Vu Thần Kỷ

Chương 245: Bá đạo



Bảo tháp đứng sừng sững ở trên mặt đất, tòa tháp cắm thật sâu vào trong lòng đất sâu ba trượng.

Đám mây bay tới, Khổ Tuyền khẽ vẫy tay một cái, bảo tháp màu trắng từ từ bay lên, lộ ra Phong Hành ngã chỏng vó trong hố to.

Tòa bảo tháp này nhìn như tinh xảo linh lung, thực ra nặng nề dị thường, một đòn nện vào đầu, xương cốt toàn thân Phong Hành gãy hết, thậm chí kinh lạc cũng bị đánh đứt rất nhiều, càng có vài chỗ vu huyệt hầu như sụp đổ. Nằm ở trong hố to tràn đầy nước mưa bùn lầy, Phong Hành cười khổ hộc ra từng ngụm từng ngụm máu.

“Chưa chạy thoát được!” Phong Hành cười khan lên: “Vẫn chạy chậm một chút?”

Khổ Tuyền đứng lên, đứng ở trên xe liễn quan sát Phong Hành, kiêu ngạo nói: “Cho ngươi chạy trước một vạn dặm, ngươi cũng trốn không thoát lòng bàn tay Khổ Tuyền ta. Đại Vu bọn ngươi chỉ biết cậy sức, chỉ có một thân man lực, sao có thể biết giáo ta pháp lực vô biên, thần thông quảng đại?”

Phổ Khoảnh đạp một cơn gió mát bay tới, một đám mây nước lơ lửng ở phía sau nàng. Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti, Vũ Mục bốn người xếp thành hình chữ Nhất nằm ở trên mây nước. Cách thật xa, Phổ Khoảnh hướng Khổ Tuyền chắp hai tay xá một cái, kính cẩn nói: “Sư tôn đại năng, bọn đạo chích có thể nào hiểu thần thông của sư tôn?”

Khổ Tuyền kiêu căng cười cười, nghênh ngang khoát tay áo: “Thôi, Phổ Khoảnh, hôm nay ngươi cũng có một chút công lao, sau khi trở về, vi sư tự có ban thưởng. Mấy người này, ừm, chú sát mấy đứa con cháu của Vân Bằng trưởng lão, là bọn họ?”

Sâu trong mắt, một mảng tham lam sắc hiện lên, Khổ Tuyền thấp giọng cười nói: “Vốn, bọn họ là nhất định phải chết. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, giáo ta tự có pháp môn thuận tiện, mở rộng môn đình chiêu nạp tứ diện bát hoang ba ngàn khách hồng trần.”

Phổ Khoảnh ở bên cười nói: “Đây là tạo hóa của bọn họ, có thể bái vào môn hạ sư tôn, đây là bọn họ có phúc. Vào môn đình giáo ta, bọn họ chính là người thế ngoại, tiền căn các loại, tự nhiên cũng không cần so đo.”

Húc đế tử ở một bên ho khan một tiếng: “Chỉ sợ bọn họ tính cách hung hăng bạo ngược, sợ là không muốn.”

Khổ Tuyền cười nhạt, nhẹ nhàng hướng Húc đế tử nhìn một cái, rất đắc ý nói: “Giáo ta thần thông quảng đại, bọn họ đã vào trong tay ta, thì không do bọn họ quyết định không bái ta làm thầy. Chỉ chờ bọn họ ở trong ảo mộng vượt qua ngàn kiếp luân hồi, sau khi nhìn thấu thế gian đau khổ, đại triệt đại ngộ, bọn họ sẽ khóc lóc xin ta thu bọn họ làm đồ đệ.”

Nghĩ đến chỗ đắc ý, Khổ Tuyền lớn tiếng cười nói: “Đế tử yên tâm, chờ ta thu bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ đi Vu điện nói rõ chân tướng. Mạch khoáng kia, tự nhiên là công lao của tộc nhân đế tử, không có nửa điểm quan hệ với bọn họ.”

Húc đế tử cũng kiêu căng cười lên: “Sự tình có thể giải quyết như vậy, đó là không còn gì tốt hơn.”

Nheo mắt, Húc đế tử hướng mấy vạn tráng hán dã man bộ tộc lưu lạc đứng ở xa xa nhìn thoáng qua, trầm thấp nói: “Ta cũng không gạt ngài, có mạch khoáng này, ta sẽ có đủ tài hóa, đem bọn ngu xuẩn này quản lý chỉnh tề.”

Khổ Tuyền cũng nheo mắt, trong mắt hiện lên một mảng hàn quang, hung hăng trừng mắt những tráng hán toàn thân nhếch nhác kia: “Chỉ là, nhân số quá ít một chút. Vẻn vẹn mấy vạn người, trong đó Đại Vu có thể có mấy ai, có thể gánh vác được việc gì chứ?”

Húc đế tử nghe xong Khổ Tuyền nói, nhất thời cười to lên: “Cái này, Khổ Tuyền tiên sinh ngài lầm rồi, bọn ngu xuẩn này, chỉ là một sợi lông của chín con trâu trong bộ tộc lưu lạc ta thu phục.”

Khổ Tuyền ngẩn ngơ, sau đó nhìn Húc đế tử cất tiếng cười to lên: “Đế tử, ngươi rất có tuệ căn. Nên được chân truyền giáo ta.”

Húc đế tử hít một hơi thật sâu, khí tức nghẹn ở trong lồng ngực cũng chưa phun ra, mà là ngưng trọng nhìn Khổ Tuyền, chậm rãi nói: “Nếu thật có thể bất tử tiêu dao, cái gì cũng dễ nói.”

