Vu Thần Kỷ

Chương 1773: Khư khư cố chấp



Bàn Cổ mỗ đại lục, phàm là tộc đàn nhà mình có hư ảnh sơn tinh thủy quái khắc trên cái đại đỉnh này ở Bồ Phản, cho dù bọn chúng cách xa Bồ Phản ức vạn dặm, cho dù bọn chúng chưa nhìn thấy cái đại đỉnh này, không biết chuyện đã xảy ra ở nơi này, bọn chúng đều cảm thấy trong lòng có từng đợt áp lực nặng trịch ập tới, trong thiên địa như có thêm một tầng gông xiềng vô hình, khiến bọn chúng không thở nổi.

Loại cảm giác này, giống như ngồi trên miệng núi lửa, trong miệng núi lửa nhìn như bình tĩnh chất chứa lực lượng đáng sợ, chỉ cần hơi bước lầm, sẽ có vô số lửa từ mặt đất bốc lên, đem bản thân thiêu đốt hóa thành tro bụi.

Đám sơn tinh thủy quái nơm nớp lo sợ không thể qua ngày được yên, nhân tộc quanh Bồ Phản lại là vui vẻ ra mặt, ai cũng nhiệt huyết dâng trào vui mừng cổ vũ.

Từ sau khi Đế Thuấn chủ động thoái vị, để một tên Đế Úc ù ù cạc cạc lên đài, toàn bộ nhân tộc đầy tình cảnh bi thảm, chướng khí mù mịt. Đế Úc trái khoáy, một đám bại hoại Công Tôn thị bên người hắn làm xằng làm bậy, khiến trong lòng nhân tộc Bồ Phản bao phủ một tầng mây đen thật dày, mọi người đều cảm thấy tiền đồ nhân tộc u ám.

Bởi vì trong lòng tương đối u ám, cho nên làm chuyện gì cũng không nhấc dậy nổi tinh thần, làm chuyện gì cũng lo trước lo sau, sợ hãi rụt rè, cho nên tinh khí thần toàn thân cũng không khỏi suy bại suy yếu. Con dân nhân tộc Bồ Phản, cho dù là các thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cũng đều trở nên cẩn thận như người già tám chín mươi tuổi.

Đế Thuấn tại vị, nhân tộc Bồ Phản như mặt trời mới mọc, khí thế hùng hồn mọc lên ở phía chân trời; Đế Úc thượng vị, khí thế nhân tộc Bồ Phản tuồn tuột trôi đi, toàn bộ tộc đàn trở nên già nua nặng nề, tử khí dày đặc, nghiễm nhiên là một tư thái suy bại điêu linh.

Nhưng sau khi cái đại đỉnh này đứng ở Bồ Phản, vô số con dân Bồ Phản còn có số đông con dân bộ tộc nhân tộc xung quanh Bồ Phản thấy được cái đại đỉnh này, thấy được minh văn trong đại đỉnh, thấy được mặt ngoài đại đỉnh chuyện xưa bắt đầu từ khi Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, tổ tiên nhân tộc vượt mọi chông gai, gian khổ lập nghiệp, trái tim đã sớm lạnh như băng đột nhiên cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Nhiệt huyết dâng trào ở trong mạch máu, nhiệt tình sôi trào ở trong lồng ngực, vô số con dân nhân tộc Bồ Phản quét đi hết sự u ám của những ngày qua, ai cũng mặt đầy hồng quang cười, lớn tiếng tán tụng tiên hiền, thánh hoàng nhân tộc, lớn tiếng tán tụng tổ tiên nhà mình.

Nếu có một số đại năng tu thành pháp nhãn đứng ở trên trời nhìn về phía Bồ Phản, ở trước khi đại đỉnh hạ xuống, trên không trung Bồ Phản một mảng mây đen tràn ngập, giờ phút này lại là một mảng ánh sáng màu đỏ lao vút lên, ánh sáng màu đỏ huy hoàng mãnh liệt không ai bì nổi chiếu rọi khắp bầu trời, chiếu đầy trời đỏ bừng.

Từng đạo niệm lực nhân tộc cường đại, ngưng luyện xông lên hư không, hóa thành các luồng sáng mắt thường mơ hồ có thể thấy được không ngừng rót vào đại đỉnh.

Tiếng gầm ‘Ong ong’ không ngừng từ trong đại đỉnh truyền đến, đại đỉnh được tín niệm của ức vạn con dân nhân tộc thêm vào, dần dần có một luồng sáng to lớn tuôn ra, lực trấn áp của đại đỉnh đối với dị tộc trở nên càng thêm hùng hậu, phạm vi lãnh thổ trấn áp càng thêm rộng lớn. Cùng lúc đó, đại đỉnh và tâm niệm ức vạn con dân nhân tộc tương thông, phàm là con dân nhân tộc nhìn thấy đại đỉnh này, đều cảm thấy đại đỉnh này đứng sừng sững ở trong lòng mình, khiến tâm cảnh của mình trở nên vô cùng ổn định, chắc chắn, ngoại lực khó mà dao động được một chút nào nữa.

Nhân tộc, có được sức sáng tạo vô hạn, nhân tộc có được cơ số quần thể khổng lồ, chỉ riêng tín ngưỡng nhân tộc không dao động, nhân tộc đã là tộc đàn cường đại nhất, đáng sợ nhất, có được tiềm lực mạnh nhất Bàn Cổ thế giới!

Cơ Hạo đứng ở trên một cái tai đỉnh của đại đỉnh, hắn cảm nhận được vô cùng vô tận niệm lực nhân tộc gào thét hội tụ thành sông, sông lớn hội tụ thành biển, niệm lực như biển gầm sóng lớn không ngừng ùa vào đại đỉnh. Giờ phút này khí cơ của hắn nối liền với đại đỉnh, luồng niệm lực khổng lồ đó hóa thành một dòng chảy nóng mênh mông sôi trào bao phủ phân thân của hắn, bản tôn Cơ Hạo ở lại thiên đình cũng cảm nhận được luồng nhiệt lực cường đại không thể tưởng tượng đó.

