Vu Thần Kỷ

Chương 1549: Ngươi ta có duyên



Một tiếng rống giận nổi lên từ đất bằng, dãy núi phạm vi vạn dặm bên người cự mộc ầm ầm sụp xuống, mặt đất nứt ra vô số vết nứt sâu không lường được.

Tiếng rống giận khủng bố như vô số tia sét nổ tung trên mặt đất, từng đám đông chiến sĩ Già tộc bị chấn động tan xương nát thịt, vô số mộc cự nhân và mộc linh bị nô dịch thân thể chưa chịu bất cứ thương tổn nào, bị mạnh mẽ chấn động ngất đi.

Ở trong tiếng kêu phẫn nộ của cự mộc, nam tử Ngu tộc triệu hồi đả kích trí mạng hộc từng ngụm từng ngụm máu, hóa thành một luồng sáng màu vàng lao ra mấy ngàn dặm, chật vật thoát ly phạm vi tiếng kêu của cự mộc bao phủ. Hắn vừa bay ngược, vừa đau lòng như cắt mắng khàn cả giọng —— vừa nãy bởi vì một đoạn tường thành dài mười mấy dặm bị tổn hại, hắn bị trừ mất tám ngàn điểm công tích!

Nhưng hiện tại, cự mộc rống giận một tiếng, pháo đài bay gần trong gang tấc bị tiếng kêu khủng bố mạnh mẽ xay thành một đám mảnh vỡ kim loại tàn phá, bay lả tả từ trên cao rơi xuống.

Trong pháo đài, vô số chiến sĩ, nô binh, nô lệ dị tộc bị tiếng rống của cự mộc chấn động tới mức phá thành mảnh vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ lớn nhỏ, theo một cơn mưa máu từ bầu trời rơi xuống.

Vô số cổ mộc che trời trong núi rừng kịch liệt vẫy cành, phát ra tiếng ‘Soạt soạt’ nặng nề. Làm người ta sợ hãi than thở là, cự mộc phát ra tiếng gầm gừ khủng bố như thế, tạo thành phá hư cùng thương vong thật lớn như thế, các cổ mộc che trời kia trừ cành lá kịch liệt lắc lư rụng một ít phiến lá, thân cây lại chưa chịu thương tổn gì.

Thân cây cao tới ngàn dặm của cự mộc kịch liệt run rẩy, vô số cành đang run lên, bên cạnh gương mặt cổ xưa nọ của hắn, thân cây lớn tới trăm dặm bị sụp đổ một khối lớn, lượng lớn nhựa cây dinh dính màu xanh lục không ngừng phun ra, gương mặt cự mộc vặn vẹo, không ngừng há mồm phát ra tiếng kêu đau ngân nga nặng nề.

Vị trí chính giữa thân cây của cự mộc hầu như bị sụp đổ hai phần ba đường kính thân cây, chỉ có một phần ba thân cây phụ cận gương mặt miễn cưỡng chống đỡ tán cây nặng nề phía trên. Ở trong thân cây tan rã, có thể nhìn thấy một viên tinh cầu đường kính vài dặm màu xanh lục gấp gáp lóng lánh lục quang nhu hòa, các luồng thiên địa linh khí đang không ngừng hướng tinh cầu hội tụ lại.

Cơ Hạo từ trong khỏa tinh cầu này cảm nhận được sinh cơ khổng lồ mênh mông như biển, nhu hòa ôn nhuận, đây là trái tim của cự mộc, hoặc nói là ‘yêu đan’ của hắn? Tóm lại, khỏa tinh cầu này là trung tâm của một cái cây khổng lồ này, toàn bộ tinh hoa của hắn, thậm chí là ‘linh hồn’ hắn cũng chứa đựng trong tinh cầu này.

