nhân Hữu Hùng thị khóc lóc giống như gặp được cứu tinh, đều kêu rên lên khàn cả giọng.

“Lão tổ, lão tổ, chúng ta nguyện ý lấy công chuộc tội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.