Vu Thần Kỷ

Chương 1760: Hùng sơn



Hắc cương đại phủ (cây rìu thép đen lớn) cắt qua cái cây to mười người ôm, thân cây tráng kiện bị một rìu chặt đứt.

Hùng Sơn mặt âm trầm, đem đại phủ đeo ở sau lưng, đôi tay dùng sức vác thân cây sải bước hướng nơi dừng chân mới bộ lạc đang xây dựng đi đến. Loại ‘Thiết Cốt Mộc’ này tỷ trọng cực kỳ nặng nề, mật độ so với sắt thép bình thường cao hơn vài lần, Hùng Sơn khiêng thân cây dài gần trăm trượng bước nhanh, nơi đi qua núi đá cũng bị da chân thô ráp của hắn nghiền thành phấn.

Hùng thị bắt nguồn từ Mị thị, cũng là bắt nguồn từ Công Tôn thị Hiên Viên nhất tộc, là hậu nhân của thánh hoàng Hiên Viên. Bộ tộc Hùng thị Hùng Sơn xuất thân này thực lực bình thường, nhưng dựa theo truyền thống hậu duệ bộ tộc thánh hoàng, bộ lạc vẫn dốc hết tài nguyên, bồi dưỡng ra Hùng Sơn đế tử duy nhất của bộ tộc.

Tuy được xưng ‘đế tử’, cũng là huyết mạch thánh hoàng, nhưng trong lòng bản thân Hùng Sơn biết rõ, hắn Hùng thị ‘đế tử’ này không thể nào so sánh với các đế tử kia của Công Tôn thị. Cơ bản nhất, thời điểm hắn đột phá Vu Đế cảnh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, làm sao so được với các yêu nghiệt tuổi còn trẻ mười mấy tuổi đã bước vào cảnh giới Vu Đế?

Cái gọi là đế tử Hùng Sơn, chẳng qua là một cái bảng hiệu của bộ tộc nhà mình đối với bên ngoài, một cái bảng hiệu để tộc trưởng, các trưởng lão ở trước mặt các trưởng lão Mị thị thậm chí là Công Tôn thị không đến mức quá mất mặt.

Hùng Sơn từ trước tới nay có thể nhận rõ thân phận của mình, cho nên hắn cũng không đem danh hiệu ‘đế tử’ trên người mình đặt trong lòng. Hắn thành thành thật thật làm việc, cần cù tác chiến, ở phòng tuyến Xích Phản sơn, hắn tham gia mười mấy trận đại chiến với dị tộc, do đó làm hắn quen được rất nhiều tuấn ngạn nhân tộc thành thật, cần cù tương tự, ví dụ như nói Liệt Sơn Kháng, ví dụ như nói Hoa Tư Liệt, ví dụ như nói Tự Văn Mệnh.

Đúng vậy, Hùng Sơn là người ủng hộ đáng tin của Tự Văn Mệnh, thậm chí có thể nói là một trong các thân tín đáng tin của Tự Văn Mệnh. Ở trên chiến trường với dị tộc, Hùng Sơn quản lý ‘Hắc Hùng quân’ do mười vạn tộc nhân thân cận tạo thành, xưa nay cách trung quân bản trận của Tự Văn Mệnh không xa, Hắc Hùng quân có thể coi là một bộ phận quân đoàn thân vệ trung quân của Tự Văn Mệnh.

“Trưởng lão ngoan cố!” Hùng Sơn ồm ồm oán giận một tiếng, kéo Thiết Cốt Mộc nặng nề đi tới trước cửa nơi đặt chân mới của bộ tộc.

Mấy chục thợ mộc trong tộc sải bước đi lên đón, tiếp nhận Thiết Cốt Mộc trên tay Hùng Sơn. Thứ này trải qua gia công, sẽ trở thành một bộ phận của cánh cổng nơi đặt chân mới. Nhưng Hùng Sơn đối với loại cách làm này cảm thấy rất không thỏa đáng, tài liệu có thể bị hắn một rìu chặt đứt có thể là tài liệu gì tốt? Thứ đồ chơi rách nát như vậy làm cổng, có thể bảo hộ tộc nhân mình quan tâm sao?

Cho dù không thể giống trú địa ‘Cự Hùng cốc’ của bổn gia Hùng thị, dùng thần liệu thu thập từ trên ngôi sao trên trời làm cổng, ít nhất cũng phải dùng mấy trăm loại bách kim tinh hoa kim loại tinh luyện chứ. Lại thêm các loại phù chú cường đại vào, như vậy cổng mới có thể ngăn cản dã thú xâm nhập, nhất là ngăn cản bọn dị tộc chết tiệt kia.

Nhưng mà

Hùng Sơn đứng ở trên vị trí cánh cổng trú địa tương lai, cau mày nhìn về phía khe núi trú địa khói bếp lượn lờ.

Bởi vì Đế Úc, các đại bộ tộc trong Hùng thị cũng sinh ra sự phân liệt cực kỳ nghiêm trọng, có một số Hùng thị bộ tộc vẫn muốn đi theo tổ mạch Công Tôn thị, khăng khăng một mực ủng hộ Công Tôn Úc. Mà có một số tộc nhân Hùng thị, ví dụ như nói con em tinh anh Hùng Sơn như vậy, bọn họ tự nhiên là người ủng hộ trung thành Tự Văn Mệnh, bọn họ không muốn đi theo một ‘hôn quân vô đạo’ như Công Tôn Úc.

Như lúc trước, các đại bộ tộc Hùng thị khắc khẩu không ngớt phân liệt, Hùng Sơn và phụ thân kéo đi một đám tộc nhân tinh nhuệ, cuồn cuộn hơn trăm vạn tộc nhân rời khỏi trú địa bổn gia, bôn tẩu hơn vạn dặm tới khe núi này thành lập doanh trại mới.

