Vu Thần Kỷ

Chương 16: Huyết mạch



Cơ Hạo đứng ở trước mắt bao người, đưa tay hướng Cơ Xu ngoắc ngón tay.

Cơ Hạ cất tiếng cười to, lui hai bước, dương dương đắc ý hướng tộc nhân chung quanh cười nói: “Thằng nhãi con nhà ta. Hắc, đây là thằng nhãi con nhà Cơ Hạ ta!”

Gương mặt trắng nõn của Cơ Xu giật giật, lạnh nhạt cười, trấn định tự nhiên lui về phía sau đi ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, liên thanh cười lạnh: “Hạ, đại huynh, ngươi biết ta vì sao phải ở trước mặt tổ linh tranh đoạt vị trí của ngươi? Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, từ các phương diện đều mạnh hơn ngươi, vô luận là ta, hay là thằng nhãi con của ta, đều mạnh hơn ngươi.”

Giơ đôi tay lên cao cao, xoay người hướng tộc nhân chung quanh nhìn qua, Cơ Xu lạnh lùng nói: “Quy củ Nam hoang, kẻ mạnh ở trên, quy củ này, còn cần ta nói không?”

Tộc nhân Hỏa Nha bộ bốn phía lấy hàng vạn để tính không nói một lời. Bọn họ thuần phác, thẳng thắn không am hiểu âm mưu quỷ kế. Toàn bộ tộc nhân chỉ là đơn thuần bởi vì yêu thích của mình, biểu hiện ra đủ loại vẻ mặt khác nhau.

Có người lòng đầy căm phẫn, mặt đầy lửa giận, đây là tộc nhân giao tình tốt với Cơ Hạ.

Có người chậm rãi gật đầu, châu đầu ghé tai với nhau, đây là tộc nhân không có giao tình gì với Cơ Hạ, hoặc là nói quan hệ không xấu với Cơ Xu. Đơn thuần từ trên cách sinh tồn của Nam hoang mà nói, lời Cơ Xu nói cũng không sai.

Cũng có người hoàn toàn không quan tâm, vẻ mặt thoải mái, đây là thuần túy phái trung lập. Bọn họ và hai bên đều không có quan hệ gì, thực lực bộ lạc mình ở Hỏa Nha bộ cũng là nửa vời, đỉnh tầng tranh đấu quyền lực không bất cứ gì liên lụy với bọn họ, bọn họ vui vẻ xem náo nhiệt.

Còn có một số người ư, vẻ mặt lại thay đổi trong nháy mắt, khẩn trương đến mức thở cũng không nổi. Những người này không hề nghi ngờ đều là người ủng hộ Cơ Xu.

Cơ Hạo nhìn qua, sắc mặt vô số tộc nhân ở đây thu hết đáy mắt. Cười to ba tiếng, Cơ Hạo ngắt lời Cơ Xu: “Cơ Xu a thúc, nếu không phải a ba của ta bị người ta đánh trộm, bị thương vu huyệt, ngươi dám nói mạnh miệng như vậy? Bớt sàm ngôn đi, Cơ Võ, lăn ra đây cho ta!”

Cơ Xu biến sắc, tức giận ngậm miệng.

Trong tiếng ‘leng keng’, Cơ Võ tay trái cầm khiên, tay phải cầm rìu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang từ trong đám người chen ra.

Vì tế tổ đại điển hôm nay, Cơ Võ hiển nhiên cũng làm cả bộ chuẩn bị. Trừ khiên nặng, rìu lớn hai kiện trang bị hoàn mỹ, nửa người trên của hắn thế mà còn khoác một cái giáp nửa người toàn bộ do kim loại chế thành, chính giữa giáp trụ đen sì cũng là phù văn trên một tòa tháp cao lơ lửng một con mắt màu máu.

Trừ giáp nửa người lực phòng ngự kinh người này, trên chân Cơ Võ còn xỏ một đôi ủng kim loại dài ngay cả đầu gối cũng bảo hộ, giày chiến kim loại dày nặng đạp ở trên đá núi vang ‘leng keng’, không ngừng bắn tung ra mảng đốm lửa lớn.

