Trên không Bồ Phản, phía trên các tầng mây cao, mấy chục bóng người dốc hết năng lực xuyên qua hư không.
Từng tầng mây trôi bị đột phá, từng đạo cương phong bị đục lỗ, nguyên cực từ quang, thương khung thiên hỏa, toái hồn băng phách, tán hình tí phong... Các nơi hiểm yếu đáng sợ bị những bóng người này bỏ lại phía sau, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía thiên đình tiến lên.
Một tiếng trầm nặng ‘Ông’ truyền đến, một luồng cực quang màu tím kéo dài mấy trăm triệu dặm, mênh mông cuồn cuộn vô cùng vô tận đột nhiên từ phía chân trời cực xa gào thét mà đến, nháy mắt đảo qua các bóng người bay nhanh này. Hộ thân vu bảo của mấy chục bóng người bộc phát ra hào quang chói mắt, ở dưới cực quang lực sát thương kinh người trùng kích, vài người hộ thân vu bảo phát ra tiếng vỡ vụn không chịu nổi gánh nặng.
“Để ý một chút, có thể đi vào thì đi, không thể vào thì lui!” Một thanh âm già nua quát trầm thấp: “Dốc hết khả năng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thiên đình. Cơ Hạo không có mặt, thiên đình hẳn có trọng thần Nghiêu Sơn lĩnh lưu lại, trưởng lão Kim Ô bộ cũng được, bọn họ nay đã nhận thần lục, là thần linh thiên đình, có đủ quyền lực can thiệp việc nhân tộc ta.”
Mấy chục bóng người đồng thời khẽ thở dài một tiếng.
Từ có lúc, tổ tiên nhân tộc dùng vô số năm thời gian, mới thoát khỏi ảnh hưởng và xiềng xích của thiên đình đối với nhân tộc. Cho đến ngày nay, bọn họ lại cần chủ động đi khẩn cầu thiên đình nhúng tay việc nội bộ nhân tộc. May mắn thiên đế duy nhất của thiên đình hiện nay là Cơ Hạo xuất thân nhân tộc, nếu không, chuyện bực này thật sự bảo bọn họ làm sao mà chịu nổi?
“Khẩn cầu thiên đình, can thiệp việc nhân tộc?” Một thanh âm khàn khàn khó nghe ở xa xa truyền đến: “Ha ha, các ngươi, đều là phản đồ nhân tộc, phàm là con dân nhân tộc ta, mỗi người đều phải giết chúng!”
Theo tiếng cười khàn khàn, mấy chục luồng sáng nhỏ bé dài đến nghìn trượng xen lẫn trong cực quang lao vút đến, chỉ nghe tiếng rú thảm không ngừng, mấy chục bóng người bị tiễn quang xuyên thấu chỗ yếu hại ở ngực, máu tươi bắn tung tóe từ trên cao cấp tốc rơi xuống.
Mấy trăm con Thiên Bằng hình thể to lớn gào thét từ bầu trời vồ xuống, những con Thiên Bằng màu xanh nhạt này quanh thân vờn quanh cương phong chảy xiết, trên lưng Thiên Bằng cánh dang ra vượt qua ba trăm trượng đám đông Đông Di tiễn thủ cầm cung mạnh đứng chỉnh tề.
Trong mắt các Đông Di tiễn thủ này lóe ra u quang, vô luận tròng trắng mắt hay là con ngươi, tất cả đều phủ một tầng khí xám mờ nhạt điềm không lành.
Ở đầu một con Thiên Bằng tận cùng phía trước, một nam tử trung niên cao một trượng rưỡi, loã lồ nửa thân trên, trên làn da rậm rạp đầy hình xăm cuồng phong thổi quét mây tàn rối tung tóc dài, cầm một cây cung lớn ngạo nghễ đứng sừng sững.
“Có Phòng Phong thị ta ở đây, các ngươi đừng hòng tới gần thiên đình một bước.” Khuôn mặt ngựa thô kệch của nam tử trung niên run rẩy một cái, cười rất khó coi: “Muốn để thiên đình nhúng tay việc nội bộ nhân tộc ta? Hắc hắc, để ta đem các ngươi bắt sống, hiến đi Công Tôn Tự Tự... Không, hiến đi trước mặt Công Tôn đại đế, những người sau lưng các ngươi, ai cũng phải chết!”
Theo tiếng cười to của Phòng Phong thị, trong cương phong thiên hỏa phía dưới đột nhiên có mấy vạn mâm kim loại hình tròn phóng lên cao. Trên mâm kim loại hình tròn đường kính một trượng đứng đầy chiến sĩ Già tộc võ trang hạng nặng, bọn họ cũng cầm cung mạnh đặc chế, mặt cười dữ tợn nhìn mấy chục bóng người bị Thiên Bằng bao vây.
“Các ngươi...” Trong đám người bị bao vây nhiều tầng, một lão nhân tóc trắng xoá lớn tiếng quát: “Phòng Phong thị, ngươi chẳng lẽ không biết, Công Tôn Tự Tự căn bản vô đức vô năng kế thừa địa vị Nhân Hoàng? Lấy đức hạnh của hắn, hắn nếu thành Nhân Hoàng, quả thực chính là tai nạn của nhân tộc ta.”
Phòng Phong thị nhe răng trợn mắt cười, chậm rãi rút ra một mũi tên lôi quang lóng lánh đặt lên trên dây cung: “Ta biết Công Tôn Tự Tự chẳng ra làm sao, ở trên đường trị thủy hành quân, vậy mà cũng có thể lăn lộn cùng với nữ nhân dị tộc, đây là một tên khốn rõ đầu rõ đuôi.”
