Vu Thần Kỷ

Chương 1737: Chứng kiến nghe thấy



Trong điện phủ to lớn đầu người nhấp nhô, lại tạp mà không loạn.

Phân chia cấp bậc sâm nghiêm mà khắc nghiệt, khiến toàn bộ mọi người tham gia tiệc rượu đều ai ở vị trí người đó, thành viên hạ tầng gia tộc đừng mơ tới gần khu vực thượng tầng gia tộc, mà các thành viên quý tộc thượng tầng gia tộc, bọn họ cũng căn bản sẽ không hạ mình đến chỗ của hạ tầng gia tộc.

Khắp nơi đều là thị nữ xinh đẹp xếp đội ngũ chỉnh tề, mặc váy dài hoa lệ lui tới hành tẩu như mây bay, các nàng dựa theo tư sắc, chiều cao, khí chất, phân chia rất rõ ràng thỏa đáng mấy tầng lớp cao thấp khác nhau.

Thị nữ cao cấp bưng các loại khay điêu khắc từ đá quý, đồ ăn bên trên kim bích huy hoàng, trên mỗi một cái chén rượu nho nhỏ đều được khảm các viên đá quý to lớn, các nàng hành tẩu tại khu vực các đỉnh cấp gia tộc kia, ân cần phục vụ cho đám đỉnh cấp đại quý tộc.

Khay trong tay trung cấp thị nữ là đúc từ vàng, đồ ăn bên trên đều là chất liệu bạc trắng, trên đồ ăn bạc trắng mài tinh xảo hoa lệ dùng là đá quý, ngọc trai các vật phẩm trang trí ở trên thể tích so với những đồ ăn hoàng kim kia sử dụng nhỏ hơn một vòng, các loại rượu, điểm tâm cũng hơi kém hơn một cấp bậc.

Cơ Hạo thấy rõ, cho dù là đồ ăn bằng đồng trên khay bạc trắng trong tay hạ cấp thị nữ, cũng rõ ràng phân ra ba cấp bậc.

Đồ ăn đồng đỏ phẩm cấp cao nhất, phẩm cấp trung gian đồ ăn đồng xanh, thứ bậc thấp nhất đồ ăn đồng thau... Ngu Mông xuất thân Bạch Hoa Vân Tước gia tộc, còn có các tộc nhân theo Ngu Mông mà vào, đồ ăn những thị nữ kia đặt ở trước mặt bọn họ, rõ ràng là phẩm chất đồng thau!

Đồ ăn làm từ đồng thau, bên trên rất keo kiệt khảm mấy viên thủy tinh và hồng bảo thạch giá rẻ. Tuy bởi vì phong cách xa hoa hào nhoáng xa xỉ nhất quán của Ngu tộc, các đồ ăn này mài cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, hoa văn bên trên cũng có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật, nhưng những đồ ăn đồng thau này thoạt nhìn vẫn cực kỳ nghèo kiết hủ lậu.

“Đãi ngộ khác biệt!” Cơ Hạo bưng lên một cái cốc rượu đồng thau cực lớn, uống một ngụm rượu thị nữ đổ vào.

Hương vị rượu không tệ, mang theo một mùi thơm tươi mát của nho, hiển nhiên là rượu nho mới ủ, cùng khu vực bàn dài bạc trắng sử dụng ủ mấy chục năm, cùng với khu vực bàn dài hoàng kim sử dụng ủ mấy trăm năm hoàn toàn không thể so sánh.

Một bữa tiệc rượu kiểu ‘liên hoan lớn’, đãi ngộ khác nhau thế mà lại đến trình độ như thế, Cơ Hạo không khỏi lắc đầu cảm khái. Nói như thế nào nữa, Ngu Mông cũng là đại năng nắm giữ cả thảy một trăm thế giới, thực lực cá nhân của hắn cũng cực kỳ cường hãn, dù sao cũng không thể đối đãi như vậy chứ?

Ngu Mông và tộc nhân của hắn mặt âm trầm ngồi ở trên chỗ không nói một tiếng, bọn họ chỉ uống từng ngụm từng ngụm rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm trên mặt bàn không nhúc nhích chút nào.

Cơ Hạo thì tò mò đưa mắt chung quanh, hắn đặc biệt nhìn về phía bàn dài bạc trắng cách xa hơn trăm trượng. Hắn nhìn thấy bên cạnh những chiếc bàn dài bạc trắng đó dần dần hội tụ lượng lớn quý tộc Ngu tộc, Già tộc và Tu tộc. Mà đám quý tộc Ngu tộc cùng quý tộc trong Già tộc, không ai thực lực có thể so sánh với Ngu Mông... Thậm chí trong bọn họ không ai thực lực theo kịp tộc nhân Ngu Mông mang đến.

Đám quý tộc dị tộc khu vực bàn dài bạc trắng, địa vị của bọn họ rất xấu hổ.

Từ trên thế lực gia tộc mà nói, bọn họ không lo ăn uống, cho nên tộc nhân của bọn họ căn bản không cần thiết rời khỏi Bàn Ngu thế giới tiến hành lưu lạc viễn chinh.

Cho dù bọn họ có cơ hội viễn chinh thế giới khác, bọn họ cũng đều là làm tướng lĩnh đi theo, tộc nhân tùy tùng tông chủ gia tộc, triệu tập quân đoàn gia tộc tiến hành viễn chinh hẳn hoi, tính mục đích rõ ràng.

