Vu Thần Kỷ

Chương 210: Liệt sơn



“Thực gặp quỷ rồi!”

Cơ Hạo phẫn nộ mắng.

Động tác của Thiết Nham trưởng lão ra ngoài hắn dự kiến. Thời điểm nhìn thấy một quặng vu tinh này, Cơ Hạo đã nghĩ tới một số chuyện không tốt nào đó, nhưng Cơ Hạo cũng không ngờ, ở dưới tình huống thực lực cấp cao ở thế yếu tuyệt đối, Thiết Nham trưởng lão dám động thủ với bọn họ!

Trong một mũi tộc nhân này của Mậu Sơn bộ, chỉ có Thiết Nham trưởng lão là một Đại Vu!

Còn là một Đại Vu tinh thông rèn, ở phương diện chiến đấu rối tinh rối mù!

Dựa theo ý tưởng của Cơ Hạo, Thiết Nham trưởng lão và Mậu Sơn bộ cho dù tham lam quặng vu tinh này, muốn làm chút gì đó, ít nhất cũng phải chờ viện binh Mậu Sơn bộ của họ đến rồi nói sau. Nhưng tới lúc đó, Cơ Hạo đã đem tin tức truyền cho đám người Ngũ Long Nghiêu.

Nhưng Thiết Nham trưởng lão thế mà lại ra tay luôn, hơn nữa trên người hắn lại có một món truyền thừa vu bảo lực giam cầm kinh người như vậy.

Sợi xích nhỏ không biết dùng kim loại nào đúc thành, chỉ to bằng ngón cái, nhưng trọng lượng cực kỳ kinh người. Trên xích rậm rạp chụp khóa kim loại chế thành, lóng lánh vô số phù văn màu đen chụp thật sâu vào các khớp của đám người Cơ Hạo, kẹp xương cốt bọn họ vang lên ‘Rắc rắc’, lấy cường độ thân thể của Cơ Hạo, xương cốt cũng bị ghìm đau đớn không chịu nổi.

Hơn nữa trên xích còn kèm theo phù văn trọng lực uy lực cực lớn, khiến xiềng xích vốn đã cực kỳ nặng nề trở nên giống như những ngọn núi lớn, ép cho Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành ba gã Đại Vu không ngẩng đầu nổi, chỉ có thể chật vật ngã xuống đất.

Cái này cũng chưa tính là gì, thảm nhất là Thái Ti.

Ở đây, trong toàn bộ người bị xiềng xích giam cầm, Thái Ti thân thể yếu nhất, các khớp chế trụ cả người khớp hắn khóa chụp vào phía trong. Thái Ti rú thảm một tiếng, toàn bộ các khớp xương cốt đều vỡ nát, tứ chi, xương sống đều vặn vẹo đi quái dị.

Một đầu tài đổ ở trên đất, Thái Ti phiên xem thường. Miệng không ngừng chảy ra màu đen, hơi hơi mang theo một tia đỏ sậm máu tươi.

Tộc nhân Mậu Sơn bộ dùng tốc độ nhanh nhất hướng cái hang chạy đi. Thiết Nham trưởng lão sắc mặt xanh mét, cả người cứng ngắc giống như cương thi dốc hết tốc độ lui về phía sau. Rất hiển nhiên, hắn ra tay giam cầm đoàn người Cơ Hạo, bản thân Thiết Nham trưởng lão cũng khẩn trương đến cực điểm.

Lúc sắp đến lối ra của hang, trên mặt Thiết Nham trưởng lão đột nhiên tràn lên một trận sát khí, tay phải lóe ra hào quang, từ trong cánh tay hắn chui ra một thanh đại đao nặng nề, lưỡi đen sì phản xạ ra huyết quang mờ nhạt, hiển nhiên đây là một thanh hung khí từng nếm không ít máu.

Cơ Hạo nhìn Thiết Nham trưởng lão ác niệm bắt đầu sinh cười lạnh nói: “Giết chúng ta, Mậu Sơn bộ các ngươi giải thích với Vu điện như thế nào?”

Thiết Nham trưởng lão lớn tiếng quát: “Các ngươi vì cứu tộc nhân Mậu Sơn bộ chúng ta, bị hung thú cắn nuốt… Mậu Sơn bộ chúng ta vô cùng cảm kích, cho nên hướng Vu điện dâng lên bồi thường gấp mười!”

Cơ Hạo cũng vận trung khí lớn tiếng quát: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, Man Man là con gái nhỏ của Chúc Dung thị. Nàng chết ở chỗ này, Mậu Sơn bộ ngươi chắc chắn diệt tộc! Thiết Nham trưởng lão, thả chúng ta, chuyện vừa rồi chúng ta có thể cho rằng chưa từng xảy ra!”

Thiết Nham trưởng lão hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Đã làm, sao có khả năng cho rằng chưa từng xảy ra? Quặng vu tinh này, là của Mậu Sơn bộ chúng ta! Có quặng vu tinh này, nhiều nhất trăm năm thời gian, thực lực Mậu Sơn bộ chúng ta ít nhất có thể tăng cường gấp trăm lần, chúng ta một mũi tộc nhân này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực quay về đất tổ, thậm chí…”

Đại đao trong tay hung hăng bổ xuống đất, bắn tung tóe lên mảng lớn đốm lửa. Thiết Nham trưởng lão khàn cả giọng quát: “Toàn bộ tộc nhân Mậu Sơn bộ, đều chưa từng quên, chúng ta bắt nguồn từ Liệt Sơn thị, chúng ta là hậu duệ Viêm đế tôn quý. Chúng ta…”

Vang một trận ‘keng keng keng’, cũng bị xiềng xích chế trụ, Man Man run rẩy đứng lên.

Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành đều bị xiềng xích giam cầm, không thể động đậy chút nào, nhưng mà Man Man man lực vô biên thế mà lại cắn răng đứng lên, hơn nữa nâng xiềng xích thật dài, xách hai thanh đại chuỳ, đi từng bước một về hướng Thiết Nham trưởng lão.

“Lão gia hỏa, Man Man vốn cho rằng ngươi là người tốt! Kết quả ngươi là người xấu! Man Man sẽ bảo a ba đem Mậu Sơn bộ các ngươi một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ!”

Man Man buồn bực nói: “Liệt Sơn thị thì thế nào? Viêm đế hậu duệ thì thế nào? Nam Hoang Chúc Dung, không sợ cái gì Liệt Sơn Viêm đế các ngươi!”

Tiếng ‘Răng rắc’ không dứt bên tai, Man Man mang theo đại chuỳ, đeo xiềng xích từng bước một áp sát về phía trước, sức nặng đáng sợ đè ở trên thân thể nho nhỏ của nàng, nàng mỗi một bước đều để lại ở trên đất dấu chân thật sâu.

May mắn mặt đất cái hang này bị thiên địa nguyên khí nồng đậm vô cùng tẩm bổ, mặt đất trở nên chắc chắn dị thường, đổi thành mặt đất bình thường mà nói, Man Man đã sớm bị áp lực nặng trên người trực tiếp ép tới lún vào sâu trong lòng đất.

Thiết Nham trưởng lão sợ hãi nhìn Man Man. Từ khi Man Man ở Mậu Sơn bộ một chùy đập hủy một cái đài rèn, hắn liền biết tiểu nha đầu này có lực lượng như quái vật. Đừng xem hắn cũng là Đại Vu, nhưng hắn tự nhận là mình không chịu nổi một chùy tùy ý của Man Man.

Cười khổ một tiếng, Thiết Nham trưởng lão xoay người bước đi, vừa đi vừa lớn tiếng hò hét.

Tộc nhân Mậu Sơn bộ lưu thủ ở hậu phương nhanh chóng lấy ra từng khối vu phù, dán chặt chẽ ở mặt đất cùng trên vách đá.

Mặt đất nhẹ nhàng run run, cát đá đất đai xung quanh ở dưới tác dụng của vu phù cường đại nhanh chóng mấp máy, rất nhanh đã đem lối ra của cái hang gắt gao bịt lại. Sau đó vách đá cũng bị lực lượng vu phù ăn mòn, không ngừng có cả mảng lớn phù văn to bằng bàn tay chợt lóe mà qua, mang theo mảng khói lớn nhanh chóng lan tràn ở trên vách đá.

Đây là phù văn độc đáo Mậu Sơn bộ sáng tạo dùng để gia cố quặng mỏ, có thể khiến cường độ nham thạch bình thường gia tăng trăm ngàn lần.

Hiện tại tộc nhân Mậu Sơn bộ đem những vu phù này dùng ở cái hang này, nhất thời đem cái hang triệt để hóa thành một cái lao tù thật lớn, đem đám người Cơ Hạo phong tỏa chặt chẽ ở bên trong. Cho dù bọn Cơ Hạo vận dụng bạo lực đục lỗ tầng nham thạch thật dày phá vây mà ra, Mậu Sơn bộ cũng đã thu được thời gian quý giá nhất.

Càng không cần nói hiện tại bọn Cơ Hạo bị xiềng xích của Thiết Nham trưởng lão giam cầm, duy nhất Man Man có thể động đậy nhất cử nhất động cũng cực kỳ gian nan, muốn đánh xuyên một cái thông đạo nối thẳng mặt đất càng vô cùng khó khăn.

Cơ Hạo nằm dưới đất, bất đắc dĩ cười khổ lên: “Không thể ngờ được, Thiết Nham trưởng lão có lá gan lớn như vậy. Hắc, một cái quặng vu tinh mà thôi!”

Vũ Mục thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Quặng vu tinh bình thường thì thôi, một cái quặng hỗn độn vu tinh đó. Đổi là ai, cũng sẽ không cam lòng nhỉ? Nếu Mậu Sơn bộ thật sự nuốt trôi quặng vu tinh này, bộ tộc bọn họ có thể nhanh chóng cường đại lên.”

Cơ Hạo nghiến răng, lạnh giọng nói: “Sợ là sợ, bọn họ còn chưa kịp cường đại lên, đã bị diệt môn.”

Hít một hơi thật sâu, một mảng tử khí ở mi tâm thong thả lao ra. Cơ thể Cơ Hạo chậm rãi hư hóa, chậm rãi hóa thành một làn gió, qua đại khái thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn nhẹ nhàng khéo léo giãy thoát xiềng xích, sau đó từ trong gió một lần nữa ngưng tụ ra thân hình.

Một cước đem xiềng xích tuột ra đá bay, Cơ Hạo hướng vách đá xung quanh nhìn nhìn.

“Phải nghĩ cách nhanh chóng đào tẩu, bằng không chờ đại đội nhân mã của Mậu Sơn bộ đến đây, chúng ta sẽ có phiền toái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.