Cơ Hạo thực sự không muốn tha cho các môn nhân đệ tử này của Mộc đạo nhân.
Từ khi Cơ Hạo quật khởi ở trong nhân tộc, hắn địa vị càng cao, quyền lực càng lớn, chèn ép đến từ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân liền càng ngày càng mạnh. Rất hiển nhiên, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cũng không muốn thấy một môn nhân của Vũ Dư đạo nhân ở trong nhân tộc ngồi hưởng địa vị cao.
Vài lần, Cơ Hạo thiếu chút nữa đã ngã xuống ở trên tay các môn nhân của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Môn nhân Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân càng mạnh, tông môn bọn họ càng thịnh, tương lai áp lực Cơ Hạo thừa nhận sẽ càng lớn. Nhìn xem những người hôm nay bị Thiên Địa Đại Trận giam cầm đi, tất cả chiến sĩ nhân tộc đều là nô lệ nhân tộc long hổ sư tượng bốn đại tôn giả từ trong quặng mỏ cứu vớt, bọn họ cuồng nhiệt vô cùng đối với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, dù sao cũng là Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân phái người đem bọn họ từ nơi không thấy ánh mặt trời đó cứu ra.
Các nô lệ nhân tộc cuồng nhiệt mà thành tín đó, hiện tại bọn họ chỉ là một cánh quân sức chiến đấu kinh người, nhưng sau khi bọn họ sinh con đẻ cái, phát triển lớn mạnh, lấy lực ngưng tụ cùng lực hướng tâm của bọn họ, bọn họ chắc chắn trở thành một mũi lực lượng hết sức quan trọng bên trong nhân tộc!
Bọn họ là nhân tộc! Bọn họ cơ số khổng lồ!! Lấy lực lượng sinh sản của nhân tộc, không cần trăm năm, tổng dân cư của bọn họ có thể áp sát một siêu cấp đại thị tộc!!!
Càng quan trọng hơn là, bọn họ cuồng nhiệt thành kính thờ phụng Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, mà loại cuồng nhiệt thành kính này, là có thể truyền xuống từng thế hệ. Con cháu bọn họ, các đời con cháu của bọn họ đều sẽ kế thừa loại cuồng nhiệt thành kính này, ở dưới Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tỉ mỉ nuôi trồng, bọn họ thậm chí có thể có lực lượng ảnh hưởng ngai báu Nhân Hoàng.
Cho nên, Cơ Hạo thực không muốn thả những người này rời khỏi.
Càng không cần nói trong hàng môn nhân đệ tử bị giam cầm, còn có mấy trăm vạn quý tộc dị tộc long hổ sư tượng từ Lương Chử thành vớt đến.
Các quý tộc Ngu tộc chỉ biết phong lưu tiêu sái kia thì thôi, các chiến sĩ Già tộc chỉ biết vung đao chém người cũng không đáng giá nhắc tới, khiến Cơ Hạo tim đập nhanh là các công tượng Tu tộc tràn ngập trí tuệ, có được sức tưởng tượng cùng sức sáng tạo vô biên kia.
Cơ Hạo đã biết, giáo môn Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân căn cơ ở Tây Hoang. Người đời đều nói Tây Hoang cằn cỗi, đó chỉ là canh kim chi khí quá đậm, trong đất không mọc được lương thực, cho nên không nuôi sống được quá nhiều dân cư mà thôi. Nhưng nơi canh kim chi khí quá đậm, trong lòng đất chôn giấu lượng khổng lồ mạch khoáng quý hiếm, cho nên Tây Hoang chi địa thừa thãi hợp kim kỳ dị, quân giới, binh khí các bộ lạc Tây Hoang tất nhiên thưa thớt lại cực kỳ hoàn mỹ.
Đám công tượng Tu tộc đến Tây Hoang chi địa, trời biết bọn họ sẽ lợi dụng mạch khoáng quý hiếm vô cùng vô tận của Tây Hoang làm ra việc gì? Có lẽ có một ngày, lần sau đột kích đánh thiên đình, sẽ không là các chiến sĩ thân thể máu thịt này nữa, mà là vô cùng vô tận kim loại chiến khôi.
Lấy đức hạnh đám thợ thủ công Tu tộc có thể đem ngọn núi bay của Bàn Cổ thế giới cũng cải tạo thành thành lũy chiến tranh, Cơ Hạo rất hoài nghi tương lai bọn họ sẽ nhân công chế tạo một hành tinh kim loại đến húc thiên đình hay không.
Cho bọn lùn Tu tộc đủ tài liệu, bọn họ rất có khả năng thực sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cho nên Cơ Hạo do dự, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn các tù binh bị giam cầm, trong con ngươi lóe ra sát ý, chậm chạp không thể làm ra quyết đoán.
Mộc đạo nhân cầm mộc trượng cũng lâm vào trong suy tư.
Nếu Cơ Hạo dám thật sự giam nhiều môn nhân đệ tử hắn vất vả cướp đoạt được như vậy, hoặc là dứt khoát đánh chết bọn họ, như vậy Mộc đạo nhân khẳng định là phải khiến Cơ Hạo triệt để ngã xuống —— như năm đó, việc khiến thiên đế ngã xuống, chẳng lẽ Mộc đạo nhân hắn còn làm ít?
Nhưng hiện tại Thiên Địa Đại Trận hoàn toàn nắm ở trong tay một mình Cơ Hạo, điều này khiến trong lòng Mộc đạo nhân có thêm một tầng kiêng kị.
Thượng cổ thiên đình ngũ phương thiên đế cùng nhau chấp chưởng Thiên Địa Đại Trận, cho nên trong đó liền có kẽ hở để lợi dụng. Nay toàn bộ thiên đình quy về một mình Cơ Hạo nắm giữ, muốn tìm cơ hội làm việc sẽ có chút khó khăn.
