Vu Thần Kỷ

Chương 1497: Đại trí tuệ giả



Ở trong tiếng la khóc thê lương của gần vạn long tử long tôn, đám người Cơ Hạo lại ngồi ở trên Cửu Long Xa Liễn.

Ngao Bạch mang đến một hũ nhũ cao thơm màu vàng nhạt, hắn mời Phượng Linh điều một đám tộc nhân phượng tộc, đem nhũ cao bôi đến trên thân long tử long tôn bị thái dương chân hỏa tổn thương, hỏa khí lưu lại nhanh chóng tiêu tán, da thịt chưng khô nhanh chóng khép lại, đám long tử long tôn tinh thần héo rũ cuộn mình ở trên mây nước.

Tuy tinh lực cực kỳ thiếu thốn, nhưng ít nhất bọn họ không khóc lóc nữa.

Ngao Khốc tổn thất lượng tinh huyết khổng lồ trầm mặt, sau khi nuốt vào mấy viên đan hoàn đại bổ nguyên khí đứng khoanh tay ở phía sau Ngao Bạch.

Không chỉ Ngao Khốc, bốn vị lão long thần đám Ngao Cổ, cộng thêm mười hai vị long vương lần này thống lĩnh đại quân long tộc, tất cả đều ngoan ngoãn đứng ở phía sau ngai báu của Ngao Bạch, hiển nhiên bọn họ không dám ngồi ngang hàng với Ngao Bạch.

Bốn vị đại năng phượng tộc đám Phượng Linh ngồi ngay ngắn ở trên ngai báu, cau mày nhìn Ngao Bạch đối diện.

Bọn họ vắt hết óc, dốc hết toàn lực lẩm nhẩm góc quên đi chỗ sâu nhất của ký ức mình, nhưng bọn họ chưa thể tìm được bất cứ tin tức nào có liên quan với Ngao Bạch. Nam tử áo trắng này, khí tức yếu tới mức rối tinh rối mù, so với ấu long mới sinh còn yếu hơn, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?

Cơ Hạo cũng rất thận trọng nhìn Ngao Bạch.

Kẻ này ở long tộc lực ảnh hưởng đáng sợ, Ngao Khốc điên cuồng, Ngao Cổ thẹn quá hóa giận, còn có các long vương bởi vì long tử long tôn tử thương đau lòng muốn chết, chỉ vì một câu của Ngao Bạch, bọn họ đã trở nên ngoan ngoãn, một chút cáu giận cũng không dám phát ra.

Chỉ riêng lực ảnh hưởng thì thôi, Cơ Hạo ở trong con ngươi Ngao Bạch, đã nhìn thấy ‘ánh sáng trí tuệ’ không có gì quan hệ với long tộc nói chung. Đó là một loại hào quang trơn bóng trí tuệ siêu quần trời sinh, sau khi trải qua vô số năm tháng lắng đọng lại mới có thể có được. Khi Cơ Hạo và Ngao Bạch đối diện, hắn mơ hồ phát hiện Ngao Bạch đang nhìn trộm mình, mà hắn lại không cách nào từ chỗ Ngao Bạch nhìn thấy bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Hắn không sợ long tộc thô lỗ dũng mãnh, kẻ không có đầu óc như vậy ở nơi nào cũng là loại lỗ mãng như vật hi sinh. Hắn lại càng không sợ long tộc tham lam ích kỷ, loại người bị ích lợi che hai mắt đó, dùng các loại thủ đoạn có thể thoải mái đùa bỡn trêu chọc bọn họ.

Hắn kiêng kị là long tộc có được trí tuệ, thân thể mạnh mẽ đáng sợ, sức chiến đấu cường hãn tuyệt luân, phối hợp tổ chức giai tầng nghiêm ngặt của cao thấp long tộc, nếu trong bọn họ xuất hiện một lãnh tụ có được trí tuệ siêu quần, như vậy long tộc không hề nghi ngờ sẽ trở thành tộc đàn đáng sợ nhất của Bàn Cổ thế giới.

Vuốt ve hai con hỏa long hút lượng tinh huyết khổng lồ, lâm vào ngủ say tiến hóa, Cơ Hạo hướng Ngao Bạch cười thân thiện: “Ngao Bạch tiên sinh, vừa rồi hiểu lầm với long tộc, thật sự là rất xấu hổ. May mà Ngao Bạch tiên sinh tới kịp thời, ở trước khi tạo thành thương tổn lớn hơn nữa, ngài xem như đã đến. Nói cách khác, nếu Ngao Cổ bọn họ có gì sơ xuất, ta cũng không biết nên thu dọn như thế nào.”

Đám người Ngao Cổ, Ngao Khốc tức giận đến xanh mặt, lời Cơ Hạo nói là có ý tứ gì?

Nếu Ngao Bạch không xuất hiện mà nói, hắn sẽ hạ độc thủ đối với Ngao Cổ bọn họ? Không nói đến Cơ Hạo có cái gan đó hay không, nhắm chừng hắn là có cái gan chó bao trời này. Nhưng hắn có năng lực đó sao? Bốn đại long thần đó, Ngao Khốc xem như bị hắn ám toán đánh lén, do đó mới rơi vào kết cục tinh huyết tổn hao nhiều. Nhưng đám Ngao Cổ vẫn duy trì chiến lực đầy đủ!

Muốn khiến bọn Ngao Cổ có sơ xuất? Ngươi có năng lực này sao?

Ngao Bạch cười gật gật đầu, hắn cũng thân mật hướng Cơ Hạo nhẹ nhàng nói: “Hạo đại đế nói phải lắm, bọn nhỏ khí huyết cương liệt, làm việc không khỏi quá thiếu đạo lý một chút. Một chút hiểu lầm, qua rồi thì thôi, Hạo đại đế cũng không cần để ở trong lòng.”

