“Vô thượng đại đạo?” Cự Khôi vạn phần cảnh giác nhìn Mộc đạo nhân: “Ngoại ma! Đừng lấy ngôn từ mê hoặc lòng ta!”
“Vô thượng đại đạo!” Mộc đạo nhân cười ha ha nhìn Cự Khôi, lấy lực cảm ứng chỉ tiên thiên Hồng Mông linh căn có, hắn đã hoàn toàn nắm giữ thiên phú cường đại Cự Khôi có được. Hắn càng nhìn Cự Khôi càng vui vẻ, căn cơ thiên chất của Cự Khôi thật sự là hùng hậu kinh người.
Chỉ tiếc, hắn chỉ giống như dã thú, chỉ học được sử dụng bản năng của mình, chưa nắm giữ phương pháp tu luyện chính xác.
Nếu có thể nhét vào môn hạ tỉ mỉ dạy dỗ một phen, nhiều nhất ngàn năm thời gian, Cự Khôi sẽ có tư cách tranh phong với các thân truyền đệ tử ưu tú nhất môn hạ Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân. Cái gì Huyền Đô đạo nhân, cái gì Nghiễm Thành đạo nhân, cái gì Bảo đạo nhân, nền móng bọn họ tất nhiên cường đại, Cự Khôi cũng không kém bọn họ bao nhiêu.
So với môn nhân đệ tử của Mộc đạo nhân hiện nay, Cự Khôi thiên chất mạnh hơn rất nhiều. Cho dù là long hổ sư tượng bốn đại tôn giả, còn có Diệu Ưu đạo nhân, Hàng Long Phục Hổ các môn đồ thân truyền đó, không có một ai căn cơ so được với Cự Khôi!
Càng quan trọng hơn, Cự Khôi còn là hồng hoang linh căn, là thực vật đắc đạo!
Càng nhìn càng thích, trên khuôn mặt vạn năm sầu khổ của Mộc đạo nhân cũng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười phát ra từ trong lòng.
Hắn ở nơi này cười sáng lạn, bên kia nam tử Ngu tộc đã sợ tới mức mặt không còn chút máu. Quả cầu thủy tinh màu vàng trong tay hắn giống như nổi điên, không ngừng lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, đại biểu cực độ nguy hiểm, một thanh âm bén nhọn đang dùng ngôn ngữ bản tộc Ngu tộc cảnh cáo khàn cả giọng, trong quả cầu thủy tinh chiếu ra hình ảnh rõ ràng của Mộc đạo nhân.
Mộc đạo nhân cười quay đầu, hướng nam tử Ngu tộc kia nhìn một cái: “Vô thượng đại đạo, như một chỉ này!”
Dựng thẳng lên ngón trỏ tay phải, Mộc đạo nhân thong thả hướng nam tử Ngu tộc điểm tới. Quả cầu thủy tinh màu vàng trong tay nam tử Ngu tộc chợt tuôn ra một luồng sáng màu đỏ đầm đìa như máu tươi, nam tử Ngu tộc kinh hãi nhìn Mộc đạo nhân, tuyệt vọng hét lên: “Toàn bộ công huân, đổi toàn bộ, toàn lực đả kích, toàn lực đả kích, toàn lực đả kích!”
Đối mặt Mộc đạo nhân, nam tử Ngu tộc ngay cả dũng khí động thủ cũng mất đi, hắn thậm chí ngay cả ý niệm chạy trốn cũng hoàn toàn mất hết.
Hắn hiện tại chỉ hy vọng hắn tiêu hao toàn bộ công huân, có thể đổi lấy thành trì màu vàng tiếp viện cường đại, hoặc là đánh chết Mộc đạo nhân, ít nhất cũng phải làm Mộc đạo nhân bị thương nặng, hắn mới có thể từ trong tay kẻ đáng sợ này chạy thoát!
Thật ra lấy tu vi của hắn, hắn căn bản nhìn không thấu Mộc đạo nhân mạnh bao nhiêu. Nhưng quả cầu thủy tinh màu vàng trong tay hắn là pháp khí kỳ dị chính tay Huyết Miện thánh tôn đúc, có thể cảm ứng, biểu hiện thực lực kẻ địch mạnh yếu. Quả cầu thủy tinh màu vàng chợt biến thành màu máu, cái này đại biểu cho hắn đã đụng phải kẻ địch đáng sợ nhất—— ít nhất cũng là kẻ địch cùng cấp bậc với Huyết Miện tôn giả!
Xa xa trên tường thành thành trì màu vàng, cả thảy một trăm pho tượng màu vàng cầm trường kích tròng mắt đồng thời sáng lên, bọn họ hướng Mộc đạo nhân bên này nhìn tới, trường kích trong tay chợt rung động, một trăm luồng sáng hình xiên ba mũi gào thét xé rách hư không, hướng Mộc đạo nhân cấp tốc đánh tới.
“Tịch diệt!” Mộc đạo nhân điểm ra ngón trỏ, một chỉ của hắn cắt qua hư không, giống như mặt đối mặt nhẹ nhàng điểm ở trên trán nam tử Ngu tộc. Nam tử Ngu tộc cứ thế biến mất, quần áo trên người hắn, nhuyễn giáp lót trong quần áo, còn có giày trên chân, quả cầu thủy tinh trong tay… các vật đều từ trên cao rơi xuống, chỉ có bản thân hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Ngoại ma! Cẩn thận!” Cự Khôi nhìn cả thảy một trăm tia sáng hướng Mộc đạo nhân đánh tới, hắn vội vàng lớn tiếng nhắc nhở Mộc đạo nhân.
