Vu Thần Kỷ

Chương 1430: Hỏa thiêu Lương Chử



Vừa mới đáp xuống đất, một đội chiến sĩ Già tộc võ trang hạng nặng đã mang theo đám đông phó binh từ một ngã rẽ lao ra. Đột nhiên nhìn thấy Cơ Hạo, bốn con mắt của một chiến sĩ Già tộc chợt trợn tròn, chỉ vào Cơ Hạo điên cuồng tru lên một tiếng.

Mười mấy phó binh Ám tộc đồng loạt gào rống, khi bọn hắn toàn thân đen sì nhếch môi rống to, hai hàm răng trắng như tuyết thoạt nhìn rất dữ tợn. Bọn họ quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng trọng nỏ phù văn màu sắc sặc sỡ, trong tiếng ‘Phành phành’ mấy chục mũi tên nỏ mang theo tiếng xé gió chói tai hướng Cơ Hạo bắn tới.

Cơ Hạo khẽ cuốn tay áo, mấy chục mũi tên nỏ thuần thép ‘Bốp’ một cái nổ thành phấn, còn chưa chờ hắn công kích đám dị tộc ù ù cạc cạc xuất hiện, phía sau bọn hắn đột nhiên chạy ra chiến sĩ trọng giáp số lượng gấp mấy lần, cầm trường thương đại kích đâm chém bừa bãi một phen.

Theo tiếng rú thê lương, mấy chục phó binh người đầy máu ngã xuống đất, mười mấy chiến sĩ Già tộc dẫn đội chỉ có một kẻ may mắn chạy thoát. Hắn ôm một cánh tay bị chém đứt tận gốc, kéo thân thể bị đâm ra mười mấy lỗ thủng trong suốt, chật vật uốn éo rẽ vào một cái ngõ nhỏ.

“Xông lên, băm nát hắn!” Một chiến sĩ Già tộc vung đại đao trong tay lớn tiếng quát: “Không có ai dám từ chối quang huy của Chúa Tể hội! Vì Da Ma Thiên đại nhân vĩ đại, đuổi theo, băm nát hắn!”

Đám đông phó binh, nô lệ tinh quái hoan hô ‘Ngao ngao’, mang theo sát khí nồng đậm lao vào ngõ nhỏ kia.

Mặt đất đột nhiên ‘Ù ù’ rung lên, ngay tại hai bên con đường này, trên không hai phủ đệ quý tộc Ngu tộc có vầng sáng mờ mờ xuất hiện. Hai phủ đệ quý tộc này đã mở ra phòng ngự kết giới của nhà mình, ở trên tường sân dày nặng giữa cây xanh hoa tươi vờn quanh đột nhiên có một mảng lớn phù văn ánh sáng rực rỡ phun ra, khiến cho hai bức tường sân đó giống như đang bốc cháy.

Trên tường sân dài cả dặm đồng thời toát ra mười mấy tòa thần tháp loại nhỏ cao mấy trượng, trên không thần tháp con mắt dựng thẳng to bằng đầu người ẩn hiện giữa ánh sáng, một khí tức cực kỳ nguy hiểm đột nhiên ập tới.

Đám chiến sĩ Vinh Diệu Chúa Tể hội cùng hung cực ác hô to tên của Da Ma Thiên chợt biến sắc. Bọn hắn rống giận khàn cả giọng, căn bản không kịp ứng biến, trơ mắt nhìn mười mấy tòa thần tháp loại nhỏ phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ phun ra các đạo thần quang có tính hủy diệt.

Mấy chục chiến sĩ Già tộc đứng mũi chịu sào bị thần quang xuyên thủng ngực, bởi vì thần tháp thuộc tính khác nhau, có một bộ phận chiến sĩ Già tộc vết thương bị nhiệt độ cao than hóa, nửa đoạn thân hình bị nướng chín; còn có một bộ phận chiến sĩ Già tộc trên ngực dày đặc sương trắng dày bằng bàn tay, thân thể không ngừng tản mát ra hàn khí nồng đậm.

Chỉ là chiến sĩ Già tộc chủ lực bị đánh chết, phó binh Ám tộc, tinh quái nô lệ còn lại cùng cất tiếng kinh hô, bọn họ ùn ùn xoay người muốn đào tẩu.

Nhưng trên tường sân hai tòa phủ đệ đồng thời xuất hiện bóng người thưa thớt, nhìn ra được, hai tòa phủ đệ lưu lại không nhiều hộ vệ, nhưng cộng lại cũng có hơn ba trăm người. Bọn họ cầm nỏ mạnh, ngắm chuẩn các phó binh cùng nô lệ chạy trốn bắn ra một mảng lớn mũi tên.

“Lũ nô bộc ti tiện, các ngươi dám tạo phản?” Mưa tên hạ xuống, mảng lớn phó binh và nô lệ bị đánh chết. Một lão nhân Ngu tộc mặc hoa phục, thở hổn hển đứng ở đầu tường nhảy nhót rống giận liên tục: “Chặt đầu bọn hắn, bảo tồn hẳn hoi. Chờ chuyện này qua đi, tìm tới người nhà bọn hắn, toàn bộ bọn chúng đều phải chết!”

Lão quý tộc Ngu tộc hiển nhiên thân phận không thấp này tức giận đến mức trợn trắng ba con mắt gầm rú ‘Ngao ngao’: “Nơi này là Lương Chử, lũ nô bộc ti tiện kia, bọn hắn thế mà lại dám đem mũi đao nhắm vào chủ nhân của bọn chúng! Toàn bộ thân quyến của bọn chúng đều phải chết.”

Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn lão quý tộc điên khùng này, Lương Chử thành này đã có chuyện gì?

