Vu Thần Kỷ

Chương 1716: Vạn lưu quy tông



Cơ Hạo xa xa nhìn đạo nhân ngã xuống như mưa.

Trăm vạn môn nhân ngã xuống, tổn thất này sẽ làm Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân phát điên nhỉ?

Vùng đất Tây Hoang thừa thãi cường chiến sĩ đầu óc bị cơ bắp thay thế, chỉ có thiếu người thanh tú chỉ số thông minh cao, có thể tìm hiểu thiên đạo. Không biết Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tiêu phí bao nhiêu thời gian và tâm tư, hãm hại lừa gạt các loại thủ đoạn sử dụng bao nhiêu, mới gom góp được nhiều môn nhân đệ tử như vậy.

Hôm nay trong khoảng thời gian ngắn như vậy ngã xuống trăm vạn, cho dù trong đó có tuyệt đại đa số đều là con em nhân tộc trăm năm qua bị mê hoặc gia nhập, sự tổn thất này cũng quá mức thê thảm nặng nề rồi.

Trong tiếng ‘Vù vù’, trong thanh tịnh thế giới nhấc lên cơn lốc màu đen, trong gió có từng mảng lửa lửa màu đen quấn quanh, gió trợ thế lửa, lửa mượn uy gió, khói đen cuồn cuộn nhanh chóng khuếch tán ra. Không biết là vị thánh nhân nào của Bàn Ngu thế giới không khống chế được sát ý trong lòng, không kiêng nể gì ở nơi này vận dụng thủ đoạn có tính diệt tuyệt.

Mấy vạn tòa cung điện lầu các nháy mắt bị lửa nuốt hết, tầng tầng bảo quang, từng quầng sáng ở trong lửa kịch liệt run rẩy, vô số đạo nhân mượn dùng đại trận phòng ngự cung điện lầu các dựa vào nơi hiểm yếu chống lại gào thét khàn cả giọng, mắt thấy cấm chế phòng ngự cường đại bị lửa màu đen công phá, lửa đen trộn lẫn khói đen, bị cơn lốc màu đen nhấc lên, nháy mắt bao phủ các cung điện lầu các này.

Hoa cỏ cây cối không tổn thương gì, cung điện lầu các không tổn hao gì, chỉ có đạo nhân trong lầu các ở trong ánh lửa màu đen gào rống giãy dụa, da thịt bọn họ bị đốt thành tro, xương khớp bọn họ bị luyện thành khói, chỉ có từng cơn lốc màu đen cuốn linh hồn bọn họ lên, đem bọn họ đưa vào trong bộ não Bàn Ngu của Ngu Hoặc.

Trong thời gian ngắn, lại có mấy chục vạn đạo nhân bị chém giết ngay tại chỗ, đám người Ngu Hoặc, Ngu Phần, Ngu Tê ngửa mặt lên trời thét dài, càng thêm không kiêng nể gì điên cuồng vơ vét bảo bối trong thanh tịnh thế giới.

Các bàn tay màu đen bành trướng tới ngàn dặm, hướng mặt đất hung hăng chộp, sẽ là một tầng thần thổ thật dày trân châu báu ngọc ngưng tụ thành tính cả mảng lớn rừng bồ đề và kỳ hoa dị thảo bị nắm lên. Từng cái túi cực lớn màu đen lơ lửng ở không trung, từng khối thần thổ tính cả vô số hoa cỏ cây cối bị nhét vào trong cái túi màu đen, đám người Ngu Hoặc hài lòng lớn tiếng cảm khái.

Chỉ tài nguyên cướp đoạt được trong thanh tịnh thế giới này, chỉ cần bổ sung về Bàn Ngu thế giới, thậm chí đã đủ ba tầng Bàn Ngu đại lục trung gian khôi phục bảy tám phần nguyên khí, đủ ba khối đại lục đó duy trì hơn trăm triệu năm sinh cơ sức sống.

Thu hoạch như thế có thể xưng là phong phú, mà đây chỉ là một cái thanh tịnh đàn tràng nho nhỏ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mở ra. Bên ngoài còn có Bàn Cổ thế giới càng rộng lớn hơn nữa chờ bọn hắn đi cướp đoạt, còn có vô số đại thế giới xung quanh Bàn Cổ thế giới chờ bọn hắn đi chinh phục!

Tuyệt không thể tả, thật sự quá tuyệt rồi!

Thu hoạch hậu hĩnh che mất tâm bọn hắn. Đám người Ngu Hoặc cất tiếng cười, bọn hắn chỉ lo đập chết từng đám đạo nhân hướng bọn hắn lao tới, thậm chí xem nhẹ Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân hóa thành hai luồng sáng lao vào chỗ trung tâm của thanh tịnh thế giới.

Cơ Hạo đang xem nhập thần, Đông công, Tây mỗ đã phá vỡ hư không tới bên người hắn. Mắt thấy cảnh tượng trong thanh tịnh thế giới khói đen quay cuồng, lửa đen ngập trời, Tây mỗ đã cười lên ‘ha ha’: “Lão Mộc, lão Hoa, đây là tổn hại vốn gốc rồi. Ài, các ngươi nói, bọn họ sẽ mời chúng ta ra tay giúp đỡ không? Nếu bọn họ thực sự mở miệng xin giúp đỡ, chúng ta là ra tay, hay là không ra tay đây?”

Đông công trấn định nhìn thanh tịnh thế giới rối như canh hẹ. Hắn chậm rãi nói: “Năm đó chúng ta thỉnh cầu bọn họ ra tay tương trợ, bọn họ có từng động thủ? Năm đó bọn họ bất động, như vậy hôm nay... Trừ phi bọn họ lấy ra một nửa tài sản, nếu không chúng ta cũng bất động. Có qua có lại, đây là thiên đạo, đây là nhân quả!”

