Vu Thần Kỷ

Chương 1522: Do dự



Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm, mặt không biểu cảm nhìn Mộc đạo nhân.

Thực ra hắn đã là chấn động thật lớn, kinh hỉ thật lớn khiến hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Vừa rồi khi lấy bản thân làm mắt trận, hội tụ lực lượng Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận hướng Mộc đạo nhân phát động công kích, hắn lại có cảm giác năm đó lần đầu tiên tham gia đại chiến Xích Phản sơn đối với dị tộc, ở vịnh Ác Long mượn kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân.

Nắm giữ tất cả, siêu việt tất cả, càng nắm trong tay lực lượng cường đại không thể tưởng tượng có thể chém nát tất cả.

Ở trong nháy mắt bản thân và kiếm trận dung hợp, Cơ Hạo rõ ràng nắm giữ tất cả pháp lực dao động trên người Mộc đạo nhân, cảm nhận được động tác nhỏ bé từ mỗi một cơ bắp của hắn, càng cảm nhận được Mộc đạo nhân vung mộc trượng kéo một luồng thiên địa pháp tắc khổng lồ kia, cảm nhận được trên đầu trượng ngưng tụ luồng tịch diệt chi ý đáng sợ kia.

Nếu là bản thân Cơ Hạo, sợ là sẽ bị Mộc đạo nhân một mộc trượng đánh chết.

Nhưng sau khi dung hợp với kiếm trận, Cơ Hạo một kiếm đem Mộc đạo nhân bức lui, hơn nữa lúc Mộc đạo nhân chạy trốn, sắc mặt kinh hoảng kia là không giả chút nào.

Cơ Hạo rất ‘Rụt rè’, thực ra mừng như điên tràn ngập trong lòng nhìn Mộc đạo nhân. Tòa Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận này uy lực vượt quá tưởng tượng, cái này chắc chắn trở thành trợ lực tốt nhất hắn trấn áp thiên đình, bảo hộ quyền uy của mình. Có tòa kiếm trận này, Mộc đạo nhân cũng nghe gió mà chạy xa, huống chi là người khác?

Mộc đạo nhân sầu khổ vạn phần nhìn chằm chằm Cơ Hạo, thân thể tức giận đến mức khẽ run lên.

Sau khi khai thiên tích địa, Bàn Cổ thế giới xuất hiện mấy vị nhân vật đại năng, trong đó Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân là người sau khi khai thiên tích địa mới sinh ra, tục truyền bọn họ là nguyên linh Bàn Cổ thánh nhân tan rã chia ra làm ba, cảm vô lượng công đức khai thiên tích địa mà sinh, ba người đều được một bộ phận dấu vết đại đạo của Bàn Cổ thánh nhân, là dòng dõi Bàn Cổ tôn quý nhất trong thiên địa.

Trong đó Vũ Dư đạo nhân gặp may mắn, được sát phạt chi đạo của Bàn Cổ thánh nhân, cho nên tính cách hắn cũng như cây đại phủ trong tay Bàn Cổ thánh nhân, kiên cường uy mãnh, sắc bén bá đạo.

Nhưng Vũ Dư đạo nhân được thiên địa ưu ái, kế thừa sát phạt chi đạo của Bàn Cổ thánh nhân hắn vốn là tồn tại sát ý thịnh nhất, bản năng chiến đấu mạnh nhất, sức chiến đấu hung mãnh nhất trong các đại năng, hơn nữa hắn còn nhận được một bộ trận đồ, bốn thanh kiếm sắc bén cấp tiên thiên chí bảo được xưng sát phạt đệ nhất Bàn Cổ thế giới.

Một môn kiếm trận kia một khi triển khai, quả thật là sát khí ngập trời, không thể địch nổi, chỉ có bốn vị đại năng khác đồng cấp với Vũ Dư đạo nhân liên thủ, mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình trong kiếm trận kia.