Dù sao tòa Thiên Địa Đại Trận này chính là mười tòa vô thượng thần trận thiên địa tự nhiên sinh thành tổ hợp thành, uy năng to lớn, lúc vận chuyển tự nhiên có thiên địa ý chí thêm vào ở trong, cho dù là Mộc đạo nhân cũng không dám nói mình có thể tự nhiên hành tẩu ở bên trong. Lực sát thương của Thiên Địa Đại Trận không bằng Vũ Dư kiếm trận, nhưng ở trên trình độ khó chơi lại không rơi xuống hạ phong một chút nào.
Lại thêm vô số Kim Ô tạo thành Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận, Thiên Địa Đại Trận vốn không đủ lực sát thương cũng trở nên sát khí hừng hực, nếu bị Thiên Địa Đại Trận cuốn lấy, sau đó bị Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận cho một kiếm vào đầu, tư vị đau đớn kia làm Mộc đạo nhân nghĩ tới thôi đã méo miệng.
Không ổn, không ổn, thật sự cứng đầu làm việc, hôm nay không chỉ không thể cứu ra các môn nhân đệ tử kia, thậm chí có thể đem chính mình cũng ngã vào.
Mộc đạo nhân thầm hận —— cho dù đến cảnh giới trường sinh vô cực, tiêu dao vô kỵ bực này của bọn họ, nếu không thể hoàn toàn nắm giữ thiên đạo vận chuyển, rất nhiều chuyện vẫn không thể như ý.
Nhưng mục tiêu nắm giữ thiên đạo vận chuyển quá mức gian nan, biện pháp an toàn nhất, thỏa đáng nhất vẫn là cần nhúng tay từ nhân tộc được thiên địa khí vận ưu ái. Ai được nhân tộc được thiên đạo, muốn khống chế nhân tộc, nhất định phải khiến toàn bộ... Ít nhất cũng hơn phân nửa nhân tộc tán thành giáo lí nhà mình, làm bọn họ khăng khăng một mực thờ phụng mình mới được.
Muốn khiến nhân tộc tán thành giáo lí nhà mình, như vậy các đệ tử nhân tộc hiện tại bị giam cầm ở thiên đình không thể thiếu.
Trầm mặc hồi lâu, Mộc đạo nhân nghĩ ra một biện pháp, hắn nguyện ý hướng Cơ Hạo lui nhường một bước nho nhỏ, hắn nguyện ý dùng các môn đồ dị tộc bị giam cầm làm bồi thường, mặc cho Cơ Hạo xử trí, hắn chỉ cầu các môn đồ nhân tộc kia có thể bình an thoát thân.
Thậm chí... Nhìn xem một vùng đất trống lớn phạm vi mấy ngàn dặm sau cửa chính thiên đình, vừa thấy dấu vết này liền biết là kết quả bị Liên Hoa Diệu Lôi và Bồ Đề Thần Lôi nổ ra, Mộc đạo nhân bất đắc dĩ ở trong lòng thầm thở dài một tiếng, bồi thường một mảng lớn kiến trúc này, trùng tu cho Cơ Hạo toàn bộ cung điện lầu các có làm sao? Hoặc là còn cần thêm vào hai ba món linh bảo mới có thể bù lại tổn thất của thiên đình lần này?
Mộc đạo nhân đang âm thầm châm chước, hắn không muốn chủ động mở miệng, một khi chủ động mở miệng sẽ tụt xuống cửa dưới, sẽ lâm vào bị động.
Cơ Hạo cũng không muốn chủ động mở miệng, hắn đang lẳng lặng chờ Mộc đạo nhân mở lời trước. Loại chuyện này sao, ai mở miệng trước người đó chịu thiệt, Cơ Hạo không muốn đem các môn nhân kia trả lại cho Mộc đạo nhân, nhưng hắn cũng biết, trừ phi Vũ Dư đạo nhân tự mình ra tay ứng phó Mộc đạo nhân, nếu không hắn muốn ngăn trở áp lực của Mộc đạo nhân... Hắn thật lòng không muốn bên cạnh mình có nhiều người thương vong.
Cho nên chỉ có thể thỏa hiệp, mọi người hai phương diện đều phải thỏa hiệp. Nhưng trình độ thỏa hiệp sao... Cơ Hạo muốn từ trên người Mộc đạo nhân hung hăng xé rách một miếng thịt. Nổ sập nhiều cung điện lầu các như vậy, sát thương nhiều thuỷ binh, phi cầm như vậy, ngươi không cho chút bồi thường ngươi không biết xấu hổ sao?
Xa xa, một đóa mây trắng bay tới, Ngao Bạch đứng ở trên mây trắng, đôi mắt thâm trầm nhìn bên này.
Mộc đạo nhân lòng có cảm giác hướng Ngao Bạch nhìn tới. Hắn khẽ nhíu mày, trong con ngươi hiện lên một mảng tinh quang kỳ dị, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Ồ, không ngờ, lại là Bí Hý đạo hữu. Nhớ nhiều năm trước, đạo hữu đã thân thể suy bại, chết già rồi, sao hôm nay lại là cốt nhục hoàn hảo, tinh thần đầy đủ như thế?”
Ngao Bạch cười nhạt, mang theo một tia thận trọng hướng Mộc đạo nhân xa xa chắp tay: “Mọi người, có lời gì từ từ nói? Mộc thánh, Cơ Hạo đại đế chính là thiên địa chi tôn, dù là Mộc thánh siêu nhiên vật ngoại, chung quy cũng cần khoan dung hơn đôi chút.”
“Không bằng, nghe ta một lời, mọi người thương lượng hẳn hoi, thiết đừng động thủ lần nữa, thế nào?”