Bồ Phản, trong một tòa cung điện khổng lồ toàn bộ dùng vàng đúc thành, xa hoa đến mức tận cùng, trong mắt Ngu Hoặc đang cùng Đế Úc uống rượu mua vui, thưởng thức đám đông thiếu nữ xinh đẹp ca múa lóe ra u quang.
Hắn ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua khoảng cách xa xôi, thấy được chiến trường ngoài thành Nghiêu Sơn.
Hắn nhìn thấy liên quân thị tộc vốn đã trở thành con cá trong lưới của hắn thế mà lại bình an thoát ly, trên chín phần mười số chiến sĩ chưa chết trận, mà là nhập vào hoang dã mênh mông. Càng làm hắn tức giận là, đám đông chiến sĩ Già tộc vốn bị hắn nắm giữ tâm trí, nhất cử nhất động đều chịu hắn ảnh hưởng, bọn họ đã bị một lực lượng khó lường mê hoặc, thoát ly hắn khống chế.
“Đáng chết, nếu không phải công đức chi lực trên người Đế Thuấn triệt tiêu quá nhiều lực lượng của bộ não Bàn Ngu...” Chén rượu mỹ ngọc trong tay Ngu Hoặc ‘Phốc’ một tiếng hóa thành một làn khói, hắn chậm rãi đứng dậy, một lực lượng quỷ dị làm thần hồn người ta nhộn nhạo từ trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn khuếch tán ra, bộ não Bàn Ngu cả vật thể tản ra u quang từ trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn gian nan chui ra.
Đế Thuấn đang ngồi ở bên người Đế Úc thân thể nhoáng lên một cái, hắn kinh hãi mở to hai mắt nhìn, chợt ngất ngã xuống đất. Thần hồn hắn đã bị phong ấn, trong một chốc một lát khó có thể thức tỉnh, Ngu Hoặc lập tức đem lực lượng bộ não Bàn Ngu khống chế Đế Thuấn rút về hơn phân nửa, xé rách hư không hướng chiến trường ngoài thành Nghiêu Sơn lao đi.
Đạo nhân uy mãnh đặt hai tay ở trên chày kim cương thật lớn, nụ cười đầy mặt nhìn chiến sĩ liên quân bỏ chạy ở xung quanh.
“Đào tẩu đi, rời khỏi đi, khuếch tán xa xa đi, các ngươi chính là hạt giống của tộc ta, thất tình lục dục, các loại tà niệm chính là phân bón của các ngươi. Tận tình khuếch tán đi, cắm rễ ở đáy lòng nhân tộc, dùng linh hồn bọn họ làm cơ thể mẹ, thai nghén đi, ấp trứng đi, sau đó chấn kinh thế giới này.”
Bên cạnh đạo nhân uy mãnh có hương thơm kỳ dị khuếch tán ra, cỏ non cao khoảng một thước dưới chân hắn bị mùi thơm lạ lùng hun, cỏ non xanh biếc nhanh chóng hóa thành màu vàng tím, cỏ non ánh vàng rực rỡ lay động thân thể dài tới khoảng một trượng, theo tiếng vang ‘Phốc phốc’ nhỏ bé, lá, nhánh cỏ non đều đã xảy ra biến hóa kỳ dị.
Từng cái cuống hoa tinh tế như bạch ngọc từ trong tâm cỏ non lay động mọc ra, trên cuống hoa nhiều điểm sáng màu vàng lóe lên, từng đóa hoa màu vàng to bằng đầu người đột nhiên nở rộ ra.
Các đóa hoa màu vàng này mỹ lệ dị thường, cánh hoa như vàng ròng rèn thành, trong kiều diễm lộ ra một ý chí cứng cỏi nồng đậm, như lạc đà già trên sa mạc, trong mỗi một cánh hoa đều lộ ra một luồng sinh mệnh lực quật cường ương ngạnh.
Hai tay đạo nhân uy mãnh kết ấn, nhẹ nhàng ngâm xướng một tiếng, chỉ nghe thấy trời cao có ức vạn thần linh cùng cất tiếng hát lên thơ ca tụng uyển chuyển, từng luồng hào quang màu bạch kim tựa như thực chất từ bầu trời hạ xuống, nhẹ nhàng rơi ở trên các đóa hoa màu vàng này. Đóa hoa màu vàng cực lực sinh trưởng ra, chính giữa nhụy hoa kim quang nhộn nhạo, các kim giáp thần nhân thần thái uy nghiêm dần dần thò đầu ra.
“Tôn chủ!” Ức vạn kim giáp thần nhân cầm hàng ma bảo kiếm ngọn lửa màu vàng quấn quanh, giọng như sấm sét hướng đạo nhân uy mãnh đồng loạt hành lễ cúng bái.
Đạo nhân uy mãnh mỉm cười, ngẩng đầu lên hướng vòng xoáy linh hồn vô hình kia trên bầu trời cười nói: “Đạo hữu, thần thông của ta đồ sộ không?”
Trong vòng xoáy linh hồn một luồng linh hồn dao động quỷ dị mà mạnh mẽ dần dần lộ ra, một bóng người Ngu Hoặc bán trong suốt chậm rãi từ trên cao hạ xuống. Nhiều chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp giống như phát điên vung binh khí hướng thân thể Ngu Hoặc chém tới, binh khí bọn họ còn chưa thể chạm tới thân thể Ngu Hoặc, đầu bọn họ đã phát nổ như trứng gà bị tảng đá đè.
