Trong thành Lương Chử, Cơ Hạo lơ lửng cách mặt đất mười mấy trượng, lửa hình thái lưu ly màu vàng trên người phát ra ánh sáng, chiếu sáng thành nội phạm vi mấy chục dặm.
Mấy trăm cái truyền tống trận loại lớn không ngừng luân phiên sáng tắt, đại đội chiến sĩ nhân tộc khiêng cái rương lớn hoàng kim, bạc trắng, mỹ ngọc, mã não… các vật trân quý chế thành, bên trong đựng đầy cực phẩm vu tinh các loại thuộc tính cùng bảo bối trân quý khác, đựng đầy linh dược linh thảo số năm kinh người, không ngừng đem những cái rương đó chồng chất thành các ngọn núi nhỏ ở trong truyền tống trận.
Truyền tống trận tắt sáng một cái, liền có vô số cái rương chứa đầy tài phú trân quý bị đưa về lãnh địa nhân tộc.
Dị tộc ở Bàn Cổ thế giới vơ vét vô số năm, bọn họ ở trong lòng đất, trong thân núi Lương Chử thành xây dựng vô số kho báu bí mật. Cơ Hạo từng dẫn người hung hăng ở trong phủ đệ của các đại quý tộc vơ vét một lần, nhưng thời gian quá khẩn trương, hắn chỉ kịp mang đi tù binh quý tộc bị bắt sống, chưa kịp tra rõ các kho báu này.
Long hổ sư tượng tuy mang theo đại đội nhân mã càn quét mấy ngày ở trong thành, nhưng bọn hắn cũng chỉ vơ vét một tầng của nổi trong thành, các kho báu thật sự giấu ở nơi trung tâm cơ mật, bọn hắn còn chưa kịp mở ra, đã bị Cơ Hạo công phá thành trì.
Cho nên trên chín thành tài phú tinh hoa của Lương Chử thành vẫn còn, mà trong đó có bốn thành thuộc về liên minh bộ lạc nhân tộc, có ba thành thuộc về riêng Cơ Hạo.
Trong một rương hỏa ngọc rộng, mấy trái cây màu đỏ rực to bằng nắm tay toàn thân hừng hực thiêu đốt lộ ra. Mắt Cơ Hạo sáng lên, ngón tay khẽ móc, liền có ba quả trái cây bay ra.
Đây là Hỏa Tinh Linh Quả chỉ có ở sâu trong dung nham, được địa mạch hỏa tinh tẩm bổ, thai nghén ba ngàn năm mới có thể mọc rễ nảy mầm, lại trải qua vạn năm ấp ủ mới có thể chín, thiên địa tinh hoa hỏa thuộc tính trong một quả chất chứa, tương đương với toàn bộ năng lượng của một Vu Đế cấp cao.
Cơ Hạo đem một quả ném cho Nha Công, vui sướng kêu ‘Quạ!’ một tiếng, Nha Công há mồm đem trái cây cắp ở trong mỏ. Nó cũng chưa vội ăn vào, mà là dùng móng vuốt không ngừng gẩy gẩy, đắc ý hướng các chiến sĩ bên cạnh khoe bảo bối của mình.
Hai con hỏa long quấn ở trên đôi tay Cơ Hạo thì bại hoại hơn nhiều, Cơ Hạo vừa mới đem hai quả đặt ở lòng bàn tay, bọn nó đã vội vàng đem trái cây nuốt chửng, vui sướng nhảy nhót vặn vẹo thân thể lung tung ở trên cánh tay Cơ Hạo, không ngừng phun ra các ánh lửa mãnh liệt.
Tự Văn Mệnh sải bước đi tới, hắn rất vui vẻ cười lớn: “Cơ Hạo, Đế Thuấn nói, lần này bảo bối vận chuyển về, sẽ ưu tiên cung ứng cho nhu cầu của Vu Điện. Hắc, rất nhiều tài liệu cực phẩm bên trong, đủ cho chúng ta rèn ra một lô đỉnh cấp vu bảo.”
Ghé đến bên người Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh đột nhiên đè thấp thanh âm, hắn kích động tới mức giọng cũng thay đổi: “Có một lô điển tịch, ta đã bảo người giành trước vận chuyển về, ta không dám đem mấy thứ đó đặt ở Vu Điện, ta bảo đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng, đem những điển tịch đó lén vận chuyển đến một cứ điểm bí mật của Vu Điện bảo tồn.”
“Bản vẽ con rối, phối phương đan dược, phù văn trận pháp, đúc hợp kim... Tri thức của bọn họ, mạnh hơn chúng ta rất nhiều rất nhiều, chỉ cần chúng ta có thể tiêu hóa hấp thu các tri thức của bọn họ, lại thôi diễn cường đại thêm, về sau đám ác quỷ dị tộc sẽ không phải đối thủ của chúng ta nữa.”
Tự Văn Mệnh hưng phấn tới mức đôi mắt tỏa sáng. Các điển tịch từ trong nhà, trong thư viện đám quý tộc Ngu triều lục soát được, là kết tinh trí tuệ của Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc vô số năm qua. Những trí tuệ này, những tri thức này, một khi nhân tộc đem nó tiêu hóa quy nạp, cải tiến thêm, nhân tộc tất nhiên sẽ trở nên vô cùng cường đại.
Giáp trụ chắc chắn hơn, binh khí sắc bén hơn, pháo đài to lớn hơn, trận pháp phù văn thần diệu hơn... Trong khoảng thời gian ngắn, nhân tộc ở trên trình độ văn minh có thể đứng ở trên trục hoành đại khái tương đương với Ngu tộc.