Thuần túy, dày nặng, giản dị, ôn hòa, niệm lực con dân nhân tộc như các ngọn núi dày nặng, kéo dài ức vạn dặm, chưa bộc lộ sự sắc bén, lại chắc chắn không thể phá hủy.

Bản tôn Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trong thần cung nở nụ cười, luồng nhiệt lực mênh mông cuồn cuộn phá không mà đến kia rót vào thần hồn không gian của hắn, gió lốc thần hồn Đồ Linh tôn chủ để lại trong thần hồn không gian của hắn quấy nhiễu hắn lâu ngày đột nhiên bình ổn, lượng lớn mảnh vỡ thần hồn phát ra tiếng gào thét bén nhọn, ở dưới luồng nhiệt lực này càn quét lấy tốc độ gấp trăm lần, ngàn lần cấp tốc tan rã.

Cơ Hạo có Bàn Cổ Chung, có một lượng kiếp pháp lực thánh nhân, có vô lượng thiên địa công đức, có cối xay đại đạo vô thượng đạo pháp...

Tất cả lực lượng này liên hợp với nhau, đối với những cơn gió lốc thần hồn màu máu kia cũng chỉ có thể chậm rãi mài mòn, chậm rãi phá hủy. Nhưng vô lượng niệm lực nhân tộc hội tụ thành biển, tự nhiên kích phát nhiệt lực càn quét một lần, lại đem những cơn gió lốc thần hồn màu máu khó chơi kia đánh tới mức không tụ được thành quân.

Diệu thay, vĩ thay, thật không thể tưởng tượng!

Vô số con dân nhân tộc nhỏ yếu, lực lượng tín niệm của bọn họ vậy mà lại thần diệu, cường đại như thế, không hổ là khí vận chi chủ của Bàn Cổ thế giới!

Cảm thụ được gió lốc thần hồn màu máu cấp tốc sụp đổ trong thần hồn không gian, bản tôn Cơ Hạo không khỏi cất tiếng cười to. Các mảnh vỡ thần hồn kia tan rã, khiến đạo đài của hắn trở nên càng ngày càng cường đại, cảm ngộ của hắn đối với đại đạo càng thêm tinh thâm, đạo hạnh, pháp lực của hắn cũng đang nước lên thì thuyền lên!

Phân thân Cơ Hạo đứng ở trên một cái tai đỉnh của đại đỉnh cũng cất tiếng cười to lên, hắn dùng sức gõ tai đỉnh, đại đỉnh phát ra tiếng nổ vang cao vút, từng đợt lực lượng hùng hồn, mãnh liệt thổi quét thiên địa, hô ứng từ xa với tiếng hoan hô của ức vạn nhân tộc, chấn động khiến trong thiên địa hào quang vạn trượng, tất cả tai hoạ đều bị thổi quét đi hết.

Ngao Hạo đám long tộc xuất chiến cứu viện cũng phát ra tiếng rồng gầm cao vút, tà độc Đồ Long bí thuật mang đến trên thân bọn họ đang cấp tốc tan rã, thương thế đang nhanh chóng khép lại. Bọn họ cảm thụ được tiếng hoan hô của nhân tộc giống như sóng thần kia trên mặt đất, tiếng rồng gầm bọn họ phát ra không phải vì kinh hỉ, mà là vì kinh hãi!

Nhân tộc nhỏ bé, lại có thể có thanh thế như vậy!

Dù mọi người đều là dòng dõi Bàn Cổ, chiến sĩ long tộc đám Ngao Hạo cũng không khỏi sợ hãi động dung vì nhân tộc đột nhiên bùng nổ ra luồng lực lượng đáng sợ này!

Vẻ mặt đại biến tương tự còn có Đế Úc đứng ở trong hành cung, hắn ngơ ngác lắng nghe vô số ‘con dân như kiến’ ở bốn phương tám hướng phát ra tiếng hoan hô, cảm thụ được lực lượng khổng lồ vô hình như sóng thần kia trong hư không trào dâng, hắn cảm thấy ngai báu của mình tựa như cũng đang lung lay sắp đổ!

“Đám tiện chủng chết tiệt kia, bọn hắn sao dám như thế? Chưa có mệnh lệnh của ta, bọn hắn sao dám hoan hô? Sao dám cười vui? Bọn hắn sao dám không hoan hô đối với ta? Bọn hắn sao dám không phải vì ta mà cười vui?” Đế Úc điên cuồng rống giận: “Bọn hắn muốn làm gì? Bọn hắn muốn tạo phản sao? Bọn hắn làm sao dám? Bọn họ là phản đối ta sao? Bọn hắn nhất định là đang phản đối ta!”

Lưỡi mác trong tay chợt đâm một phát, tùy tay đem một thị nữ quỳ dưới đất bên người đâm chết ngay tại chỗ, Đế Úc lớn tiếng quát: “Truyền lệnh ta, triệu tập toàn bộ binh mã nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của ta, tiêu diệt toàn bộ người làm phản chống đối ta! Vô luận bọn hắn xuất thân thị tộc nào, xuất thân bộ tộc nào, hậu duệ thánh hoàng hay không... Không phục tùng ta, giết chết toàn bộ! Bất luận nam nữ già trẻ, giết chết toàn bộ!”

Trong căn phòng bí mật của hành cung, mười mấy vị đạo nhân khoanh chân ngồi, bọn họ nghe được mệnh lệnh của Đế Úc, lại không có chút ý tứ ngăn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.