Vu Thần Kỷ

Chương 1763: Bốn bề báo hiệu bất ổn



Thiên đình, vừa mới được phong làm thiên đình Thủy bộ tứ độc long vương chi Ngao Hạo thần thái sinh động ho khan một tiếng, bàn tay to vỗ vỗ Tứ Hải Phi Long Bào trên người, vênh váo tự đắc hướng tám trăm chiến sĩ long tộc phía sau phất phất tay, rống lớn một tiếng ‘đi’!

Trên bầu trời, mấy chục ngôi sao hồng hoang đột nhiên sáng lên, từng luồng ánh sao to bằng vại nước từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện ở trên bình đài khổng lồ. Mây mù giăng lối, truyền tống đại trận phụ thuộc trong Thiên Địa Đại Trận của thiên đình bị thúc giục, bóng dáng Ngao Hạo và chiến sĩ long tộc phía sau chợt bị một tầng ánh sao nồng đậm vờn quanh.

Hư không khẽ run lên, trong nháy mắt tiếp theo, Ngao Hạo mang theo tám trăm long tộc thuần huyết, ba ngàn giao long hỗn huyết, mười vạn thuỷ binh tinh nhuệ trực tiếp xuất hiện ở trên không bộ tộc Hùng Sơn. Từng luồng ánh sao tản ra, Ngao Hạo ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, các đám mây nước từ bốn phương tám hướng quay cuồng lao đến, vững vàng nâng rất nhiều nhân mã do hắn mang đến.

“Hùng Sơn tiểu nhi kia...” Ngao Hạo ngông nghênh còn muốn bày ra cái giá chính thần thiên đình, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, hắn không khỏi mở to mắt, lời nói đã đến bên miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời.

Hùng Sơn bộ tộc đã bị tàn sát hết, mấy vạn thiếu nữ trẻ tuổi bị trói chặt, đang bị vận chuyển đi vào trong một tòa pháo đài bay giam giữ.

Mười mấy vạn phi hùng kỵ sĩ quây một cái chiến trường thật lớn, hi hi ha ha lớn tiếng cười nói, không ngừng vung binh khí đánh trống reo hò, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng cho mấy trăm tộc nhân hợp thành quân trận lui tới xung phong trong chiến trường.

Mấy trăm phi hùng kỵ sĩ hợp thành trận hình xung phong chỉnh tề, ở trong chiến trường lui tới xung phong, mục tiêu của bọn họ chỉ có một mình Hùng Sơn.

Cái chuông lớn màu vàng đất lơ lửng ở đỉnh đầu Hùng Sơn, từng đạo nguyên từ lực dày nặng dinh dính không ngừng cuốn lên cát đá trên mặt đất, hóa thành các bức tường đất dày nặng bảo vệ Hùng Sơn. Đám phi hùng kỵ sĩ lui tới xung phong, lần lượt công phá tường đất, lần lượt lưu lại ở trên thân Hùng Sơn vết thương thật sâu.

Toàn thân Hùng Sơn đầy máu, tinh huyết trong cơ thể đã tiêu hao tám chín thành, hầu như đến trình độ dầu hết đèn tắt. Thân thể hắn lảo đảo lúc nào cũng có thể ngã cắm xuống đất, tinh huyết tiêu hao quá độ, tốc độ vết thương khép lại trên người hắn càng lúc càng chậm.

Ngay cả cái ‘Địa Từ Chung’ vu bảo cấp Vu Đế đỉnh phong tổ truyền kia của hắn, cũng bởi vì nhiều lần dính đòn nặng mà nứt ra mấy chục vết, chỉ cần thêm vài lần đánh mạnh nữa, vu bảo hiệu lực phi phàm này chắc chắn tan xương nát thịt.

Các phi hùng kỵ sĩ lui tới xung phong kia mấy lần đều có thể triệt để chém giết Hùng Sơn, nhưng bọn họ rõ ràng là đang lấy Hùng Sơn làm trò đùa, bọn họ đánh trọng thương Hùng Sơn từng lần một, để hắn chữa trị thương thế từng lần một, sau đó bọn họ lại một lần nữa đánh trọng thương hắn.

Công Tôn Sài ở một bên cười vô cùng sáng lạn: “Ai u, thật sự là thằng nhãi con có chim, thật không tồi, còn chưa ngã xuống à? Hắc, lần này chặt hai cái chân của hắn, hắc hắc, xem hắn còn có thể bò dậy hay không.”

Mấy trăm phi hùng kỵ sĩ cười ha ha quay đầu vật cưỡi, xếp thành trận hình xung phong hình chùy tam giác cực kỳ tinh tế, sau khi huýt một tiếng, vật cưỡi của bọn họ không nhanh không chậm cất bước đều nhịp, phát ra tiếng ù ù hướng Hùng Sơn xung phong.

Ngao Hạo ngẩn ngơ, sau đó hắn tức giận rống to: “Hùng Sơn tiểu tử đừng sợ, Ngao Nhật Thiên Ngao đại gia nhà ngươi đến rồi! Các ngươi nghe đây, tiểu tử này Ngao đại gia ta bảo đảm, ai dám tổn hại của hắn một cái ‘đầu’ nào nữa, Ngao đại gia ta hôm nay thế nào cũng phải đem các ngươi lột da rút gân mới thôi!”

Công Tôn Sài chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngao Hạo đầu rồng thân người, con ngươi của hắn chợt co lại to bằng mũi kim: “Long tộc? Việc này không quan hệ với long tộc các ngươi, đây là việc nội bộ nhân tộc ta, long tộc các ngươi chẳng lẽ muốn làm trái dụ lệnh Nhân Hoàng ta hay sao?”