Tuy đều là ngoại ma, nhưng Cự Khôi không ngốc, Mộc đạo nhân và ngoại ma giết chóc hậu duệ tộc nhân của hắn không phải cùng một hội. Vừa nãy bản thể hắn trúng một đòn tia sáng, thiếu chút nữa đã đem bản thể hắn đánh gãy, hắn biết rõ lực sát thương của những tia sáng kia đáng sợ bao nhiêu.
Cho nên hắn vội vã nhắc nhở Mộc đạo nhân, muốn Mộc đạo nhân cẩn thận ứng phó.
Mộc đạo nhân thét dài một tiếng, thanh mộc trượng trong tay đón gió rung lên, ngàn luồng khí lành lao thẳng lên trời, từng đạo bảo quang bảy màu phun trào ra, thanh mộc trượng trong tay Mộc đạo nhân hóa thành một cành cây Thất Bảo đường nét thô sơ, mang theo tiên âm kỳ diệu hướng tới một trăm tia sáng nhằm vào đầu hạ xuống nhẹ nhàng đảo qua.
Một mảng cầu vồng bảy màu xẹt qua, một trăm tia sáng lực sát thương kinh người chợt biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
“Đại đạo như thế, bần đạo nguyện ý truyền cho ngươi, ngươi nguyện bái ta làm thầy hay không?” Mộc đạo nhân ánh mắt ôn hòa nhìn Cự Khôi, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên thân Cự Khôi thiên phú trác tuyệt.
Cự Khôi tám tay tám chân không biết làm sao nhìn Mộc đạo nhân, một ngoại ma thiên ngoại xâm nhập, thế mà lại muốn thu hắn làm đồ đệ?
Một chỉ vừa rồi của Mộc đạo nhân chất chứa vô số huyền bí, lực sát thương đáng sợ khiến Cự Khôi cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm từng đợt. Sau đó hắn dùng cành cây Thất Bảo quét đi công kích khủng bố thành trì màu vàng đánh tới, Cự Khôi căn bản không biết những tia sáng kia đã đi nơi nào.
Thủ đoạn không thể tưởng tượng như thế, nếu Mộc đạo nhân là đại năng bản địa Bàn Hành thế giới, Cự Khôi đã sớm quỳ xuống bái sư. Nhưng Mộc đạo nhân là ngoại ma, là một ngoại ma... Cự Khôi hắn thì là thủ vệ của Bàn Hành thế giới, hắn có thể nào khuất phục ở dưới chân một ngoại ma?
“Không!” Cự Khôi ồm ồm rít gào, trên thân thể khổng lồ bốn gương mặt phân biệt hướng tới bốn phương hướng đồng thời há mồm, lớn tiếng gầm rú: “Không! Ta, Cự Khôi, Bàn Hành hậu duệ, thủ vệ Bàn Hành thế giới. Ngoại ma, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ khiến ta khuất phục!”
Sắc mặt Mộc đạo nhân hơi cứng đờ, hắn lạnh lùng nhìn Cự Khôi, trong lòng một tia hỏa khí lặng yên nảy sinh —— ở Bàn Cổ thế giới, hắn và Hoa đạo nhân muốn thu được mấy đồ đệ tốt đã vô cùng gian nan, không ngờ được tới Bàn Hành thế giới, nhìn trúng môn nhân đầu tiên, thế mà cũng từ chối mình?
Hừ lạnh một tiếng, Mộc đạo nhân lạnh nhạt nói: “Ngươi có duyên với bần đạo, đây là duyên pháp của ngươi, phúc duyên khó được, đừng tự làm lỡ!”
Mộc đạo nhân lạnh lùng nhìn Cự Khôi, cành cây Thất Bảo trong tay hơi chớp lên, thanh âm trở nên cực kỳ sắc bén: “Ngươi biết lai lịch tòa thành trì màu vàng kia hay không? Ngươi biết, những kẻ xâm nhập Bàn Hành thế giới kia đáng sợ bao nhiêu hay không? Chỉ lấy thực lực của ngươi, ngươi có thể bảo vệ Bàn Hành thế giới?”
Lắc đầu, Mộc đạo nhân khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Chuyện cười! Quả thực là ngây thơ!”
Cự Khôi giơ lên tám cái chày gỗ thô to trong tay, hắn lớn tiếng quát: “Cự Khôi không sợ chết! Cự Khôi có rất nhiều huynh đệ! Huynh đệ chúng ta cùng nhau liên thủ! Chúng ta không e ngại bất cứ ngoại ma nào!”
Ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, Cự Khôi hung hăng nhìn chằm chằm Mộc đạo nhân hét lớn: “Ngươi, ngoại ma, ngươi khác với những ngoại ma kia, trên người ngươi có... Hương vị tương tự Bàn Hành! Cho nên, Cự Khôi không tổn thương ngươi! Rời khỏi nơi này, đừng nhúng tay chiến tranh của chúng ta!”
Xoay người, Cự Khôi sải bước hướng về phía thành trì màu vàng chạy như điên: “Ngoại ma, chiến tranh, Cự Khôi chưa bao giờ e ngại chiến tranh!”
Mộc đạo nhân tức giận đến mức nghiến răng, âm thầm lẩm bẩm: “Không biết tốt xấu... Nhưng cũng là tấm lòng son. Đồ đệ tốt như thế, chỉ có thể dùng công phu mài nước từ từ sẽ đến... Hắn còn có rất nhiều huynh đệ? Hay, hay, đều là người có duyên với bổn môn!”
Trong thành trì màu vàng, các luồng sáng màu vàng phóng lên cao, vạch ra một đường cong thật lớn, nhanh chóng hướng bên này bay tới.
Mộc đạo nhân đánh chết nam tử Ngu tộc kia, dị tộc trong thành trì màu vàng đã phát hiện biến cố bên này, nhanh chóng tiếp viện binh lực.