Kiếm trận bực này quả thực là tồn tại phát rồ, táng tận thiên lương, Mộc đạo nhân từng ở sau khi Vũ Dư đạo nhân có được bộ kiếm trận này chủ động khiêu khích, ý đồ thử uy năng của bộ kiếm trận này. Kết quả Vũ Dư đạo nhân triển khai kiếm trận bổ loạn một chập, cứng rắn đánh cho Mộc đạo nhân hộc máu điên cuồng lui, thiếu chút nữa chặt đứt thân cây bản thể cây bồ đề của hắn.

Từ đó về sau, trong lòng Mộc đạo nhân biết rõ bộ kiếm trận kia của Vũ Dư đạo nhân không thể cứng rắn đối địch.

Hôm nay Kim Ô đạo binh của Cơ Hạo bày ra Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận, chính là từ tru, tuyệt hai môn của bộ kiếm trận đòi mạng kia diễn biến mà có. Bộ kiếm trận đó tổng cộng chỉ có bốn đại trận môn, bộ kiếm trận này của Kim Ô đạo binh độc chiếm biến hóa huyền bí của tru, tuyệt hai môn trong đó, chính là hai môn khí tức giết chóc mạnh nhất, ý chí giết chóc mạnh nhất.

Bởi vì chỉ được hai môn biến hóa, uy lực trận pháp Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận chỉ có khoảng hai thành toàn bộ uy năng kiếm trận nguyên bản của Vũ Dư đạo nhân. Như vậy tính ra, đại khái tám phần thực lực của Mộc đạo nhân đã đủ để đối kháng cùng bộ kiếm trận này.

Nhưng trong kiếm trận có Phù Tang Mộc đồ cổ cũng là Hồng Mông linh căn, hơn nữa là ở trên tiên thiên thuộc tính chuyên môn khắc chế Mộc đạo nhân, toàn bộ phi kiếm kết trận đều là cành của Phù Tang Mộc biến thành, các phi kiếm Phù Tang Mộc chế thành có tác dụng khắc chế thật lớn đối với pháp lực của Mộc đạo nhân, đột ngột triệt tiêu một thành tu vi của Mộc đạo nhân.

Phù Tang Mộc tự mình đảm đương mắt trận điều hòa uy lực trọn bộ kiếm trận, Phù Tang Mộc tất nhiên chưa ra tay, bởi vì hắn điều hòa vận chuyển, ít nhất cũng có thể triệt tiêu ba thành tu vi của Mộc đạo nhân.

Do đó, Mộc đạo nhân chỉ có thể lấy sáu thành tu vi, đối kháng uy năng tương đương với bộ kiếm trận kia của Vũ Dư đạo nhân luyện thành, hắn đã rơi xuống hạ phong.

Cơ Hạo lại đem bản thân làm trung tâm kiếm trận, hội tụ toàn bộ uy lực của kiếm trận, lấy Bàn Cổ Kiếm được Vũ Dư đạo nhân tự mình tăng phúc thúc dục kiếm trận biến hóa, trong Bàn Cổ Kiếm kia khắc toàn bộ cảm ngộ kiếm đạo của Vũ Dư đạo nhân, đó là vô thượng kiếm đạo kế thừa sát phạt chi đạo của Bàn Cổ thánh nhân.

Cơ Hạo lấy Bàn Cổ Kiếm khống chế kiếm trận, hầu như tương đương non nửa Vũ Dư đạo nhân tự mình ra tay. Bàn Cổ Kiếm uy năng vô biên, phối hợp đủ loại nhân tố kể trên, Mộc đạo nhân là nhân vật tâm cơ thâm hậu nhất, hắn nào dám chống chọi kiếm của Cơ Hạo? Nào dám đón đỡ kiếm quang kiếm trận phun ra?

Áo dài vải thô trên người vỡ nát rơi ra, lộ ra một thân da thịt khô quắt của Mộc đạo nhân.

