Vu Thần Kỷ

Chương 1601: Độc chưởng một môn



“Ô nha!”

Nghe được Vũ Dư đạo nhân nổi giận quát ra bốn chữ ‘Tru Lục Hãm Tuyệt’, lại nhìn thấy một bộ trận đồ to lớn vô cùng dần dần bao quát hư không, lại thấy kiếm quang bốn màu đội trời đạp đất đứng sừng sững ở trên tứ tượng phương vị của trận đồ, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cùng cất tiếng kinh hô, rùng mình, như thiếu nữ xinh đẹp nhát gan đêm khuya hành tẩu ở nghĩa trang hỗn loạn, đột nhiên gặp trăm con quỷ đi đêm tử xoay người đi ngay.

Hoảng sợ như cá lọt lưới, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thậm chí cắn chót lưỡi kích phát tinh huyết, không tiếc hao tổn nguyên khí, lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm, nháy mắt hóa thành một dải cầu vồng hai màu phá vỡ hư không trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bọn họ từng nhiều lần giao thủ với Vũ Dư đạo nhân, vài lần cũng bị Vũ Dư đạo nhân tức giận bày ra kiếm trận nhất quyết cao thấp với bọn họ. Chịu thiệt nhiều rồi, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm, thừa dịp thời điểm kiếm trận chưa hoàn toàn thành hình, trên không kiếm trận còn có một đường sinh cơ, sư huynh đệ hai người vội vàng bỏ chạy.

Đạo hữu chết bần đạo không chết, chỉ cần bản thân chạy thoát, Ngu Man chết sống... Ha ha! Ngu Man là ai?

Ngu Man há mồm cắn bả vai Vũ Dư đạo nhân, một cái đầu lưỡi lớn liếm một tia thánh huyết Vũ Dư đạo nhân chảy ra, chỉ cảm thấy miệng đầy ngon ngọt mở to mắt nhìn. Trời sanh tính hung tàn, dữ tợn tuyệt luân, Ngu Man ở trong lịch trình chinh phục thế giới khác, ‘Sách dạy nấu ăn’ là cực kỳ chú ý.

Một giọt thánh huyết của Vũ Dư đạo nhân đã chất chứa vô lượng pháp lực, bên trong ẩn chứa vô thượng đạo vận trong vô số năm tháng cẩn thận mài ra, đối với Ngu Man tồn tại bực này mà nói, tuyệt đối là thuốc bổ tốt nhất. Ngu Man nếm được một tia ngon ngọt, hắn nhất thời tru lên ‘Ngao ngao’ dùng sức mút vào, hận không thể một hơi đem thánh huyết trong cơ thể Vũ Dư đạo nhân hút sạch sẽ.

Vũ Dư đạo nhân cực đau cũng cực giận, ở tay phải hắn bảo kiếm màu xanh nổi lên một đạo hàn quang, hung hăng cắm ở trên mạng sườn Ngu Man.

Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, trong cơ thể Ngu Man phun ra một tấm khiên màu đen to bằng bàn tay, bảo kiếm màu xanh cắm ở trên tấm khiên tròn bằng xương tung tóe ra vô số đốm lửa, càng để lại trên tấm khiên tròn một tia dấu vết nhợt nhạt, lại chưa thể thương tổn tới nửa sợi lông của Ngu Man.

Trong cơ thể Ngu Man truyền đến tiếng gầm gừ chấn động: “Đây là thánh thuẫn xương sọ Bàn Ngu thánh nhân luyện chế, kiếm này của ngươi lại có thể tổn hại thánh thuẫn?”

Lời còn chưa dứt, kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân đã thành hình, kiếm quang bốn màu phóng lên cao, một đạo kiếm quang quét ngang hư không, thành trì kim loại của Ngu Man bị chém thành hai mảnh, đại quân dị tộc ở trong thành trì chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh bị kiếm quang đảo qua, ước chừng có tinh nhuệ dị tộc lấy hàng tỷ để tính bị kiếm quang hóa thành hư ảo.

“Đồ chết tiệt!” Mắt Ngu Man chợt biến thành một mảng đỏ đậm, sát khí ngập trời từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, gương mặt hắn mấp máy, mấy sợi gân lớn nối liền hàm trên hàm dưới căng lên, không ngừng phát ra tiếng vang lớn như rồng gầm. Hắn dùng hết toàn lực cắn mạnh bả vai Vũ Dư đạo nhân, chết sống không chịu nhả miệng.

Cây gậy xương to lớn đen sì một lần nữa vung lên, hung hăng hướng đỉnh đầu Vũ Dư đạo nhân nện xuống.

Cơ Hạo thét dài một tiếng, kéo theo một đạo thanh quang hướng bên này lao tới, Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng chuông kêu kinh thiên động địa, tiếng chuông cuồn cuộn chồng chất đánh vào đôi tai Ngu Man, thân thể Ngu Man nhất thời kịch liệt nhoáng lên một cái, lực đạo trên răng chợt nhẹ đi rất nhiều.

Bàn Cổ Kiếm kéo theo một đạo hàn mang, Cơ Hạo theo bản năng đánh ra một đòn năm chiêu hợp nhất, càng lấy thủ đoạn Phân Quang Hóa Ảnh của Vũ Dư kiếm đạo, một đạo kiếm quang chợt tách thành mười tám đường, giống như bánh xe gió chém về phía Ngu Man.

Vừa lúc tấm thánh thuẫn tinh xảo bằng xương kia nổi lên mấy chục tàn ảnh, mấy chục tấm thánh thuẫn đen sì đồng thời chắn trước kiếm quang của Cơ Hạo.

Trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra hàn quang, mười tám kiếm ảnh kiếm quang phân hoá như ảo ảnh lướt qua thánh thuẫn ngăn chặn, hung hăng chém ở trên lưng Ngu Man, tấm thánh thuẫn nghe nói là dùng xương sọ của Bàn Ngu luyện chế thành, ở trước kiếm quang của Cơ Hạo quả thực vô dụng như bọt biển.

Kiếm quang sắc bén, vô số sợi lông đen bị chém rụng, làn da thật dày của Ngu Man bị một đòn xé rách, lộ ra trong cơ thịt dày nặng màu đồng sẫm được khảm vô số đạo văn màu đen. Mười tám đạo kiếm quang của Cơ Hạo thuận thế hướng phía dưới chém giết, mạnh mẽ xé rách ra ở trên lưng Ngu Man một vết thương dài cả trượng.

Chỉ mỗi da thịt bị hao tổn thì thôi, sau khi dung hợp đại phủ Bàn Hành từ trong tay Bàn Cổ thánh nhân trộm được, sự sắc bén của mũi Bàn Cổ Kiếm của Cơ Hạo đã đến trình độ người thường khó có thể tưởng tượng. Vô số đạo văn màu đen trong cơ thể Ngu Man chồng chất lao ra, ở trước kiếm quang không ngừng tạo thành các tầng kết giới lực phòng ngự kinh người, lại đều bị kiếm quang sắc bén vô cùng bổ rách.

Cuối cùng cơ thịt lưng Ngu Man bị triệt để chém rách, Bàn Cổ Kiếm hung hăng bổ vào trên ba cây xương cột sống chính giữa lưng hắn!

Đúng là ba xương cột sống —— kết cấu thân thể Ngu Man khác với nhân tộc, cũng khác hẳn với Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc các quý tộc dị tộc, ở trên lưng hắn, rõ ràng là ba cây xương cột sống thô to đứng song song, giữa ba cây xương cột sống mọc đầy tấm xương cùng gân thịt đen sì, vô số gân thịt mấp máy giống như rắn độc, thoạt nhìn quả nhiên là làm da đầu người ta phát tê.

Bàn Cổ Kiếm tự phát ra một tiếng kêu, xương cột sống chính giữa của Ngu Man bị Cơ Hạo một kiếm chặt đứt, mảng lớn huyết tương dinh dính màu đen phun ra, thiếu chút nữa phun đầy mặt Cơ Hạo.

Cơ Hạo tránh đi huyết tương màu đen đập vào mặt, mùi gay mũi, chợt há mồm hung hăng phun, trong cơ thể chỗ trung tâm chín vầng mặt trời hư ảnh Tam Túc Kim Ô cùng cất tiếng hót dài, thái dương chi lực cuồn cuộn gào thét lao lên, hóa thành một cột sáng màu vàng to thẳng hung hăng đánh ở trên xương cột sống gãy của Ngu Man.

Lửa bốc lên, thái dương chân hỏa dinh dính màu vàng giống như nham thạch nóng chảy hòa tan theo vết thương trong cơ thể Ngu Man chảy vào thân thể hắn.

Thân thể Ngu Man mạnh mẽ dị thường, thái dương chân hỏa của Cơ Hạo đủ để hòa tan vạn vật cũng chưa tạo thành thương thế quá lớn đối với hắn, nhưng ngọn lửa nhiệt độ cao nung lục phủ ngũ tạng, vẫn khiến Ngu Man cảm thấy đau đớn khó có thể chịu được.

Càng không cần nói một cái xương cột sống bị Cơ Hạo chém gãy, lượng lớn kinh lạc bị chặt đứt, thân thể Ngu Man theo bản năng run rẩy lên.

Cái mồm chợt nhả ra, Vũ Dư đạo nhân bị Ngu Man gắt gao ngoạm chặt rốt cuộc có thể thoát thân. Vũ Dư đạo nhân tức giận thét dài một tiếng, tùy tay hướng một đạo kiếm quang trong kiếm trận chỉ qua: “Đồ nhi, mau chóng chiếm cứ Tru Tiên kiếm môn, thay vi sư chủ trì một cửa, hôm nay vi sư phải chém chết lão súc sinh này!”

Ngu Man mắt thấy miếng ngon tới tận mồm giãy thoát, hắn giận dữ thét dài, trên vai bỗng dưng mọc ra một cái cánh tay tràn đầy lông đen, hung hăng hướng tới Cơ Hạo giáp mặt đánh xuống một quyền.

Cơ Hạo một kiếm thành công lập tức chạy, liều mạng hướng Tru Tiên kiếm môn Vũ Dư đạo nhân chỉ phóng đi. Thiên Địa Kim Kiều lóe lên một cái, mang theo Cơ Hạo lao vào trong một đạo kiếm quang màu đỏ rực kia, lúc này một kỳ môn sát khí bốc lên gào thét sinh ra từ hư không, đem Cơ Hạo bao phủ ở trong kỳ môn.

Cánh tay màu đen phá không mà đến, theo sát thân thể Cơ Hạo hung hăng nện ở trên kiếm quang màu đỏ rực.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, kiếm quang màu đỏ rực khẽ cuốn, cánh tay màu đen sinh ra sau lưng Ngu Man đã bị xay thành phấn.

Ở bên Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đồng thời lộ ra nụ cười thấy cái mình thích là thèm vui, bọn họ cùng cất tiếng thét dài nói: “Diệu tai, diệu tai, hôm nay mượn dùng kiếm trận của sư đệ chém giết kẻ này, lập vô lượng công đức cho Bàn Cổ thế giới ta!”

Ba cái bóng người nhoáng lên một cái, huynh đệ ba người Vũ Dư đạo nhân đã phân biệt chiếm cứ kiếm môn dưới ba đạo kiếm quang khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.