Máu tươi, óc rải đầy đất. Ngu Hoặc nhìn lướt qua các chiến sĩ Già tộc trong mắt mơ hồ lộ ra hào quang năm màu trên chiến trường một cái, khe khẽ thở dài: “Ta có bệnh thích sạch sẽ, phàm là món đồ chơi từng bị người ngoài chạm vào, phải tiêu hủy!”
Ngón tay khẽ búng, trên chiến trường toàn bộ chiến sĩ Già tộc bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập thân thể, bị Vực Ngoại Thiên Ma khống chế hành động cùng cất tiếng kêu đau đớn, đầu bọn họ liên tiếp phát nổ, các loại mùi thơm lạ lùng, gió mát, hào quang, khí lành không ngừng từ trong cơ thể các chiến sĩ Già tộc này bay ra, nhanh như tia chớp hướng xa xa chạy trốn.
“Dám nhúng chàm món đồ chơi của ta, các ngươi phải hồn phi phách tán, sau đó trở thành một bộ phận của ta.” Ngu Hoặc cười lạnh một tiếng, kiêu căng nhìn đạo nhân uy mãnh, ngón tay nhẹ nhàng búng ra một lần nữa.
“Con Dan của ta, không ai có thể thương tổn!” Đạo nhân uy mãnh cười to, hai tay hắn kết ấn dùng sức vỗ một phát, kim giáp thần nhân đồ sộ đứng sừng sững trong vô số đóa hoa màu vàng bên người hắn đồng thời kết ấn, đồng thời rống lớn một tiếng chú ngữ không hiểu.
Một luồng linh hồn dao động cuồn cuộn uy mãnh kiên cường gào thét hướng bốn phía khuếch tán ra, từng đợt hào quang khí lành màu vàng thổi quét toàn bộ Nghiêu Sơn lĩnh, trong thiên địa diệu âm quanh quẩn, kỳ hương xộc vào mũi, toàn bộ sinh linh đều cảm thấy các luồng lực lượng nóng bỏng ùa vào thân thể, không chỉ có khiến thân thể thoải mái tới mức run rẩy, linh hồn càng như rơi vào thiên đường diệu cảnh, căn bản không cách nào hình dung loại tuyệt vời khoái hoạt không có giới hạn đó.
Lực lượng quỷ dị Ngu Hoặc dùng để công kích Vực Ngoại Thiên Ma bị đột nhiên triệt tiêu, kim quang thụy khí cuồn cuộn hoá thành mấy trăm bảo tràng màu vàng cao chín tầng, chồng chất vờn quanh Ngu Hoặc.
Đạo nhân uy mãnh mỉm cười hướng Ngu Hoặc gật gật đầu: “Đạo hữu, ta nói rồi, con dân của ta, không ai có thể thương tổn!”
Vô số kim giáp thần nhân bay lên trời, bọn họ cầm hàng ma kiếm, mang theo nụ cười vi diệu mà cao ngạo, từ bốn phương tám hướng hướng Ngu Hoặc bao vây. Trận hình của bọn họ đan xen thú vị, giữa mỗi một vị kim giáp thần nhân cùng đồng bạn khác đều hô ứng nhau từ xa, mơ hồ bày thành một tòa đại trận cực kỳ vi diệu.
Cơ Hạ đang dẫn đại quân ra khỏi thành đuổi giết liên quân hít sâu một hơi, hắn kiêng kị nhìn thoáng qua Ngu Hoặc thân thể bán trong suốt cùng đạo nhân uy mãnh quanh thân kim quang phun trào, giơ lên tay phải dùng sức siết chặt nắm tay.
Đại quân Nghiêu Sơn lĩnh đuổi giết khắp nơi nhanh chóng ngừng lại, theo từng tiếng mệnh lệnh vang dội, đám đông chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh ùn ùn chỉnh đội hướng trong thành rút lui.
Bốn phía có vô số kỳ hương, gió mát các loại dị tượng hướng chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh nhanh chóng tới gần, đám đông Tam Túc Kim Ô đồng thời phát ra tiếng kêu bén nhọn, bọn chúng há mồm phun ra ánh lửa màu vàng chói mắt, thái dương chân hỏa thuần dương chí cương, có được vô thượng thần uy phá ma hóa thành một bức tường lửa thật dày chắn phía sau chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh, đem vô số Vực Ngoại Thiên Ma tới tấn công ùn ùn bức lui.
Đạo nhân uy mãnh và Ngu Hoặc đồng thời nhìn thoáng qua chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh nhanh chóng rút lui, hai người đồng thời cười lên.
Nụ cười của hai người đều cực kỳ vi diệu, giống như bọn họ là thợ săn, mà chúng sinh khác đều chỉ là con mồi của bọn họ mặc cho bọn họ định đoạt sinh tử.
“Ta đã nhìn thấy ngươi!” Ngu Hoặc đột nhiên hướng đạo nhân uy mãnh cười cười.
“Ta cũng đã thấy ngươi!” Đạo nhân uy mãnh nheo mắt, hòa ái hướng Ngu Hoặc cười nói: “Vô số năm rồi, ngươi ở trong toàn bộ con mồi của ta, có thể xếp trong ba người đứng đầu!”
Ngu Hoặc mang theo một tia nghiêm nghị, lại cố ý lộ ra một nụ cười khinh thường trào phúng: “Chỉ bằng ngươi?”
Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên đồng thời hóa thành một làn gió mát hướng đối phương bay đi.
Hai làn gió mát dây dưa cùng một chỗ, rất nhanh đã trở nên thân mật không thể tách rời, như hai làn nước sạch lẫn vào thành một mảng.