Mà năng lượng khỏa tinh cầu này chất chứa sao... Áp súc cao độ, còn trải qua sinh mệnh chuyển hóa kỳ dị, tổng lượng năng lượng, đại khái tương đương với tổng năng lượng của toàn bộ vu tinh của mười vạn mỏ quặng siêu cấp vu tinh ở Bàn Cổ thế giới chất chứa!

Tổng năng lượng của mười vạn mỏ quặng siêu cấp vu tinh, Cơ Hạo nghĩ đến con số này đã cảm thấy da đầu mơ hồ phát tê.

Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy không có gì ngạc nhiên đối với con số này——nguồn suối lực lượng của hắn hiện nay chính là Bàn Giả Thái Dương, cả một vầng mặt trời hoàn chỉnh, tổng năng lượng Bàn Giả Thái Dương chất chứa so với mười vạn mỏ quặng siêu cấp vu tinh còn cường đại gấp trăm ngàn lần!

“Giận! Ngoại ma!” Cự mộc điên cuồng rít gào, trên tinh cầu của hắn nhất đạo phù văn thật lớn màu xanh lục cấp tốc lóe lên, theo các phù văn màu xanh lục đó thoáng hiện, núi rừng phạm vi ngàn vạn dặm quanh thân thể hắn đồng thời nhấc lên từng đợt cuồng phong màu xanh lục.

Từng cơn lốc xoáy màu xanh lục nổi lên từ đất bằng, những lốc xoáy này thuần túy là do thanh mộc linh khí tinh thuần ngưng tụ thành. Vô số cổ mộc che trời điên cuồng hấp thu linh mạch linh khí trong lòng đất, sau đó tận tình phun ra thanh mộc linh khí, ở dưới tinh cầu của cự mộc điều động biến thành các cơn lốc sừng dê cao tới mấy ngàn dặm.

Tiếng nổ ‘Vù vù’ chấn động thiên địa, vô số phiến lá màu xanh lục ở trong cơn lốc cấp tốc xuyên qua, tốc độ phi hành của phiến lá quá nhanh, dần dần hóa thành các luồng sáng màu lục nhỏ bé ở trong gió không ngừng phát ra tiếng xé trời bén nhọn.

Từng cơn lốc mặc màu xanh lục không ngừng hướng cự mộc bay đi, không ngừng nhập vào trong cơ thể cự mộc.

Từ trong núi rừng vô biên vô hạn ở xung quanh, các cự mộc che trời kia khẳng khái đem hơn phân nửa sinh mệnh lực của mình đưa vào trong cơ thể cự mộc. Thân thể cự mộc bị kim quang đánh phá cấp tốc khép lại, ngắn ngủn mười mấy hơi thở, lỗ thủng thật lớn trên thân hắn đã muốn khôi phục như lúc ban đầu.

Thân thể cự mộc kịch liệt lắc lư, mặt đất đột nhiên nứt ra, từng cái rễ cây cực kỳ tráng kiện bay múa từ trong lòng đất lao ra, mấy cành cây thật lớn của cự mộc hung hăng nhoáng lên một cái, chỉ nghe một tiếng rống giận truyền đến, cự mộc chậm rãi rời khỏi đại địa đứng dậy.

Hắn, thế mà lại biến thành một nộ mục cự nhân (người khổng lồ trợn mắt) cao khoảng một ngàn năm trăm dặm, tám cánh tay, tám chân, trên thân cây sinh ra bốn gương mặt.

Trong tiếng ‘Rắc rắc’, cơn lốc sừng dê màu xanh lục gào thét dâng trào trên bầu trời cấp tốc co lại, thuần túy thanh mộc linh khí ngưng tụ thành như lục bảo thạch thực chất, ở trong tay cự nhân ngưng tụ thành tám cây bổng chùy khổng lồ dài đến ngàn dặm.