“A cha! Con vẫn phải nói, nơi này không đáng trông cậy vào!” Hùng Sơn đột nhiên rút ra đại phủ sau lưng lớn tiếng rít gào lên: “Đi Nghiêu Sơn thành. Sứ giả của thiên đế Cơ Hạo nói với chúng ta, chúng ta có thể đi Nghiêu Sơn thành! Nhiều nhất thời gian một tháng, chúng ta có thể chạy tới Nghiêu Sơn thành, chúng ta không nên dừng lại ở nơi này!”

Vẻn vẹn trăm vạn người, tinh nhuệ đích thực có thể chiến đấu chỉ ngoài mười vạn, mặc dù có mười mấy vạn con chiến thú ‘Thiết Bì Hắc Hùng’ tùy tùng, chỉ chút chiến lực này muốn đối kháng cường địch dị tộc chưa tới căn bản không có khả năng.

Chỉ có đi Nghiêu Sơn thành, toàn bộ các huynh đệ ủng hộ Tự Văn Mệnh đại huynh đều tụ tập cùng một chỗ, đem lực lượng toàn bộ mọi người tụ thành một cái nắm đấm, lúc đó mới có thể đả kích kẻ địch tốt hơn.

Nhưng mấy vị trưởng lão ngoan cố nhà mình, bọn họ nói bốc nói phét nói cái gì không muốn được che chở dưới mái hiên người khác, hảo hán tử Hùng thị nên tự lập căn cơ vân vân. Hùng Sơn nghe bọn họ nói nhảm, thật sự rất muốn dùng rìu bổ đầu các trưởng lão đó ra, xem đầu óc bọn họ rốt cuộc là sinh trưởng như thế nào.

Thực cho rằng Hùng Sơn nhìn không ra sao? Mấy trưởng lão này là phát hiện trong khe núi này có một quặng vu tinh cỡ lớn, còn cộng sinh vài loại tài liệu quặng kim loại trân quý, có thể chế tạo cao cấp vu bảo, bọn họ do đó mới cố chấp muốn nán lại chỗ này.

Vì một chút vật ngoài thân, đem các tộc nhân bại lộ ở trong nguy hiểm, Hùng Sơn hổn hển đã không còn gì để nói nữa.

Nhìn xem địa lý địa thế là biết, khe núi này ở trên con đường giao thông chủ yếu nhất giữa Bồ Phản cùng Hữu Hùng Chi Khư, người đến người đi đều là thế lực tâm phúc của Công Tôn thị. Tình huống như nhà Hùng Sơn, bộ tộc nhà mình ngốc nghếch nán lại nơi đây, không phải chờ quân đội Công Tôn thị đến công kích sao?

Hùng Sơn tức giận lớn tiếng rít gào, a cha của Hùng Sơn cau mày từ trong một gian nhà cỏ tranh đi ra, nhìn chằm chằm Hùng Sơn không nói một lời, trong ánh mắt hắn lộ ra một sự căm tức. Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của Hùng Sơn liếc một cái nhìn ra lời a cha hắn muốn nói, đừng tìm phiền toái cho lão tử, tự mình ngồi một bên cho mát đi!

Hùng Sơn sải bước đi hướng a cha nhà mình, hắn cũng không nói một lời vươn hai tay, muốn dùng nắm tay nói cho a cha mình quyết định của lão lần này khẳng định là sai.

Chợt một tiếng kèn bén nhọn lao vút lên, Hùng Sơn kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương hướng Bồ Phản mây khói cuồn cuộn, theo vô số tiếng rít dài bén nhọn, từng đám đông chiến sĩ Già tộc dưới chân đạp đĩa kim loại hình tròn, trên cái đĩa tròn màu vàng nhạt quấn quanh vô số tia điện đi trước làm gương hướng bên này chạy như bay.

Ở phía sau mấy ngàn chiến sĩ Già tộc, là đội ngũ cuồn cuộn như một con rồng đen, chiến sĩ nhân tộc mặc giáp trụ hoàn mỹ, cưỡi gấu núi to lớn vênh váo tự đắc hát chiến ca, ở trong đội ngũ của bọn họ, mấy trăm lá đồ đằng chiến kỳ đón gió phất phới, đồ đằng huy chương bên trên rõ ràng là một con gấu khổng lồ lưng mọc hai cánh, chân đạp dãy núi ngửa mặt lên trời rít gào.

Đồ đằng chiến kỳ phi hùng (gấu bay), đây là đồ đằng chiến kỳ của bổn gia Hữu Hùng thị, xuất hiện ở đây, rõ ràng là tinh nhuệ đích hệ Công Tôn nhất tộc!

Nói cách khác, các chiến sĩ tinh nhuệ dùng phi hùng đồ đằng, là thân binh cận vệ của Công Tôn Úc, cũng chính là Nhân Hoàng Đế Úc hiện tại.

Lính gác ngoài trú địa của Hùng Sơn gia thổi lên kèn cảnh báo, xa xa một con phi hùng bay lên trời, nhanh chóng hướng bên này bay tới, một lão nhân nhân tộc gầy như que củi cưỡi ở trên lưng phi hùng, lớn tiếng hướng tới phương hướng Hùng Sơn bộ rống to: “Phụng dụ lệnh Nhân Hoàng, thảo phạt lũ bất tuân các ngươi. Không cần hỏi nữa, các ngươi tất nhiên là bè đảng phản nghịch, người đâu, công kích, diệt tộc. Toàn bộ nữ nhân lưu lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.