Đôi giày này tạo hình dữ tợn quái dị, trên đầu gối có hai chỗ nhô lên xoắn ốc dài nửa thước bén nhọn, nếu là bị Cơ Võ dùng đầu gối húc trúng thân thể, khẳng định một cái sẽ là một cái lỗ thủng to tướng trong suốt.

“Ha ha, Cơ Hạo, hôm nay ta phải thu thập ngươi một trận hẳn hoi!” Cơ Võ lớn tiếng kêu gào: “Nhìn thấy giáp trụ cùng giày chiến trên người ta chưa? Ngươi dùng bộ đồ chơi rách nát đó trên thân ngươi so đấu với ta?”

Trong tiếng kêu gào, giáp trụ, giày chiến trên thân Cơ Võ đồng thời toát ra ánh sáng mờ nhạt, một lực lượng dao động bức người không ngừng từ trên thân Cơ Võ khuếch tán ra.

Chung quanh, tộc nhân Hỏa Nha bộ cùng lớn tiếng xôn xao, nhiều người dùng sức huýt gió để phát tiết sự bất mãn trong lòng.

Đối chiếu Cơ Võ trang bị đến tận răng, trên thân Cơ Hạo chỉ là một cái giáp mềm da thú bình thường. Da thú là da bụng mềm mại nhất trên thân một con sư tử Tiểu Vu Cảnh Cơ Hạ ở trong núi rừng săn giết thuộc, là Thanh Phục dùng dây leo nhỏ mềm dẻo nhất trên núi từng đường kim mũi chỉ may thành, cuối cùng do Thanh Phục ở trên giáp da kèm theo các loại phù văn mà thành.

Loại giáp da này, là võ bị tiêu chuẩn của chiến sĩ Hỏa Nha bộ, vô số năm qua, từng thế hệ chiến sĩ Hỏa Nha bộ chính là mặc loại giáp trụ nhà mình tự tay chế thành này, ở trong rừng rậm Nam hoang đấu với trời, tranh cùng đất, đẫm máu chém giết cùng vô số hung hiểm, cuối cùng vì tộc nhân giết ra một mảng lãnh địa sinh sản sinh lợi.

Võ bị toàn kim loại tinh mỹ, cường đại như vậy trên người Cơ Võ, Hỏa Nha bộ cũng không có năng lực đúc, tế luyện.

Dùng trang bị của người ngoài, ở trên tế tổ đại điển tranh đấu với tộc nhân nhà mình, các chiến sĩ Nam hoang đều thẳng tính nhất thời lớn tiếng xôn xao, rít gào, cũng có chiến sĩ tính tình hào phóng trực tiếp hướng Cơ Võ lớn tiếng kêu la lên.

“Thằng nhóc nhà Cơ Xu, đừng có làm a ba ngươi mất mặt, cởi cái vỏ sắt trên thân ngươi ra.”

“Thằng nhóc nhà Cơ Xu, để chúng ta xem bản lãnh thực của ngươi, đừng ỷ vào cái vỏ sắt bắt nạt người ta.”

“Đứa bé này tên Cơ Võ à? Tên thì không xấu, nhưng sao lại nhát gan như vậy? Hạo so với nó còn nhỏ hơn vài tuổi, nó còn phải dùng đồ tốt như vậy mới dám đánh nhau cùng Hạo, loại thằng nhãi con nhát gan này... Chậc chậc!”

Châm chọc khiêu khích không phải chỉ một hai người, Cơ Võ bị trào phúng mặt đỏ tai hồng nói không ra lời.

Cơ Xu hổn hển chà chà chân, tức giận quay đầu hướng trong đội ngũ tộc nhân nhà mình nhìn một cái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dao biến thành màu đen, vạn phần tức giận nhìn chằm chằm tộc nhân Hỏa Nha bộ bốn phía xôn xao không thôi. Vốn Cơ Võ chỉ có một cây rìu, một tấm khiên, nhưng vì để Cơ Võ có nắm chắc thắng, Khương Dao dứt khoát ghép cho con mình giáp trụ cùng giày chiến.

Nhưng Khương Dao nằm mơ cũng không ngờ, những trang bị hoàn mỹ này lại dẫn phát tộc nhân Hỏa Nha bộ trào phúng và khinh bỉ. Ở Tất Phương bộ nàng xuất thân sẽ không xảy ra loại chuyện này, tộc nhân địa vị càng cao hưởng thụ trang bị càng tốt, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!