‘Thùng thùng’ vài tiếng, nộ mục cự nhân vung chày gỗ thật lớn hướng trong không khí hung hăng đập một phát, chỉ thấy từng vòng gợn sóng không khí màu xanh lục cấp tốc hướng bốn phía khuếch tán ra, hư không cũng bị hắn đả kích nặng nề chấn động tới mức nứt ra vô số vết rách nhỏ bé.

Cơ Hạo nghẹn họng nhìn trân trối mộc cự nhân khổng lồ này.

Nếu nhắm mắt lại, đơn thuần dùng thần thức quan sát vị mộc cự nhân này, ánh sáng năng lượng khổng lồ trong cơ thể kẻ này tản mát ra, đã không yếu hơn Bàn Giả Thái Dương là mấy. Hơn nữa bốn phương tám hướng có vô cùng vô tận thanh mộc linh khí không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, lực lượng của hắn còn đang không ngừng tăng cường, không ngừng tăng cường!

Lực lượng khủng bố như thế, đáng tiếc kẻ này tựa như không biết phương pháp tu luyện, hắn chỉ là đơn thuần dựa vào bản năng phát huy lực lượng to lớn của mình.

Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, nếu kẻ này có thể bái vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân, được Vũ Dư đạo nhân truyền thụ đạo pháp, không cần tới vài năm, hắn có thể dựa vào căn cơ hùng hậu của mình hóa thành cao thủ đứng đầu ở cấp độ A Bảo, Quy Linh.

Bản thể kẻ này quá cường hãn, cho dù không bằng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân Hồng Mông linh căn như vậy, cũng là cấp bậc đỉnh cấp linh căn thời đại hồng hoang.

“Ngoại ma! Chiến!” Nộ mục cự nhân nhìn nam tử Ngu tộc xa xa trợn mắt há hốc mồm lớn tiếng hô to: “Con dân Bàn Hành vĩ đại, chúng ta yêu thích hòa bình, chúng ta chán ghét giết chóc, nhưng chúng ta cũng không ngại đem máu thịt ngoại ma hóa thành phân bón! Đây là hiến tế tốt nhất đối với Bàn Hành!”

“Chiến! Ta là Cự Khôi! Ngoại ma, ta là Cự Khôi con dân đời hai của Bàn Hành! Ở năm tháng dài đằng đẵng các tổ tông ngủ say, ta, còn có các huynh đệ của ta, là thủ vệ của Bàn Hành thế giới! Bất cứ ngoại ma nào, cũng phải bị nghiền thành mảnh vụn!” Cự nhân Cự Khôi ngửa mặt lên trời thét dài, tám cái chày gỗ múa như cối xay gió.

Nam tử Ngu tộc khóc không ra nước mắt nhìn Cự Khôi hoàn toàn nổi điên!

“Công huân của ta! Điểm công tích của ta!... Bố trí của ta! Trời ạ, hao tổn nhiều người như vậy, tiền trợ cấp của ta!” Trong ba cái hốc mắt của nam tử Ngu tộc, đột nhiên đồng thời nhỏ xuống nước mắt trong suốt, hắn nhịn không được bắt đầu khóc.

Nhiều đội ngũ như vậy, vì sao chỉ hắn xui xẻo, đụng phải Cự Khôi quái vật bực này?

Thủ vệ một cái thế giới? Ngươi là nói ‘thiên đạo hộ pháp’ sao? Sớm biết nơi này có một vị ‘thiên đạo hộ pháp’, nên để các đại nhân vật kia đến xử lý chứ! Hắn một thống lĩnh quân viễn chinh nho nhỏ, hắn đến góp náo nhiệt làm gì?

Một cái bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cự Khôi, trên khuôn mặt sầu khổ của Mộc đạo nhân cố nặn ra một nụ cười, hài lòng nhìn Cự Khôi liên tục gật đầu:

“Đạo hữu, ngươi và ta có duyên, có muốn bái vào môn hạ bần đạo hay không, bần đạo sẽ truyền thụ vô lượng lượng kiếp bất phôi đại đạo cho ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.