Các thế giới bị chinh phục này, cũng đều do tông chủ gia tộc của bọn họ trực tiếp quản lý, bọn họ nhiều nhất ở những dị thế giới đó đảm nhiệm một số quan liêu trung cao tầng, bọn họ cũng không có cơ hội nắm giữ toàn bộ thế giới, tiếp xúc thế giới bổn nguyên, cảm ngộ thiên đạo pháp tắc.

Cho nên Cơ Hạo liếc một cái liền phát hiện các phay đứt gãy có thể xưng là ‘khe núi lớn’ đó trong kết cấu gia tộc nghiêm ngặt của Bàn Ngu thế giới.

Trong các trung đẳng gia tộc bậc bốn, bậc năm, bậc sáu, cực ít xuất hiện chúa tể thế giới có được danh hiệu ‘Ngu’, nói cách khác, thực lực gia tộc bọn họ so ra kém tông chủ gia tộc của bọn họ, cũng so ra kém các hạ đẳng gia tộc mạo hiểm viễn chinh có thu hoạch.

Một mình Ngu Mông, có thể đủ thoải mái tàn sát hết toàn bộ tộc nhân trung đẳng gia tộc hiện tại đã vào ngồi khu vực bạc trắng.

Nhưng chính các trung đẳng gia tộc này ở Bàn Ngu thế giới địa vị cao hơn xa xa hạ đẳng gia tộc đám người Ngu Mông đại biểu, bọn họ càng cùng với tông chủ gia tộc của bọn họ, không ngừng hút máu từ trên người hạ đẳng gia tộc Ngu Mông làm đại biểu.

Trong đầu Cơ Hạo hiện lên vô số ý niệm, hắn nheo mắt hướng bốn phía nhìn quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một đám người rất quen thuộc đi vào hội trường tiệc rượu.

Đám đông người cầm đầu mười hai chấp chính gia tộc Ngu triều Bàn Cổ thế giới đi đến, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, nhất là Da Ma La Gia, Đế Thích Diêm La, Bì Thỉ Nu, Bà La Già, Diêm Ma Sát đám chấp chính đại đế Ngu triều, mặt bọn họ đều hầu như vặn vẹo.

Cơ Hạo nhìn bọn họ đi vào, nhìn bọn họ ở dưới sự dẫn dắt của những người áo đen kia, đi tới vị trí khu vực ngoài cùng của bàn dài đồng xanh, được an bài ở nơi không bắt mắt nhất.

Cơ Hạo nhớ tới các quý tộc Ngu triều đó từng nói với hắn các tổ tiên mười hai chấp chính gia tộc Ngu triều cùng gia tộc quý tộc khác, bọn họ đều là xuất thân tiểu gia tộc sa cơ thất thế của Bàn Ngu thế giới, càng có một số người thậm chí ngay cả thân phận quý tộc cũng không có, bọn họ mạo hiểm hợp thành một đội ngũ liên hợp thám hiểm, liều mạng xâm nhập Hồng Mông hỗn độn, trải qua lưu lạc dài đằng đẵng, lúc này mới may mắn phát hiện Bàn Cổ thế giới.

Xem chỗ ngồi bọn họ được an bài ở trên tiệc rượu, liền biết địa vị gia tộc bọn họ thực sự không cao.

Nhưng bọn họ dù sao từng là người thống trị cao nhất của Ngu triều, ở trước khi Bàn Cổ thế giới bị các thánh nhân Bàn Ngu thế giới biết tới, bọn họ từng lấy thân phận kẻ chinh phục Bàn Cổ thế giới làm tình làm tội, muốn làm gì thì làm.

Mà hiện tại, bọn họ thành tồn tại địa vị ti tiện nhất, không được coi trọng nhất.

Cơ Hạo lấy ngón tay chọc chọc mạng sườn Ngu Mông, hướng về phía đám người Da Ma La Gia chỉ chỉ: “Biết bọn họ không? Các chấp chính đại đế Ngu triều Bàn Cổ thế giới!”

Ngu Mông xoay người, hướng bọn họ nhìn một cái, sau đó cười lên trào phúng: “Lũ ngu xuẩn này, kết cục của bọn họ sẽ thê thảm hơn so với chúng ta nhiều lắm! Mặc kệ thế nào, gia tộc của ta nắm giữ một trăm thế giới, là thật sự bị chúng ta nắm giữ. Cho nên A Đốn Hà gia tộc sẽ chỉ thông qua chúng ta, không ngừng vơ vét các thế giới này.”

“Lũ ngu xuẩn tiểu gia tộc thấp kém này, bọn họ dùng thời gian dài như vậy, lại ngay cả một cường giả có được danh hiệu ‘Ngu’, tìm hiểu thiên đạo pháp tắc Bàn Cổ thế giới cũng chưa xuất hiện... Bọn họ ở trên công việc Bàn Cổ thế giới không có bất cứ quyền phát biểu nào. Bọn họ sẽ bị cắn nuốt, sau đó triệt để tiêu vong. Nói một câu không khách khí, bọn họ lúc nào cũng có thể vô thanh vô tức biến mất.”

Ngu Mông rất không khách khí nói: “Về phần cô bé kia... Có lẽ rất nhiều năm sau, ở trong cứ điểm sa đọa bí mật của con em đại gia tộc nào đó, có thể tìm được cô ta nhỉ?”

Đang lúc nói chuyện, Cơ Hạo và Ngu Mông đã nhìn thấy mấy thanh niên Ngu tộc từ khu vực bàn dài bạc trắng đi tới, cười cợt hướng Da Ma La Gia đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.