Trầm ngâm một lát, Ngao Bạch đi thẳng vào vấn đề nói: “Hạo đại đế định ra thiên địa khế ước, Ngao Bạch cho rằng thỏa đáng nhất rồi. Không biết, mười vạn long tộc thuần huyết, mười ức thuỷ binh tinh nhuệ, tính cả nguyên bộ giáp trụ, quân giới, tất cả bọn họ đều ký tên thiên địa khế ước, vĩnh viễn, ngay cả con cháu bọn họ cũng đời đời kiếp kiếp góp sức cho Hạo đại đế, có thể đổi lấy một ngai báu thiên đế hay không?”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn về phía Ngao Bạch.

Thằng cha này, dễ nói chuyện như vậy? Hoặc là nói, thằng cha này bức thiết cần thiên đế chi vị?

Ánh mắt Cơ Hạo như nước, biểu cảm trên mặt chưa có chút biến hóa, hắn chỉ nheo mắt, như lâm vào trong suy tư thâm trầm nhất.

Ở bên, Phượng Linh có chút không ngồi vững nữa, đùa cái gì thế? Nếu long tộc đáp ứng điều kiện Cơ Hạo đưa ra, như vậy phượng tộc bọn họ làm sao bây giờ? Mười vạn long tộc thuần huyết? Chẳng phải là phượng tộc bọn họ cũng cần đưa ra mười vạn phượng tộc thuần huyết cho Cơ Hạo sai sử trọn đời?

Toàn bộ Bàn Cổ thế giới mới bao nhiêu phượng tộc thuần huyết?

Nếu là lũ tạp mao điểu kia, ví dụ như nói đại bằng, khổng tước…, cho Cơ Hạo mười ức tám ức cũng không đau lòng. Bàn Cổ thế giới rộng lớn như thế, số lượng các phi cầm cường đại so với sao trên trời còn nhiều hơn.

Nhưng mười vạn phượng tộc thuần huyết? Phượng Linh nhếch nhếch miệng, nàng muốn nói chút gì đó, Ngao Bạch đột nhiên cười ngẩng đầu lên, hướng Phượng Linh khẽ gật đầu: “Nếu Thanh Tường ở đây, nàng tất nhiên là đồng ý đề nghị của ta.”

Hai chữ ‘Thanh Tường’ vừa ra, Phượng Linh nhất thời đột nhiên biến sắc, như gặp quỷ vậy nhìn Ngao Bạch từ trên xuống dưới.

Qua hồi lâu, Phượng Linh và ba vị đại năng phượng tộc bên người nàng thật không dễ gì mới bình phục tâm cảnh, vẻ mặt trở nên dị thường kính cẩn. Mang theo một tia cười rụt rè, Phượng Linh hướng Cơ Hạo chậm rãi nói: “Bạch... Lão tổ hắn đã nói như vậy, phượng tộc ta cũng là điều kiện tương tự. Mười vạn phượng tộc thuần huyết, mười ức tinh binh phi cầm, ký tên thiên địa khế ước trọn đời nguyện trung thành, đổi lấy một ngai báu thiên đế. Hạo đại đế ý như thế nào?”

‘Bạch lão tổ’?

Cơ Hạo cười gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ý kiến của Bạch lão tổ đã hữu dụng như vậy, như vậy dứt khoát thừa dịp có Bạch lão tổ, ta cũng đưa ra điều kiện của ta đi. Mười vạn long tộc, phượng tộc thuần huyết, đối với thiên đình mà nói, tựa như binh lực quá loãng chút. Lời này là nói như thế nào đây, dù sao thiên đình rộng lớn, chỉ riêng binh lính trực các nơi mỗi ngày cũng cần bao nhiêu rồi?”

Vươn ba ngón tay, Cơ Hạo cười nói: “Ta cũng không tham, như vậy đi, mười ức thuỷ binh, mười ức phi cầm tinh nhuệ, cứ quyết định như thế. Nhưng long tộc, phượng tộc thuần huyết, ta đều cần ba mươi vạn! Đáp ứng, ký tên khế ước này, không đáp ứng, vậy thì thôi!”

Phượng Linh không hé răng, mà là nhìn về phía Ngao Bạch.

Ngao Bạch mỉm cười, hướng Cơ Hạo gật gật đầu, ngón tay hắn khẽ điểm, từng tia sáng màu vàng từ đầu ngón tay hắn bay ra, ở chỗ trống của thiên địa khế ước viết xuống con số Cơ Hạo đòi.

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra. Hắn cười nhìn Ngao Bạch, khẽ gật đầu: “Tốt lắm, như vậy, ta đề xuất, ngai báu thiên đế thứ ba, long tộc hoặc là phượng tộc, các ngươi ai có hứng thú? Nếu có ý, bắt đầu ra giá đi?”

Không đợi Phượng Linh mở miệng, Ngao Bạch đã cười lên: “Như vậy đi, vẫn là con số vừa rồi, như thế nào? Ngai báu thiên đế thứ ba, cũng thuộc về long tộc ta. Phượng Linh tiểu nha đầu, ngươi sẽ không tranh với ta nữa, chuyện này, sau này ta đi nói với Thanh Tường là được.”

Phượng Linh đứng dậy, hướng Ngao Bạch nhẹ nhàng hạ thấp người hành lễ, ngón tay bay ra kim quang, để lại ở trên thiên địa khế ước dấu hiệu đại biểu phượng tộc.

Cơ Hạo cười, Ngao Bạch cũng cười, chỉ có Ngao Khốc hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hai tay không ngừng sờ soạng ngực vừa mới bị xuyên thủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.