Vu Thần Kỷ

Chương 1673: Trảm ma



“Trường sinh! Trường sinh!! Trường sinh!!!”

Cơ Hạo liên tục cảm khái vài tiếng, hắn đột ngột đứng lên từ trên đài sen hỗn độn, cầm Bàn Cổ Kiếm, lạnh lùng nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn: “Sự thể này, rốt cuộc là ai gây ra? Nhân tộc cầu trường sinh, hắc!”

“Trường sinh chính là đại dục chí cao!” Nguyên Thủy Ma Tôn sắc mặt tà dị nhìn Cơ Hạo: “So sánh với trường sinh, thức ăn ngon như cặn bã, áo hoa như gỗ mục, giai nhân xinh đẹp cũng chỉ là phấn hồng khô lâu! Trường sinh, chỉ có trường sinh, mới có thể dẫn động thất tình lục dục thâm trầm nhất đáy lòng người ta, dẫn động nguyên thủy ma chủng của ta, kinh động ma chủng của ta bị phân liệt vô số lần, suy yếu đến mức tận cùng!”

“Trường sinh!” Nguyên Thủy Ma Tôn cười lên ‘khà khà’, đôi tay hắn vươn hướng bầu trời lẩm bẩm: “Thật sự là một đề xuất quá mỹ diệu! Trường sinh bất tử, vĩnh hằng bất hủ, hắc hắc, Bàn Cổ thế giới hiện nay, ngay cả Quân đạo nhân cũng không dám nói mình có thể vĩnh hằng bất diệt, dùng trường sinh để hấp dẫn nhân tộc, thật sự là một ý tưởng thiên tài!”

“Là ai?” Cơ Hạo nghiêng đầu, nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn.

“Mộc đạo nhân. Hoa đạo nhân. Trừ một đôi sư huynh đệ này mưu toan mượn dùng thiên địa khí vận nhân tộc hưởng thụ, lớn mạnh tông môn nhà mình, còn có thể có ai?” Nguyên Thủy Ma Tôn không chút do dự đem bán Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, so với nông dân ở chợ bán lợn con còn sạch sẽ lưu loát hơn: “Ta làm chứng, là bọn hắn làm, là bọn hắn dẫn động ma chủng của ta!”

Cười quái dị ‘Khặc khặc’ vài tiếng, Nguyên Thủy Ma Tôn thâm trầm nhìn Cơ Hạo cười nói: “Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, bọn họ chưa bao giờ phát triển môn đồ ở trong nhân tộc. Đại Xích đạo nhân dứt khoát cực ít thu đồ đệ, Thanh Vi đạo nhân chỉ lấy đại năng có nền móng phi phàm trong hồng hoang, Vũ Dư đạo nhân gặp ai cũng dạy, cũng phần nhiều thu phi nhân loại. Ngươi thấy sao?”

Cơ Hạo trầm mặc, hắn cầm Bàn Cổ Kiếm lâm vào trong trầm tư.

Càng nghĩ, trong lòng càng có vô số ý niệm diễn sinh, ý niệm vừa nhiều lên, thất tình lục dục nhất thời như núi lửa bộc phát. Thất tình lục dục vừa động, trong lòng Cơ Hạo đột nhiên thấy ngọt, vô số ý niệm mặt trái như thủy triều gào thét bùng lên, nhất thời cổ họng hắn hơi ngọt, lại phun ra một ngụm máu.

“Đáng chết!” Cơ Hạo kinh hãi nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn. Thằng nhãi này căn bản cái gì cũng chưa làm, chỉ nói hai ba câu, lại có thể dẫn động ý niệm của Cơ Hạo, dùng thủ đoạn chưa biết làm trọng thương hắn.

Không, không phải cái gì cũng chưa làm, Nguyên Thủy Ma Tôn chỉ cần khua ba tấc lưỡi của hắn, lấy nguyên thủy ma chủng hắn ẩn nấp ở trong lòng tộc nhân toàn bộ nhân tộc, hơi có cảm ứng, sẽ bị thủ đoạn không thể tưởng tượng của hắn ngầm khống chế. Hắn hiểu rõ lòng người, hiểu điểm yếu tất cả cảm xúc của nhân loại, hắn biết như thế nào mới có thể dẫn động ma chủng giấu kín trong lòng người ta, như thế nào dễ kích thích ma chủng hơn.

“Tốt, tốt, tốt, Nguyên Thủy Ma Tôn, lời ngươi nói, rốt cuộc có mấy phần thực, mấy phần giả?” Trong lòng ngầm tụng chân ngôn chú văn thanh tâm ngưng thần xua tan tai hoạ, Cơ Hạo chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Kiếm trong tay, từ từ nhắm vào Nguyên Thủy Ma Tôn.

“Mấy phần thực? Đương nhiên là 99% thực! Mấy phần giả? Nhiều nhất có 1% giả dối. Rốt cuộc có mấy phần thật giả, cái này thật ra quan trọng sao?” Nguyên Thủy Ma Tôn cười gian trá: “Ta còn có thể nói cho ngươi nhiều việc thượng cổ hơn... Thậm chí, ta có thể truyền thụ ngươi Bàn Cổ đại đạo chân chính! Ngươi, không tò mò sao? Bàn Cổ đại đạo lấy lực chứng đạo chân chính, đại đạo chí cao vô thượng, thật sự vĩnh hằng bất diệt...”

Bàn Cổ Kiếm phát ra một tiếng rung động leng keng, kiếm quang chợt lóe, nháy mắt xuyên thủng đầu Nguyên Thủy Ma Tôn.

Rú thảm một tiếng, mi tâm Hoa Tư Bạch xuất hiện một vết kiếm rất nông, nàng phun một ngụm máu ra thật xa. Cơ Hạo kinh hãi thu kiếm, vội vàng đem một viên thuốc chữa thương bóp nát sau đó bôi ở trên vết kiếm mi tâm Hoa Tư Bạch.