Ngao Hạo không hé răng, hắn chỉ hắt xì thật mạnh, trên trời liền bắt đầu có mưa to tầm tã, giọt mưa to bằng nắm tay ở giữa không trung đã ngưng tụ thành mưa đá nặng trịch, từng làn gió xoáy chảy xiết từ hư không sinh ra, cuốn theo những hạt mưa đá kia giống như mũi tên hướng về phi hùng kỵ sĩ phía dưới đổ ập xuống đầu mà đánh.

Tiếng nổ ‘Rầm rầm’ nối liền không dứt, vô số hạt mưa đá từ trên trời giáng xuống, những hạt mưa đá băng lạnh thấu xương kia nhìn như chỉ to bằng nắm tay, ở dưới pháp lực của Ngao Hạo rót vào, ở dưới thần lực thần chức của hắn thúc dục, mỗi một hạt mưa đá đều nặng tựa núi, đánh cho toàn thân phi hùng kỵ sĩ nổ ‘Thùng thùng’, đánh xương cốt bọn hắn đau đớn muốn gãy không ngẩng đầu lên được.

Xui xẻo nhất là Công Tôn Sài, Ngao Hạo cố ý chiếu cố lão, mấy ngàn hạt mưa đá đổ ập xuống, Công Tôn Sài không kịp trở tay bị đánh từ trên vật cưỡi ngã cắm xuống đất ngay tại chỗ, xương cốt toàn thân đồng loạt vỡ nát, thiếu chút nữa bị đập thành một bãi thịt vụn.

May mắn phi hùng vật cưỡi của Công Tôn Sài chủ động bảo vệ chủ, dang ra cánh thịt dày nặng trên lưng bảo vệ Công Tôn Sài, do đó mới miễn cho hắn họa sát thân.

“Lên cho ta, lên, lên!” Công Tôn Sài chật vật nuốt vào mấy viên thuốc cứu mạng, miễn cưỡng ngưng được cơn đau đớn, đại khái chữa trị xương khớp vỡ vụn một phen, khàn cả giọng hét lên: “Long tộc dám nhúng tay việc nhân tộc chúng ta? Dám không để dụ lệnh Đế Úc vào mắt... Bọn hắn đây là muốn phản trời? Lên cho ta, làm thịt bọn hắn, mọi chuyện... Có Đế Úc gánh.”

Không có ai chú ý Hùng Sơn nữa, các phi hùng kỵ sĩ bị mưa đá đánh cho chật vật không chịu nổi không hổ là quân đội tinh nhuệ nhất, cường đại nhất của Công Tôn thị, bọn họ lấy ra tấm khiên bảo vệ thân thể, thúc dục phi hùng dưới mông bay lên không trung, nhanh chóng ở bầu trời bày ra quân trận nghiêm cẩn.

Tiếng kèn cao vút truyền đến, càng nhiều phi hùng kỵ sĩ hơn bay từng nhóm lên trời, từ bốn phương tám hướng đem tinh nhuệ long tộc Ngao Hạo mang đến bao vây lại.

Theo tiếng gầm ‘Ong ong’ trầm thấp, đĩa kim loại hình tròn lấy hàng chục vạn để tính bay lên trời, chiến sĩ Già tộc võ trang hạng nặng đứng ở trên đĩa kim loại hình tròn, mang theo nụ cười dữ tợn hướng đám người Ngao Hạo xông tới.

Trên bầu trời xa xa, mảng lớn mây bay quay cuồng tản ra, ba tòa pháo đài bay theo tiếng sấm ù ù xé nát tầng mây xuất hiện, rất nhiều rất nhiều sinh vật kỳ dị khuôn mặt dữ tợn, đầu chim ưng thân sư tử, lưng mọc hai cánh từ trong pháo đài bay bay ra, cuồn cuộn hướng đám người Ngao Hạo không ngừng áp sát.

Thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ, liên quân dị tộc, nhân tộc đem Ngao Hạo và chiến sĩ long tộc hắn mang đến bao vây nhiều tầng, binh lực vận dụng đạt tới gấp trăm lần trở lên.

Sắc mặt Ngao Hạo có chút khó coi. Đều là Bàn Cổ dòng dõi, chỗ thiếu hụt lớn nhất của long tộc giờ phút này lộ rõ. So sánh với nhân tộc, số lượng chiến sĩ long tộc quá ít, quá ít, binh lực gấp trăm lần trở lên, cái này đã đủ để bù lại sức chiến đấu thân thể chênh lệch giữa long tộc cùng nhân tộc.

“Đệch, lần này... Ngao đại gia sắp chịu thiệt rồi.” Ngao Hạo nắm chặt binh khí, rất chật vật lẩm bẩm.

Trong thiên đình, trong mấy cái đại đỉnh tràn ngập khí tím kia không ngừng có tử lục thiên thư bay ra, không ngừng bay xuống ở trên bàn đám người Ngao Bạch. Hầu như là cùng một lúc, bộ tộc tương ứng mấy ngàn người ủng hộ trung thành của Tự Văn Mệnh đã bị địch nhân có ưu thế binh lực công kích, bọn họ đều thông qua bí pháp hướng thiên đình cầu viện.

Ngao Bạch tùy tiện cẩu thả, không đặt ở trong lòng, đem long tộc tinh nhuệ dưới trướng hắn chia làm từng cái tiểu đội, tùy ý phái đi các bộ tộc cầu viện kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.