Vu Thần Kỷ

Chương 1603: Da Ma Thiên biến



Vực cực sâu dưới lòng đất, theo vách đá dốc đứng nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được nham thạch nóng chảy địa tâm phun ra ánh sáng màu đỏ.

Chính bởi vì nham thạch nóng chảy trong lòng đất bốc lên nhiệt lực, cung cấp cho sinh linh một phương thế giới vực sâu trong lòng đất này năng lượng cần để sinh sản, lượng lớn cây bụi dày đặc quen sinh trưởng hoàn cảnh u ám trong lòng đất, dưới lùm cây xếp rậm rạp lượng khổng lồ nấm khuẩn ánh huỳnh quang.

Động vật gặm nhấm kết đàn kết đội xuyên qua lùm cây, tìm kiếm tất cả thức ăn phù hợp khẩu vị.

Kẻ săn mồi thể tích lớn hơn nấp ở trong bóng tối, lẳng lặng dòm ngó nguồn thịt để ăn số lượng khổng lồ này.

Chợt một tiếng rít gào truyền đến, một con báo răng kiếm toàn thân đen sì bay lên trời, hướng một con chuột khổng lồ dài khoảng hai thước vồ xuống. Con chuột khổng lồ bị dọa tè ra quần, còn chưa kịp chạy trốn, ở bên một thanh đại phủ xoay tròn bay tới, một chiêu đã đem đầu báo răng kiếm chặt xuống.

Máu tươi văng khắp nơi, sinh linh nhỏ bé trong lùm cây bị dọa chạy tán loạn. Vài tên chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp vẻ mặt nghiêm nghị tách bụi cây đi tới, bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh một hồi, hơn nữa hướng một hành lang ở đỉnh đầu đi thông thượng tầng thế giới nhìn vài lần, lúc này mới yên tâm xách lên con báo răng kiếm bị chém giết.

Nhanh chóng đem con báo răng kiếm thu thập sạch sẽ, đem toàn bộ vết máu vùi lấp thỏa đáng, mấy chiến sĩ Già tộc mang theo một nụ cười thoải mái, khiêng con mồi bước nhanh quay về.

Trong một cái khe sâu trong lòng đất, mấy ngàn chiến sĩ Già tộc dũng mãnh ra ra vào vào ở trong một số cái hang, trên lửa trại đã gác lên các loại con mồi, mỡ béo cuồn cuộn rơi, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng nồng đậm.

Đế Thích Sát ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, cau mày nhìn một cái khay thủy tinh màu vàng hình tròn trong tay. Hắn thỉnh thoảng niệm tụng chú ngữ, hướng trên cái khay tròn đánh ra từng đạo pháp ấn, trên khay tròn một phù văn hình pháo đài màu vàng tỏa sáng rạng rỡ, nhưng từ đầu tới cuối chưa có bất cứ động tĩnh gì. [ xem quyển sách mới nhất chương và tiết thỉnh đến

“Sao lại thế này? Sao một chút động tĩnh cũng không có? Theo lý, theo lý... Hẳn là đến rồi chứ!” Đế Thích Sát thấp thỏm lo âu nhìn phù văn dạng pháo đài không nhúc nhích trên khay tròn, con mắt dựng thẳng ở mi tâm thỉnh thoảng khép mở, lóe ra từng đạo thần quang sâu thẳm.

Hắn còn không biết Huyết Miện thánh tôn đã ngã xuống, chỉ cho rằng Huyết Miện thánh tôn đang mang theo bộ đội tinh nhuệ quy mô khổng lồ chạy đi Bàn Cổ thế giới. Hắn chờ mong Huyết Miện thánh tôn có thể sớm ngày buông xuống, sớm ngày bình định bát phương, đem Bàn Cổ thế giới cùng với quần thể thế giới xung quanh hoàn toàn nhét vào trong tay.

Có tài nguyên của Bàn Cổ thế giới cùng số đông thế giới xung quanh, Đế Thích Sát cho rằng hắn sớm hay muộn có thể có được thực lực đáng sợ như Huyết Miện thánh tôn. Mà Huyết Miện thánh tôn sao, tự nhiên mà vậy có thể tiến thêm một bước, có được vô thượng uy lực các tồn tại khủng bố mà vĩ đại trong truyền thuyết của Bàn Ngu thế giới mới có thể nắm giữ.

“Đế Thích nhất tộc, nhất định bởi vì ta mà thành tựu vô thượng vinh quang.” Đế Thích Sát mang theo một tia khát khao thấp giọng lẩm bẩm: “Có lẽ, một ngày nào đó, ta cũng có thể có được tôn hào ‘Miện’, có lẽ... Còn có thể tiến thêm một bước? Ai biết được?”

Trong hang núi phía sau Đế Thích Sát, trong một cái động quật dùng lượng lớn hoàng kim và thủy tinh trang trí, một cái giường lớn bốn chân cực độ xa hoa đang lắc lư cực kỳ có quy luật vận động. Trên giường đệm da thú mềm mại mà bóng loáng, Da Ma Thiên đang ôm một thiếu nữ Ngu tộc xinh đẹp dị thường cố gắng công phạt.

Thanh âm da thịt va chạm quanh quẩn ở trong động quật, gương mặt Da Ma Thiên dưới hốc mắt hãm sâu hai cái bọng mắt màu đen nhạt cực kỳ bắt mắt hơi vặn vẹo, hai tay sờ bóp lung tung trên thân thiếu nữ Ngu tộc ở trong lòng.