Nghe tiếng trào phúng chung quanh, Khương Dao đang muốn mở miệng cãi lại, Cơ Võ thẹn quá hóa giận đã rít gào một tiếng, vung cây rìu lớn hướng Cơ Hạo bổ tới.

Cơ Hạo chăm chú nhìn Cơ Võ tựa như hổ điên, không khỏi than thở không thành tiếng.

Trước đó vài ngày Cơ Võ liên tục bị thương nặng, nhưng hôm nay lại một chút dấu hiệu bị thương cũng không có. Ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến Cơ Võ bị thủng mười mấy lỗ trên người khỏi hẳn, cái này chỉ có thể là Khương Bặc tự mình ra tay cứu trị.

Không chỉ có thế, trên thân Cơ Võ khí tức nồng hậu, hiển nhiên đã đột phá Vu Nhân cảnh tầng mười, chính thức bước vào tầng mười một kích hoạt huyết mạch lực!

Xem ánh lửa đỏ rực phía sau Cơ Võ là biết, hắn đã bắt đầu thiêu đốt huyết mạch, mượn huyết mạch lực cường đại thân thể. Chiến sĩ Vu Nhân cảnh tầng mười có mười vạn thạch lực lượng, nhưng một khi huyết mạch kích hoạt, ít nhất cũng có thể bỗng dưng tăng thêm năm vạn thạch cự lực.

Trước đó vài ngày, lúc Cơ Hạo đánh lén Cơ Võ, rõ ràng đánh gãy nghi thức Khương Dao mạnh mẽ nâng cao thực lực của Cơ Võ. Nhưng hôm nay Cơ Võ mạnh mẽ bước vào Vu Nhân cảnh tầng mười một, Khương Dao không có năng lực này, rất hiển nhiên lại là bút tích của Khương Bặc.

“Cơ Võ đại huynh, rất mạnh nha, vậy mà cũng bắt đầu kích hoạt huyết mạch rồi.”

Nhìn cái rìu lớn hầu như sắp bổ tới đỉnh đầu mình, chín cái pháp ấn trong con ngươi Cơ Hạo như ẩn như hiện, đột nhiên cất tiếng cười to lên.

Cơ Võ đã kích hoạt huyết mạch, xem một mảng ánh lửa màu đỏ rực, vô cùng thuần túy, thâm thúy kia, liền biết huyết mạch lực của hắn rất nồng đậm, thuần khiết. Nhưng ánh lửa màu đỏ rực sao, cả nhà Cơ Võ các ngươi muốn chết cũng không phải chơi như vậy!

Trong tử phủ, trong không gian thần hồn, thanh âm hư ảnh lặng lẽ vang lên: “Tiểu gia hỏa, không tránh, đầu của ngươi sẽ bể gáo!”

Cơ Hạo dứt khoát giơ lên hai tay, cất tiếng cười to nói: “Các vị vu tế, đây là tế tổ đại điển của Hỏa Nha bộ chúng ta, một người ngoài kích hoạt huyết mạch Tất Phương bộ, sao có tư cách ra tay ở trên tế tổ đại điển của chúng ta?”

Tiếng quát như trời long đất lở đột ngột đội đất mọc lên, vô số tộc nhân Hỏa Nha bộ giận dữ hét lên.

Hơn một ngàn vu tế các bộ lạc Hỏa Nha bộ đồng thời trừng to mắt, ánh mắt như lồng lửa bao phủ toàn thân Cơ Võ.

Cơ Võ như bị Thái Sơn áp đỉnh, hắn đã sắp bổ nhào tới trước người Cơ Hạo cả người cứng ngắc, ở dưới rất nhiều vu tế nhìn chăm chú không thể động đậy nữa.

Cơ Hạo cười lớn một tiếng, sau lưng một quầng lửa ảm đạm tương tự trào ra, một quyền nện ngay vào mặt Cơ Võ. Cơ Võ hoảng sợ mở to mắt nhìn, xương bên hai gò má bị một quyền của Cơ Hạo đánh cho vỡ nát, trong khóe miệng vỡ ra vài cái răng trắng phun ra.

Miệng phun máu tươi, Cơ Võ quay tròn bay ra ngoài, nặng nề ngã vật xuống đất không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.