Thật không dễ gì tìm được cái cớ, rời khỏi Xích Phản sơn đang tranh cãi lề mề bẩn thỉu, vụng trộm lẻn vào Lương Chử, muốn mang theo đám người Phong Hành, Vũ Mục ở Lương Chử thành làm chút chuyện, cho bọn dị tộc vênh váo tự đắc biết tay một phen, tăng thêm một ít con bài chưa lật để đàm phán cho nhân tộc.

Sao vừa vào Lương Chử thành, nơi này đang đấu đá nội bộ rồi? Khắp nơi đều là gió tanh mưa máu, khắp nơi đều là đầu người lăn lông lốc, đánh rất náo nhiệt!

“Nhân tộc! Dân bản xứ ti tiện! Giết hắn!” Lão quý tộc Ngu tộc đứng ở trên tường sân gào rống đột nhiên phát hiện Cơ Hạo. Hắn chợt mở to mắt nhìn, không thể tin nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Sao lại có dân bản xứ dám hành tẩu ở trên đường xá thuộc về Ngu tộc vĩ đại! Những kẻ chết tiệt này, giết hắn, đem hắn băm thành thịt vụn kéo ra ngoài cho sói ăn!”

Mấy chục chiến sĩ Già tộc từ trên tường sân nhảy xuống, hò hét hướng Cơ Hạo lao đi.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ một tiếng, dùng không đến một phần mười lực lượng, dùng Khai Thiên Nhất Kích hướng phía trước đánh ra một quyền. Mấy chục chiến sĩ Già tộc chỉ cảm thấy trước mắt chợt xuất hiện vô số nắm đấm, mỗi một nắm đấm đều là hướng tới điểm yếu chết người trên thân bọn hắn đánh đến. Bọn hắn không thể phòng ngự, không thể trốn tránh, thậm chí không thể thấy rõ nắm đấm rốt cuộc muốn rơi ở nơi nào.

Mấy chục chiến sĩ cao lớn khôi ngô bị nắm tay Cơ Hạo đánh trúng ngực, mỗi người hầu như là đồng thời trúng một quyền.

Vô thanh vô tức, các chiến sĩ này đồng loạt ngã vật xuống đất, rất nhanh bọn họ đã hóa thành một bãi huyết tương từ trong khe hở của áo giáp chảy ra. Quyền kình của Cơ Hạo nặng tựa núi, hoàn toàn nghiền nát mỗi một tế bào trong cơ thể bọn họ.

Lão quý tộc trên tường sân kêu một tiếng quái dị, hắn giống như gặp quỷ hoảng sợ nhìn Cơ Hạo xoay người một cái rời đi ngay.

Cơ Hạo cũng không quan tâm lão già khiếp đảm này, thần thức khổng lồ như dòng lũ, mang theo tiếng xé gió mơ hồ có thể nghe thấy hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, nháy mắt bao trùm cả mảng lớn thành nội Lương Chử.

Giờ phút này thần thức Cơ Hạo đã ngưng tụ đến mức độ đáng sợ, khi thần thức gần như thực chất hướng bốn phía khuếch tán ra, phàm là nơi thần thức đi qua, trái tim toàn bộ dị tộc đều nhảy lên một cái, khó hiểu cảm nhận được một loại tuyệt đại khủng bố gần như ‘thiên tai’.

“Da Ma Thiên? Vinh Diệu Chúa Tể hội? Da Ma Thiên tiểu tử này tạo phản? Ừm? Những người này? Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, tay các ngươi thật dài! Bạch Liên pháp đàn? Thanh Liên? Hồng Liên? Kim Liên?” Cơ Hạo lẩm bẩm: “Quả thật đủ náo nhiệt, mọi người đều góp một tay? Đã muốn náo nhiệt, vậy náo nhiệt hơn chút nữa nhỉ?”

Một luồng thần thức xuyên qua hư không, Cơ Hạo đã tìm được Phong Hành và Vũ Mục đang nghiêm chỉnh chờ đợi, hướng bọn họ truyền âm nói: “Chuẩn bị tốt nhân thủ, một khi trong thành nổi lửa, liền lập tức bắt tất cả dị tộc các ngươi có thể tìm được, dọn trống kho báu của gia tộc bọn họ!”

“Người, ta muốn; tài phú của bọn hắn, ta cũng cần; một đồng cũng không được lưu lại cho bọn hắn!” Cơ Hạo nhanh chóng hướng đám người Phong Hành, Vũ Mục dặn dò một tiếng: “Nhớ kỹ, có hai thế lực khác tham gia vào, đừng phát sinh xung đột với bọn họ, chúng ta chỉ để ý cướp người, giựt tiền là được!”

Dặn dò xong, Cơ Hạo tế ra Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh.

Bàn Giả Thái Dương bị Cơ Hạo từ trong Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh phóng ra, hóa thành một quả cầu lửa đường kính vài dặm lơ lửng ở trên bầu trời.

Nếu bàn về phóng hỏa, còn có cái gì càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn so với trực tiếp khống chế một mặt trời để phóng hỏa?

Thần thức Cơ Hạo dẫn dắt lực lượng Bàn Giả Thái Dương, vô số đạo hào quang màu đỏ vàng to bằng ngón cái từ trên trời giáng xuống, theo tiếng rít bén nhọn như mũi tên xé gió, phòng ngự kết giới của các tòa phủ đệ Ngu tộc xa hoa bị xuyên thủng, nơi hào quang màu đỏ vàng đi qua, vô số ngọn lửa hừng hực bốc lên.

Chớp mắt ngắn ngủn, trong thành Lương Chử đồng thời nổi lên mấy chục vạn ngọn lửa lớn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.