Khổ Tuyền nhìn Húc đế tử đắc ý cười to: “Chỉ cần cái gì cũng tốt mà nói, trường sinh tiêu dao chỉ là việc nhỏ tầm thường mà thôi.”

Hai người đối diện hồi lâu, đồng thời cất tiếng cười to, dần dần hai người cười đến ngửa trước ngã sau, cười đến mặt đỏ tai hồng, cười đến nước mắt cũng trào ra.

Thứ Húc đế tử cần, chỉ là trường sinh, chỉ là bất tử, giống với Doanh Vân Bằng, hắn chỉ muốn vĩnh viễn hưởng thụ quyền thế cùng phú quý của mình. Mà Khổ Tuyền muốn, chỉ là thứ phía sau quyền thế của bọn hắn mang đến, mà không phải bản thân quyền thế của bọn hắn.

Điều hai bên cần vừa lúc phù hợp, vừa lúc thân mật khăng khít, cho nên Húc đế tử và Khổ Tuyền càng nhìn nhau càng thuận mắt, rất có chút tiếc tài nhau, ** hương vị dần dần nảy sinh ra.

“Tạm để ta làm phép, đem bọn họ lần lượt thu phục.” Khổ Tuyền cười một phen, cẩn thận quan sát đám người Man Man đang hôn mê một phen, đưa tay liền hướng Thiếu Ti chộp lấy: “Nữ tử này rất tốt, tuyệt không thể tả, vào môn ta, đáng được trọng dụng.”

Năm ngón tay phóng ra bạch quang âm u, lòng bàn tay một mảng hoa sen nhàn nhạt màu trắng ấn như ẩn như hiện, một chưởng của Khổ Tuyền hướng mi tâm Thiếu Ti đè ép xuống.

Một khối đá từ trên cao rơi xuống, đánh thẳng tắp về phía tay phải Khổ Tuyền. Khổ Tuyền hừ lạnh một tiếng, trên ngón tay một mảng bạch quang lóe ra, tùy tay một đầu ngón tay hướng tảng đá bắn tới, đồng thời ngẩng đầu lên, cười lạnh quát: “Yêu nghiệt phương nào, dám…”

Một tiếng vang giòn, cục đá đem ngón tay Khổ Tuyền đánh nát. Khổ Tuyền kêu đau một tiếng, ôm bàn tay phun máu tươi vội lui về phía sau. Mười tám hạt bảo châu màu trắng treo ở trên cổ tay quay tròn bay lên, hóa thành một tòa bảo tháp màu trắng lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, phát ra các tia bạch quang đem toàn thân hắn bảo vệ.

Phổ Khoảnh không biết tốt xấu, rống cổ họng quát lên chói tai: “Yêu nghiệt lớn mật, sao dám mạo phạm sư tôn? Còn không mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!”

Một làn gió nhỏ chợt lóe, Quy Linh thân hình cao lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng dưng từ trước người Phổ Khoảnh xông ra, tùy tay vả một bạt tai ở trên mặt Phổ Khoảnh. Thân hình nhỏ nhắn của Phổ Khoảnh quay tròn bay lên, trợn mắt bay ra xa mấy chục trượng, cắm đầu ngã xuống đất ngất đi.

Quy Linh một chưởng đánh bay Phổ Khoảnh, thuận tay đem túi da thuộc về Man Man treo bên hông nàng giật xuống.

Xoay người, Quy Linh từ trong tay áo lấy ra phất trần nhẹ nhàng vung ra, lạnh lùng nhìn Khổ Tuyền quát lạnh: “Báo ra lai lịch sư thừa. Dùng những thủ đoạn nhỏ mị hoặc người ta áp bách thu môn đồ, ngươi có biết phần khế ước lúc trước lập ở đỉnh cột chống trời không?”

Khổ Tuyền ngẩn ngơ, đánh giá cao thấp Quy Linh một phen, nghiến răng lạnh lùng nói: “Đạo hữu không khỏi quản quá rộng rồi. Năm đó phần khế ước đỉnh trụ trời, thế gian hiện nay lại đã khác với năm đó, thế đạo thay đổi, thủ pháp tự nhiên cũng phải biến hóa theo. Đây là thiên đạo biến thiên, chẳng lẽ đạo hữu không hiểu?”

“Thiên đạo biến thiên?” Quy Linh nhíu nhíu mày, hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, gọn gàng dứt khoát nói: “Chơi ‘đạo’ trên võ mồm, ta không bằng các ngươi, cho nên, không cãi cọ với các ngươi. Mấy tiểu gia hỏa này, là người trong bản môn, ngươi xuống tay đối với bọn họ, chính là khiêu khích bổn môn. Cút, hoặc là, vĩnh viễn ở lại chỗ này.”

Khổ Tuyền giận quá mà cười. Hắn trừng mắt nhìn Quy Linh quát: “Đạo hữu không khỏi quá bá đạo. Bọn họ từ khi nào lại thành người của các ngươi?”

Hắc ngọc như ý ở tay trái Quy Linh đánh ra như tia chớp, một đòn đã đánh vỡ bảo tháp đỉnh đầu Khổ Tuyền, hung hăng đánh vào trên đầu Khổ Tuyền.

Khổ Tuyền bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, liên tục ở dưới đất lăn lộn mấy vòng. Hắn không nói hai lời, ôm vết thương máu chảy đầy mặt nhảy dựng lên, thậm chí ngay cả đồ đệ nhà mình cũng không để ý tới, đạp một đạo bạch quang nhanh chóng lao lên trời đào tẩu.

“Bá đạo?” Quy Linh cười nhạt: “Ngươi giờ mới biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.