Vu Thần Kỷ

Chương 240: Giết ngao



“Giết, giết bọn chúng!”

Hơn một ngàn tráng hán toàn thân lông đen, cao lớn tru lên ngao ngao, cầm rìu đá, mâu đá thô lậu, sải bước dài chạy như điên đến. Cách xa còn có mười mấy dặm, bảy tám Đại Vu trong các tráng hán liền vận toàn lực, đem binh khí trong tay toàn lực vung ra.

Rìu đá, mâu đá nặng nề xé rách không khí, mang theo tiếng xé gió nặng nề gào thét nện xuống.

Man Man trừng to mắt, không rên một tiếng giơ lên một thanh đại chuỳ đập về phía binh khí đánh đến. Nổ vang mấy tiếng, ba bốn cây rìu đá, mười mấy cây mâu đá bị trọng chùy chấn vỡ nát, thân thể nhỏ nhắn của Man Man cũng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

Giọt mồ hôi lạnh lớn từ trên trán Man Man chảy ra, thân thể nàng run nhè nhẹ, đột nhiên một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra, trong máu mơ hồ mang theo một tia màu đen mấp máy giống như vật còn sống.

Một thanh đại chuỳ khác của Man Man chẳng biết đi đâu, trên tay trái của nàng che một tầng khí đen nhàn nhạt, một luồng lục quang quấn ở vai trái của nàng, gắt gao ngăn cản khí đen không cho nó hướng bộ vị trái tim lan tràn. Cánh tay này của Man Man mềm nhũn treo ở trên vai, chỉ là theo động tác của nàng nhẹ nhàng vung vẩy vài cái, cả cánh tay cũng mất đi lực lượng nhúc nhích.

Ở trên cổ tay trái của nàng, có thể nhìn thấy ba cái lỗ kim thật nhỏ, từng tia khí đen mang theo tiếng kêu bén nhọn không ngừng từ trong cổ tay nàng phun ra, khí đen sôi sục lên, thỉnh thoảng ngưng tụ thành một hai cái đầu ác quỷ nhe răng trợn mắt, sau đó liền lặng yên tiêu tán ở trong gió.

“Giết bọn chúng!” Những tráng hán dã man lông đen khắp thân kia một lần nữa lớn tiếng la lên: “Lương thực, gia súc, còn có binh khí, giáp trụ, còn có nữ nhân trắng nõn! Giết bọn chúng, cái gì cũng có!”

‘Dục ~ dục ~ dục hoắc ~’!

Hơn một ngàn đại hán cùng kêu lên, giống như điên hướng bọn Man Man xung phong. Lại là một đợt mười mấy món binh khí gào thét xé gió mà tới, một lần này là Vũ Mục hét lớn một tiếng, vung thịt béo toàn thân huy động hai nắm đấm nghênh đón.

Trọng quyền như núi, hung hăng bổ vào trên rìu đá, mâu đá nặng trịch. Những binh khí này bị bổ ‘vù vù’ bay đi, trên nắm tay Vũ Mục truyền đến tiếng xương khớp vỡ vụn thanh thúy, nắm đấm chợt vỡ ra, sau đó lại ở dưới Đại Vu tinh khí ập vào cấp tốc khép lại.

“Man Man, đến trên lưng ta, ta cõng ngươi đi!” Vũ Mục lắc lắc tay, trầm giọng nói: “Nhưng đem chùy của ngươi ném đi trước, ta vác không nổi cây chùy này của ngươi.”

“Không cần!” Man Man cắn răng nói: “Bọn chúng lừa Man Man, bọn chúng thế mà lại lừa Man Man, Man Man tốt bụng cứu bọn chúng, bọn chúng lại cướp túi của Man Man, còn đâm Man Man ba kim. Ta muốn đánh bẹp bọn chúng! A mỗ nói, ai dám lừa gạt Man Man, thì đánh bẹp bọn hắn!”

Rống lớn một tiếng, trên người Man Man phun ra cả mảng lớn lửa. Nhưng trong chớp mắt ánh lửa tiêu tán, chỉ còn lại có một tia khói dần dần bay lên không.

Thiếu Ti sắc mặt lạnh lùng như cũ đè lại bả vai Man Man, thấp giọng nói: “Man Man, nghe lời, chúng ta hiện tại không thể cứng đối cứng với bọn chúng.”

Man Man nghiến chặt hàm răng, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, tùy tay vứt chùy. Vũ Mục một tay đem nàng đặt ở trên cái lưng đầy đặn nhiều thịt của mình, hai tay cấp tốc biến ảo thủ ấn. Từng tia lục khí hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, bầu trời có mây đen hội tụ lại.

Một trận mưa màu xanh lục tầm tã rơi xuống, nhưng cách mặt đất còn mấy trăm trượng, một hạt châu màu trắng to cỡ nắm tay từ một phía bay tới, vòng quanh bầu trời chỉ khẽ cuốn, nhất thời độc khí trong nước mưa không còn sót lại chút gì, chỉ có nước mưa lạnh như băng rơi xuống mặt đất.

Vũ Mục hét giận dữ một tiếng, khiêng Man Man xoay người bước đi.

Thiếu Ti vẻ mặt tối tăm nhìn thoáng qua hạt châu màu trắng kia trên đỉnh đầu, xách lên Thái Ti theo sát ở phía sau Vũ Mục.