Hắn tức giận nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn: “Ngươi đã...”

Nguyên Thủy Ma Tôn vui vẻ nhìn Cơ Hạo: “Ta đã là một thể với cô ta. Hì hì, ngươi đả thương ta một kiếm, chính là đả thương cô ta một kiếm. Chờ thực lực ta tăng cường thêm vài phần, dần dần tăng mạnh dung hợp với cô ta, tương lai ngươi tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với ta, sẽ một năm một mười trả lại ở trên thân cô ta. Muốn giết ta, giết cô ta trước... Chuyện đã không phải một vết thương nho nhỏ như vậy có thể giải quyết.”

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, lực lượng hủy diệt đại đạo sôi trào như thủy triều ở trong cơ thể hắn, hủy diệt đạo vận đen sì hóa thành các cơn lốc màu đen thổi quét thiên địa, gào thét xoay tròn ở trong cơ thể hắn.

Tất cả ý niệm trong lòng đều bị hủy diệt đại đạo nháy mắt xóa đi, tâm cảnh Cơ Hạo bình tĩnh như nước, tất cả tạp chất, tất cả tồn tại hữu hình vô hình đều bị hủy diệt đại đạo triệt để tiêu hủy. Lòng hắn không có tạp niệm nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn, tính toán biện pháp chém giết y.

Sắc mặt Nguyên Thủy Ma Tôn trở nên vặn vẹo mà dữ tợn, khí tức tà dị hắn tản mát ra trở nên đặc biệt nghiêm túc mà lạnh lẽo —— hắn đã không thể cảm nhận được tâm tình dao động của Cơ Hạo, mặc kệ Cơ Hạo là như thế nào làm được một điểm này, hắn đã lâm vào loại trạng thái giến cổ không gợn sóng đó, như vậy Nguyên Thủy Ma Tôn không có một chút biện pháp nào làm gì Cơ Hạo.

Trầm mặc một lát, Nguyên Thủy Ma Tôn nói từng chữ một: “Ta là vạn ma chi tổ của Bàn Cổ thế giới, ngươi nếu vào môn ta, sẽ được truyền thừa chính tông Bàn Cổ đại đạo. Bất sinh bất diệt, vĩnh hằng bất hủ, đây là cơ duyên của ngươi! Cơ Hạo, ngươi còn do dự gì?”

Cơ Hạo không quan tâm Nguyên Thủy Ma Tôn, Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, từng tia từng luồng hỗn độn khí tức bảo vệ toàn thân, Cơ Hạo vòng quanh Hoa Tư Bạch ngồi xếp bằng dưới đất chậm rãi trượt đi. Như con chồn linh hoạt vòng quanh một con rắn độc kịch độc, chỉ cần đối phương lộ ra chút sơ hở, Cơ Hạo có thể cuộn mình lao lên săn giết nó.

Mà đối thủ của con chồn cũng không phải là không chút sức hoàn thủ, tương tự, Cơ Hạo chỉ cần lộ ra chút sơ hở, đối phương phản lại một đòn cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.

Vết máu khóe miệng chưa khô, Cơ Hạo biết rõ sự khủng bố của Nguyên Thủy Ma Tôn.

Nếu có thể chém giết nguyên linh phân thân của Nguyên Thủy Ma Tôn trong cơ thể Hoa Tư Bạch, Cơ Hạo liền có thể chém giết phân thân Nguyên Thủy Ma Tôn trong lòng người khác, ma tai lần này Nguyên Thủy Ma Tôn mang đến có thể bị áp chế.

Nếu không thể chém giết mà nói... Cơ Hạo phải làm ra chuẩn bị tệ nhất, một hồi hạo kiếp của nhân tộc ngay tại trước mắt.

“Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân... Sao mà chuyện gì xấu cũng không thoát được quan hệ với các ngươi?” Cơ Hạo lặng lẽ thở dài một tiếng: “Trường sinh, trường sinh, các ngươi bắt đầu từ khi nào, dùng trường sinh để dụ hoặc nhân tộc? Dụ hoặc bọn họ bái vào môn hạ các ngươi?”

Trong thần hồn không gian, hư ảnh chậm rãi đứng dậy, trong tay hắn xuất hiện hư ảnh một thanh đại phủ. Hắn giơ đại phủ, cử trọng nhược khinh hướng phía dưới nhẹ nhàng vung một cái. Một lần này quỹ tích hắn vung đại phủ, so với Khai Thiên Nhất Kích tự dưng có thêm một tia biến hóa kỳ dị, xem tư thế đó, quả thực là muốn đem đầu mình bổ ra.

Cơ Hạo khẽ ồ một tiếng, hắn giơ Bàn Cổ Kiếm, nhẹ nhàng bâng quơ theo quỹ tích hư ảnh bổ ra một rìu đó, nhẹ nhàng khéo léo hướng Nguyên Thủy Ma Tôn chém ra một kiếm.

Nguyên Thủy Ma Tôn rống to khàn cả giọng, hắn kinh sợ giận dữ đan xen rít gào một tiếng, trong mồm Hoa Tư Bạch phun ra một ngụm máu tươi, Nguyên Thủy Ma Tôn phía sau nàng đã bị Cơ Hạo một kiếm chém mất.

“Ngươi có thể diệt ma thể của ta, lại không trảm được nguyên linh của ta!” Trong cơ thể Hoa Tư Bạch, có tiếng hò hét khàn khàn dần dần đi xa: “Khi nha đầu này động ma niệm một lần nữa, ta vẫn sẽ trở về, ta sẽ đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn dây dưa đến cùng với nhân tộc ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.