Lấy cơ số dân cư khổng lồ của nhân tộc, lấy số lượng kinh người Vu Vương, Vu Đế nhân tộc có được tạo thành quân đội tinh nhuệ, một khi trình độ văn minh của nhân tộc vượt qua đám dị tộc, Bàn Cổ thế giới sẽ nhất định là Bàn Cổ thế giới của nhân tộc!
Cơ Hạo nhếch miệng cười, hung hăng va chạm với nắm tay Tự Văn Mệnh một phát.
Nheo mắt nghĩ nghĩ, Cơ Hạo lấy ra một khối mai rùa trắng noãn như ngọc, thận trọng đem nó đưa cho Tự Văn Mệnh.
“Văn Mệnh a thúc, đây là một bộ công pháp có kỳ hiệu đối với thần hồn tăng trưởng, tên gọi Cửu Tự Chân Ngôn. Ngươi không nên hỏi nó đến từ nơi nào, càng không nên hỏi ta sao mà có được, nói tóm lại, đây là một thiên công pháp rất ‘Sạch sẽ’, không liên lụy bất cứ nhân quả liên hệ nào với bất luận kẻ nào.”
“Lựa chọn người đáng tin, truyền thụ xuống đi. Ta tự mình trải qua quá trình đột phá Vu Thần cảnh, Vu Đế nhân tộc chúng ta, chỉ cần thần hồn đủ cường đại, thì đủ để dùng thần hồn lạc ấn của mình, thay thế được bản ngã ý chí của hồng hoang tinh thần. Ta hy vọng không cần bao lâu, nhân tộc chúng ta có thể trào ra đủ nhiều Vu Thần.”
Cơ Hạo chỉ chỉ bầu trời, nhếch miệng cười nói: “Một ngày nào đó, có lẽ tộc nhân chúng ta, sẽ đem thiên đình cũng biến thành lãnh địa của chúng ta.”
Tự Văn Mệnh khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Cơ Hạo hồi lâu, hai tay nắm chặt mai rùa, trên mu bàn tay hằn lên vô số sợi gân xanh, hiển nhiên hắn bị Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh Cơ Hạo tặng ra làm chấn kinh.
Công pháp có thể tăng trưởng thần hồn của nhân tộc?
Các đời đại năng tiên hiền nhân tộc, hao phí vô số tâm lực, giằng co với Phượng tộc vô số năm, cũng chưa thể từ trong mồm Phượng tộc cạy ra đôi câu vài lời thần hồn bí pháp, Cơ Hạo thế mà lại móc ra được như vậy?
Tự Văn Mệnh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu môn bí pháp Cơ Hạo lấy ra này thật sự có thể nhanh chóng tăng trưởng thần hồn của nhân tộc, cái khác không nói, phụ thân hắn Tự Hi đã được cứu rồi —— chỉ cần tìm được Tự Hi, để hắn tu tập môn bí pháp này, để thần hồn Tự Hi nhanh chóng cường đại đến tiêu chuẩn khống chế hồng hoang tinh thần nọ hắn dung hợp, Tự Hi có thể lập tức luyện hóa tinh thần, thành tựu Vu Thần!
Có thể nói như vậy, môn bí pháp này của Cơ Hạo không chỉ có mang tới cho nhân tộc tương lai càng thêm quang minh, nó càng cứu được mạng Tự Hi!
Tay phải siết nắm đấm, nhẹ nhàng nện một cú trên ngực Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh mỉm cười nói: “Có hứng thú làm Vu Điện chi chủ của nhân tộc không? Ta muốn tiến hành một ít thay đổi đối với Vu Điện, để kết cấu của Vu Điện càng thêm tinh vi, nghiêm khắc, để Vu Điện bồi dưỡng lực lượng dòng máu mới càng thêm cường đại, để Vu Điện trở thành nguồn suối trí tuệ chân chính cùng nơi tập trung vu tế cường đại nhất của nhân tộc.”
“Ta cần một người đáng tin, cường đại, cơ trí, không theo cái cũ, không cổ hủ, chịu kính dâng cho nhân tộc giúp ta.” Tự Văn Mệnh cười nhìn Cơ Hạo: “Hiện tại xem ra, ngươi là người duy nhất ta có thể lựa chọn.”
Vu Điện chi chủ? Cơ Hạo cười lên: “Tốt, thật ra ta cũng có rất nhiều ý tưởng, rất muốn thử một chút ở Vu Điện.”
Hai người đối diện cười, Cơ Hạo đột nhiên nghe được hư ảnh trong thần hồn không gian lẩm bẩm. ‘Vô lượng công đức’, cái gì là vô lượng công đức? Bàn Cổ mỗ đại lục (đại lục mẹ)? Ừm? ‘mỗ đại lục’? Cái gì ‘mỗ đại lục’?
Chợt, mặt đất dưới chân khẽ nhoáng lên một cái, sau đó bầu trời xuất hiện hai xoáy mây màu vàng tím thật lớn.
Công đức chi lực không thể đo lường từ trên trời giáng xuống, như hai thác nước thật lớn, gào thét xâm nhập thân thể Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh. Ở nơi khác của Lương Chử thành, cũng có xoáy mây quy mô nhỏ xuất hiện, từng luồng công đức lực không ngừng ùa vào một đám người đang trợn mắt há hốc mồm.
Thân thể Cơ Hạo khẽ run lên, chợt hắn vô cùng say mê nhắm hai mắt lại.