Phong Hành đứng rất xa. Hắn kéo trường cung, tên như mưa không ngừng rơi xuống, tráng hán dã man xung phong tới nối đuôi nhau ngã xuống đất, mỗi một người đều là mi tâm trúng tên, trực tiếp cả thân thể lẫn linh hồn bị nháy mắt gạt bỏ.

Nhưng các tráng hán dã man này hung hãn không sợ chết, mỗi kẻ tru lên ngao ngao liều mạng lao lên, Phong Hành bắn hết ba giỏ tên, vẫn không thể ngăn cản thế xung phong của bọn hắn.

Tức giận mắng một tiếng, Phong Hành chậm rãi kéo trường cung, một đạo tật phong tiễn màu xanh ngưng tụ ở trên dây cung, sau một tiếng nổ vang, tên bắn nhanh ra, hóa thành một con rồng gió giương nanh múa vuốt hướng đám hán tử dã man kia đánh tới.

Nhưng vẫn là hạt bảo châu màu trắng kia quay tròn từ không trung rơi xuống, sau khi xoay một cái chắn trước mũi tên Phong Hành bắn ra. Sau một tiếng nổ, rồng gió nổ tung, hóa thành mấy chục luồng gió xoáy chảy xiết hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh.

Trên trăm hán tử dã man vừa lúc bị hai luồng gió xoáy sụp đổ thổi qua, thân thể bọn hắn ở trong gió xoáy bị xay thành vô số thịt vụn, phun ra cả mảng lớn sương máu, bảo châu màu trắng xuyên qua sương máu, lại chưa dính một chút màu máu.

Phong Hành cũng căm giận mắng một tiếng, xoay người xa xa cách ba năm dặm, theo bọn Vũ Mục, Thiếu Ti song song hướng núi rừng ngoài hơn trăm dặm chạy đi. Một mảng núi rừng đó địa thế càng thêm phức tạp, thế núi càng thêm hiểm trở, nơi có thể ẩn nấp càng nhiều.

Ngoài hơn trăm dặm, lại là một đám đại hán áo không che được người hướng bên này chạy như điên đến. Ở vài phương hướng khác, còn có càng nhiều người bộ dạng cổ quái hướng bên này nôn nóng lao tới, rất có tư thế đem đoàn người bọn họ bao vây tiêu diệt.

Các tráng hán hung hãn hình thù kỳ quái, quần áo trên người cũng không đầy đủ hết đó, tất cả đều là tộc đàn lưu lạc ở Trung Lục thế giới.

Bọn họ lai lịch phức tạp, không thích trồng trọt, cũng không thích chăn thả, bọn họ càng thêm quen dùng bạo lực đoạt lấy tài nguyên sinh tồn. Bọn họ giống như chó hoang ăn đồ thối lưu lạc khắp nơi, đi đến nơi nào sẽ tai họa đến nơi đó.

Bởi vì cướp bóc thành tánh, cho nên sức chiến đấu của bọn hắn rất mạnh, thường xuyên sẽ có một số thế lực tiêu phí phí tổn rất nhỏ thuê bọn hắn làm một số chuyện xằng bậy. Một ít lương thực, một ít giáp trụ, một ít bắt cướp nữ nhân đáng thương, là có thể làm bọn hắn bất chấp tính mạng của chiến sĩ toàn bộ bộ lạc.

Xa xa, trên một đám mây lửa, Húc đế tử cùng Khổ Tuyền sóng vai ngồi ở trên một chiếc xe liễn toàn thân đỏ đậm đắc ý mỉm cười.

Khổ Tuyền cầm một cái ngọc bạc, bên trong đầy nước sạch, trên mặt nước phiêu đãng một cánh hoa sen, một mặt cánh hoa luôn hướng về phía đám người Man Man. Hắn thấp giọng cười nói: “Đế tử yên tâm, có bí pháp sư môn ta, bọn hắn trốn không thoát.”

Húc đế tử cất tiếng cười to, dương dương đắc ý cười vài tiếng, hắn nhìn nhìn đám người Mạnh Ngao đứng ở trên đám mây lửa, cẩn thận chặt chẽ ở một bên cười lấy lòng, nhẹ nhàng phất phất tay: “Giữ chặt tội danh này. Đám nhỏ này xuống tay độc ác, vì một phần khẩu cung giả, không tiếc nghiêm hình tra tấn, thế cho nên… Hại tính mạng các ngươi!”

Mạnh Ngao cùng hai đồng bạn của hắn chợt cả kinh, bọn họ nhảy dựng lên, đang muốn lớn tiếng kêu to, mấy trọng giáp chiến sĩ đứng ở phía sau bọn họ đã vượt ở phía trước bọn họ, một đao từ phía sau đâm xuyên qua ngực bọn họ.

“Bụi về bụi, đất về đất, yên tâm đi. Không cần bao lâu, bọn chúng đều sẽ xuống dưới cùng ngươi.” Khổ Tuyền mang theo một tia cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay: “Đời người khó khăn, giải thoát là phúc đó!”

Có vài tiếng trầm đục, thi thể Mạnh Ngao và hai đồng bạn từ không trung rơi xuống, nặng nề ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.