Dù là Mộc đạo nhân đạo hạnh tu vi đã đến cảnh giới giếng cổ không gợn sóng, bị một tiểu bối đánh nát quần áo toàn thân, ở trước mặt vô số người loã lồ cơ thể, vẫn chọc giận đến mức da mặt Mộc đạo nhân biến thành màu đen, hai khóe miệng rủ xuống để lại ở trên mặt dấu vết thật sâu, giống như hai thanh đoản kiếm chém ở trên mặt hắn.

“Quả nhiên là thủ đoạn nghịch thiên quỷ thần khó lường.” Qua hồi lâu, Mộc đạo nhân nhìn Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm chậm rãi nói: “Vũ Dư đạo hữu đại năng, lấy một tòa kiếm trận, đã khiến bần đạo chịu thiệt lớn như vậy.”

Cơ Hạo nhìn Mộc đạo nhân lõa lồ, thản nhiên nói: “Mộc đạo nhân, môn nhân đệ tử của ngươi xúc phạm thiên quy, không nhìn thiên địa uy nghiêm, cậy mạnh xông vào thiên đình, phá hoại vô số, càng đánh chết số đông thiên đình binh tướng, tội không thể tha.”

Cười lạnh, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Cho nên, tất cả bọn họ đều phải biếm làm nô lệ, vĩnh viễn chịu thiên đình ta sai sử để chuộc tội. Xem ở trên phần ngươi tựa như không biết đối với việc này, ta cũng sẽ không truy cứu thêm, ngươi... Tự đi đi!”

Sắc mặt Mộc đạo nhân xanh vàng bất định một trận, Cơ Hạo thế mà thật sự dám dùng thân phận thiên đế, dùng giọng điệu thiên đế hướng hắn nói chuyện!

Phải biết thời đại hồng hoang năm đó, nguyên thủy thần tộc đời thứ nhất đảm nhiệm ngũ phương thiên đế, bọn họ có bao giờ dám kiêu căng như thế đối với Mộc đạo nhân?

Một luồng ác khí xộc thẳng lên thiên linh, Mộc đạo nhân chậm rãi giơ mộc trượng: “Bần đạo cho rằng, Cơ Hạo đại đế nói lời bực này, không khỏi tự đại một chút. Tòa kiếm trận này tất nhiên thần diệu khó lường, bần đạo nếu không công kiếm trận của ngươi, mà là đi các nơi của thiên đình giết người phóng hỏa, đại đế có thể ngăn trở bần đạo không?”

Cơ Hạo khẽ biến sắc, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đám đông môn nhân đệ tử của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bị Thiên Địa Đại Trận giam cầm không thể động đậy, chỉ tay một cái, chỉ nghe tiếng xương vỡ ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, vô số người bị lực lượng khổng lồ vô hình nghiền áp, đem xương khớp trong cơ thể bọn họ tất cả đều ép tới vỡ vụn từng tấc một.

“Mộc đạo nhân, ngươi nếu động thủ, ta cũng hạ tử thủ.” Cơ Hạo cười lạnh: “Trong người ở đây, số lượng môn nhân đệ tử của ngươi, tựa như vượt qua người của thiên đình ta mấy lần. Thiên Địa Đại Trận có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng ta ý niệm khẽ động, toàn bộ môn nhân của ngươi đều phải chết!”

Không đợi Mộc đạo nhân đáp lời, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Ta càng sẽ tấu rõ với thiên địa, kể rõ tội trạng của giáo ngươi, để cho thiên địa diệt tiền đồ giáo môn của ngươi, đoạn cơ nghiệp đại đạo của ngươi!”

Mộc đạo nhân chợt biến sắc, sát ý trong lòng chợt phai nhạt xuống.

Trầm mặc hồi lâu, Mộc đạo nhân ngữ khí cứng ngắc hỏi: “Xin hỏi đại đế, như thế nào mới có thể thả người?”

Cơ Hạo trầm mặc thật lâu, chưa nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.