“Nhưng Nhân Hoàng có phải tên khốn hay không, quan hệ gì với Phòng Phong thị ta?” Phòng Phong thị cười đắc ý: “Phòng Phong thị ta ở Đông Di có một tỷ dặm đất màu mỡ, đủ toàn bộ tộc nhân của ta an cư lạc nghiệp, nhân tộc chết sống, liên quan gì tới ta?”
“Hơn nữa, vì để Công Tôn Tự Tự thuận lợi tiếp quản ngai báu Nhân Hoàng, mấy lão già của Công Tôn thị hứa cho ta rất nhiều lợi ích, lãnh địa Phòng Phong thị ta có thể gia tăng gấp đôi có thừa, càng có lượng lớn nô lệ, gia súc, ngọc tệ, ngọc bích, vu tinh, binh khí giáp trụ…, ta vì sao không ủng hộ hắn?”
Phòng Phong thị cười lạnh nói: “Đế Thuấn cũng không cho ta nhiều lợi ích như vậy... Tự Văn Mệnh sao, lấy tính tình hắn, hắn há có thể vì tư lợi cá nhân mà thu mua ta? Cùng với để một người hiền đức trở thành Nhân Hoàng, lại không có bất cứ lợi ích gì, còn không bằng để một tên khốn kiếp thượng vị, ta chỉ để ý nhà mình có đủ lợi ích là được!”
Lão nhân đầu bạc cùng một đám đồng bạn hồi lâu không nói nên lời, Phòng Phong thị sắc mặt tiểu nhân trần trụi như thế, làm bọn họ thật sự chẳng còn gì để nói nữa.
Phòng Phong thị đắc ý cười cười, hắn trầm giọng nói: “Hơn nữa, để Công Tôn Tự Tự thượng vị, cũng không phải là ý tứ của Đế Thuấn, mà là ý của thánh nhân... Các ngươi mưu toan châu chấu đá xe, hắc hắc, sau này các ngươi biết tay.”
‘Ý của thánh nhân’?
Lão nhân đầu bạc và các đồng bạn kinh hãi nhìn Phòng Phong thị.
Thánh nhân nào? Thánh nhân ở đâu ra? Thánh nhân nhân tộc sao? Nhân tộc có thể được tôn xưng là thánh nhân, có thể có mấy ai? Mấy vị đó, đã sớm mặc kệ việc nội bộ của nhân tộc. Như vị Nhân Hoàng nhân tộc đầu tiên Phục Hy thị, hắn sao lại lựa chọn Công Tôn Tự Tự người như vậy trở thành Nhân Hoàng?
“Lên cho ta!” Phòng Phong thị kéo trường cung lớn tiếng quát: “Bắt sống, đây đều là nhân chứng sống sờ sờ! Hắc hắc, cấu kết thiên đình, can thiệp việc nội bộ nhân tộc, tội danh này cũng đủ cả tộc bọn hắn trên dưới đều bị biếm làm nô lệ!”
Đông Di tiễn thủ trên lưng Thiên Bằng, cường cung thủ Già tộc trên đĩa kim loại hình tròn đồng thời kéo trường cung, vô số mũi tên gào thét bao trùm lão nhân đầu bạc cùng một đám đồng bạn, phòng ngự vu bảo trên người bọn họ phát ra hào quang loá mắt.
Chợt nghe ‘Đang đang’ một đợt tiếng vang lớn không ngừng, phòng ngự vu bảo trên thân đám người lão nhân đầu bạc ở trong khoảng thời gian cực ngắn bị đục lỗ, mũi tên xuyên thấu cơ thể bọn họ, càng có người tứ chi bị tên bắn đứt, mảng lớn máu tươi bay tán loạn trên không.
“Phòng Phong thị!” Hai cánh tay lão nhân đầu bạc đồng thời bị đánh cụt ngang vai, hắn nhìn Phòng Phong thị lớn tiếng hét giận dữ.
“Ta đây.” Phòng Phong thị đắc ý cười: “Gào khóc thảm thiết làm gì? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tóm lại các ngươi là không có khả năng tới gần thiên đình nửa bước. Có ta thủ ở đây, thiên đình đám ngu xuẩn kia một chút tin tức cũng đừng nghĩ thu được.”
Tiếng cười đắc ý của Phòng Phong thị còn chưa ngừng lại, trên bầu trời đột nhiên có một mảng lớn lửa nóng lao xuống.
Tiếng kêu ‘Quạ quạ’ đinh tai nhức óc, chấn động lục phủ ngũ tạng người ta run rẩy, Kim Ô kêu khó nghe như ác mộng thổi quét đến, dọa Phòng Phong thị cùng toàn bộ thủ hạ của hắn, dọa đám trọng cung thủ Già tộc đều bịt kín lỗ tai.
Nhưng vô dụng, tiếng kêu của Kim Ô lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, Tam Túc Kim Ô từ trên cao lao xuống ít nhất có mấy ngàn vạn con, nhiều Kim Ô như vậy cùng cất tiếng kêu chói tai, thanh âm đó trực tiếp xuyên thấu thân thể bọn hắn đánh ở trên linh hồn bọn hắn, chấn động khiến bọn hắn phun từng ngụm từng ngụm máu, chấn động linh hồn bọn hắn cũng sắp vỡ vụn.
Cơ Hạ cưỡi một con Tam Túc Kim Ô, đi trước làm gương từ trên trời giáng xuống.
“Lão tử là ngu xuẩn? Hắc, Phòng Phong thị, xem đầu của ngươi!” Cơ Hạ hét lớn một tiếng, trường kích trong tay hướng vào đầu Phòng Phong thị chém xuống.