Theo tiếng kêu khe khẽ như khóc của thiếu nữ Ngu tộc, thân thể Da Ma Thiên đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trắng dã run rẩy lên. Qua một hồi lâu, Da Ma Thiên chậm rãi thả lỏng thân thể, cả người đầm đìa mồ hôi, ánh mắt vô lực khép kín, bắt đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Thiếu nữ Ngu tộc cẩn thận vuốt ve thái dương Da Ma Thiên, thấp giọng hỏi vài câu.

Da Ma Thiên lắc lắc đầu, hắn chợt mở mắt ra nhìn thiếu nữ một lần, hai tay ở trên giường đệm mò mẫm loạn một chập, không bao lâu móc ra một cái bình thuốc màu đỏ hồng, từ trong đó lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ mùi gay mũi nhét vào miệng.

Ngắn ngủn nửa khắc đồng hồ sau, cái giường lớn lại rất có quy luật vận động nhẹ nhàng lay động, tiếng thét chói tai của thiếu nữ lại tràn ngập toàn bộ động quật.

Một lần này, cũng chỉ là thời gian tráng hán bình thường ăn một bát cơm, Da Ma Thiên rầm rì một tiếng thật dài, trợn mắt từ trên người thiếu nữ xoay người mà xuống, hai cái chân mảnh khảnh run nhè nhẹ, run rẩy bò xuống giường, đi tới cạnh một cái bàn tròn mạ vàng, rót cho bản thân một chén rượu.

Nhếch nhếch miệng, uống một ngụm rượu ngon, Da Ma Thiên đột nhiên đem chén rượu ném mạnh xuống đất.

Thiếu nữ Ngu tộc sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng thẳng người lên kinh hãi hỏi: “Chủ nhân, ngài làm sao vậy?”

Da Ma Thiên lắc đầu một cái, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ Ngu tộc: “Ta, rất không khỏe, ta phi thường không khỏe, tâm tình của ta rất tệ... Mỗi ngày đều thấy một khuôn mặt giống như đúc đó của ngươi, ngươi cảm thấy tâm tình của ta có thể tốt đến đâu?”

Thiếu nữ cúi đầu không dám lên tiếng, Da Ma Thiên lắc lắc đầu, chợt giơ hai tay nhìn nóc nhà ánh vàng rực rỡ thét khàn cả giọng: “Còn phải đợi tới khi nào? Phụ thân đại nhân tôn kính của con ơi, ngài buông xuống nhanh lên đi! Úc... Chết tiệt, chờ ta trở lại Lương Chử, ta nhất định phải một ngày đổi một ngàn nữ nhân!”

Hung hăng đạp một cước ở trên bàn tròn, Da Ma Thiên nắm lên thủy tinh hình lăng trụ treo ở trên cổ, dùng để chịu tải Hủy Diệt Võ Trang lớn tiếng quát: “Ta rất bực bội, ta rất buồn bực, ta rất phẫn nộ, ta rất khó chịu! Ta, Da Ma Thiên, Da Ma Thiên đã định sẵn trở thành chúa tể của thế giới này, ta thế mà lại giống một con chuột nấp ở trong lòng đất!”

“Không thấy ánh mặt trời, không thấy cỏ xanh, không thấy hoa tươi... Thậm chí ngay cả nữ nhân, chỉ có một nữ nhân!”

Da Ma Thiên nghiến răng nhìn thiếu nữ Ngu tộc: “Nếu không phải bên ngoài đều là nam nhân mà nói, cho dù chỉ cần có một nữ - nô lệ tinh quái... Úc, không, đáng sợ quá, bọn tinh quái xấu xí đó! Nhưng, bên cạnh ta chỉ có một nữ nhân, ta quả thực không thể nào sống sót!”

Da Ma Thiên dùng sức cầm thủy tinh hình lăng trụ, hắn nghiến răng cười lạnh nói: “Đế Thích Sát... Chờ sau khi phụ thân buông xuống, ta sẽ cho hắn biết tay! Đế Thích Sát nhát gan yếu đuối, hắn thế mà lại để ta giống như con chuột tránh ở trong lòng đất không thấy ánh mặt trời này! Phế vật nhát gan yếu đuối như vậy, tương lai trong thần tử bên cạnh ta, không có vị trí của hắn. Ta thề, hắn nhất định sẽ...”

Da Ma Thiên chưa chú ý tới, trong thủy tinh hình lăng trụ trong tay hắn đột nhiên có quang ảnh một con mắt dựng thẳng sáng lên.

Con mắt dựng thẳng lạnh lùng vô tình khép mở vài cái, thủy tinh hình lăng trụ đột nhiên vỡ vụn, toàn bộ mảnh vỡ hóa thành các điểm u quang, vô thanh vô tức xâm nhập thân thể Da Ma Thiên. Thân thể Da Ma Thiên chợt cứng đờ, hắn chợt mở to mắt nhìn, thân thể kịch liệt run rẩy lên.

Lượng lớn mồ hôi lạnh dinh dính không ngừng từ trong cơ thể Da Ma Thiên phun ra, càng có một chút dơ bẩn mùi khó ngửi cấp tốc từ trong cơ thể hắn trào ra.

Qua đại khái một khắc đồng hồ, Da Ma Thiên chợt mở mắt.

Ánh mắt hắn không còn nữa sự suy yếu mà vô lực vừa rồi, ngược lại trở nên âm trầm mà sát khí lạnh lẽo, càng có một loại tang thương cùng lão luyện đã trải qua vô số năm mưa gió tẩy luyện ở bên trong.

Hắn chậm rãi giơ hai tay, nheo mắt nhìn bàn tay mịn màng trắng nõn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị.

“Thật sự là thân thể như cặn bã, chẳng qua... có để dùng là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.