Ung dung cười, Cơ Hạo ôn hòa nói: “Bản đế tôn cảm thấy, thụ tâm của Mộc đạo nhân rất có duyên pháp với bản đế tôn, không có ba năm mươi khối thụ tâm làm thù lao, bản đế tôn sợ là không rảnh ra tay giúp hắn!”

Đông công, Tây mỗ nghe xong lời Cơ Hạo nói, không khỏi đồng thời phồng mồm trợn má cười lên.

Một khối thụ tâm đã đại biểu một lượng kiếp pháp lực thánh nhân, ba năm mươi khối thụ tâm? Ngươi bức chết Mộc đạo nhân, hắn có thể lấy ra nhiều như vậy hay không còn là một vấn đề. Ngay lần này Mộc đạo nhân thật không dễ gì lấy ra một khối mộc tâm, chuẩn bị đào tạo một đệ tử đại năng có thể so với A Bảo, Quy Linh cạnh tranh với bọn họ, cái này cũng không biết đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới làm được như thế.

Cơ Hạo muốn từ trong tay hắn kiếm được ba năm mươi khối thụ tâm, có chút nghĩ xa xôi quá rồi.

Đông công tế ra Hạo Thiên Kính, một luồng sáng màu vàng chiếu khắp thanh tịnh thế giới, trong mặt gương hình ảnh ánh sáng lóe lên, tập trung hai luồng sáng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân biến thành.

Mắt thấy bọn họ lao vào khu vực trung tâm thanh tịnh thế giới, nơi này có một ngọn núi lớn hình dạng như năm ngón tay đứng sừng sững, năm ngón tay của ngọn núi bắt một cái thủ ấn kỳ diệu, ở đỉnh ngón giữa dựng sừng sững một tòa bát giác bảo tháp toàn thân trắng xóa như ngọc, cao thấp ba mươi sáu tầng.

Trên đỉnh tòa bảo tháp toàn thân không tỳ vết này, một viên minh châu kỳ dị lóe lên, một vòng hào quang nhu hòa trong vắt chiếu rọi hư không, che chở hư không mười hai vạn dặm trung tâm thanh tịnh thế giới, mặc cho đám người ngoài Ngu Hoặc gây sóng gió, thế giới trong mười hai vạn dặm trung tâm này lại gió êm sóng lặng.

Làm người ta kinh ngạc là, một tòa bảo tháp thần kỳ như vậy đứng sừng sững ở trên một ngọn núi cao như vậy, hơn nữa vị trí vừa lúc là chỗ trung tâm của thanh tịnh thế giới, mười người bọn Ngu Hoặc thế mà lại chưa có một ai chú ý tới nơi này. Tòa bảo tháp này dùng một loại lực lượng cực kỳ thần diệu, lẫn lộn cảm giác của đám người Ngu Hoặc, nó tuy tồn tại, nhưng trừ Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, không có ai sẽ chú ý tới nó.

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đáp xuống trước bảo tháp, theo tiếng đạo hiệu trầm thấp, gần trăm đạo nhân khí tức phong cách cổ xưa, thâm thúy như biển chậm rãi từ trong bảo tháp đi ra. Bọn hắn nghiêm nghị hướng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chắp tay hành lễ, không nói một câu đứng ở bên người bọn họ.

Cơ Hạo nhíu nhíu mày, gần trăm đạo nhân này, so với long hổ sư tượng bốn đại tôn giả hắn biết còn mạnh hơn một bậc.

Bên ngoài đã là long trời lở đất như thế, các đạo nhân này lại tĩnh tọa trong bảo tháp không nhúc nhích, hiển nhiên các đạo nhân này mới là môn đồ trung tâm nòng cốt thật sự của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nhỉ? Chân truyền đệ tử chân chính, người truyền thừa mồi lửa chân chính.

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thét dài một tiếng, bọn họ đồng thời hướng ngọn núi lớn hình dạng như năm ngón tay chỉ một cái, ngọn núi lớn ầm ầm bay lên trời, lộ ra một cái địa động dưới núi sâu không lường được, tỏa ra linh quang.

Hạo Thiên Kính theo địa động chiếu vào, chỉ thấy chỗ sâu mấy vạn dặm phía dưới, trong một cái địa động khổng lồ vô số linh mạch hội tụ ở đây, thiên địa linh khí nơi này phi thường nồng đậm, linh khí đã áp súc thành chất lỏng sền sệt như cao, thậm chí nhiều nơi linh khí đã ngưng tụ thành tinh thạch kiên cố.

Ba vạn sáu ngàn Mộc đạo nhân, ba vạn sáu ngàn Hoa đạo nhân lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trong động, yên lặng hấp thu thiên địa linh khí, lẳng lặng cảm ngộ thiên địa diệu lý. Bọn họ không nhúc nhích ngồi ở nơi đó như cương thi, nhưng toàn thân đều tản ra pháp lực dao động khổng lồ làm tim người ta đập nhanh.

Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, thế mà lại vị trí trung tâm ở thanh tịnh thế giới này bố trí nhiều phân thân như vậy!

Rất hiển nhiên, đây đều là phân thân bồ đề tử cùng phân thân hạt sen của bọn họ, năm đó Cơ Hạo từng chiếm nhiều tiện nghi trên các bồ đề phân thân này.

Mộc đạo nhân khẽ quát một tiếng ‘Vạn Lưu Quy Tông’, chỉ thấy vô số Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bay lên trời, ùn ùn dung nhập trong cơ thể bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.