Vu Thần Kỷ

Chương 275: Quyết tâm



Khi đám người chen chúc lao về phía Cơ Hạo, ngoài ngàn dặm, đỉnh ngọn núi lớn, Quy Linh ngồi xếp bằng ở phía dưới một cây đại thụ, đôi mắt lóe ra thần quang, xa xa nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của chiến trường.

Mấy môn nhân của Quy Linh đứng hầu ở một bên, một thiếu nữ bộ dạng ngây thơ đáng yêu thè lưỡi, cẩn thận nói: “Sư tôn, nếu là ngài ở đây, những người này giết hay là không giết?”

Nhẹ nhàng quơ quơ phất trần trong tay, Quy Linh ngẩng đầu nhìn trời một cái, cười lên rất vi diệu.

Qua hồi lâu, Quy Linh từ từ nói: “Nếu là vi sư, hiện ra bản thể chặn sơn cốc, mặc cho hắn bao nhiêu người cũng không qua được.”

Mấy môn nhân của Quy Linh sắc mặt đồng loạt đen sì, vẻ mặt ai cũng cổ quái nhìn sư tôn nhà mình. Thiếu nữ vừa mới lên tiếng giậm chân oán trách: “Sư tôn chơi xấu quá, có thể nào làm như vậy? Chỉ là chặn sơn cốc lại có tác dụng gì?”

Cười nhẹ, Quy Linh ôn hòa nhìn thiếu nữ một cái, nhẹ nhàng nói: “Giết hay là không giết, vấn đề này, không chỉ vi sư, hoặc là Cơ Hạo tiểu hữu, thật ra dù là sư tổ của các ngươi, cũng không biết đã làm rõ hay chưa.”

Ngọc như ý trong tay phóng ra một mảng u quang màu đen sắc bén, Quy Linh nheo mắt, thản nhiên tự hỏi: “Sư tôn, đổi là ngài bây giờ, những người này, ngài có thể vung ra một kiếm đó hay không? Hay là nhân từ nương tay như năm đó?”

Nghe được từ ‘sư tổ’, mấy môn nhân của Quy Linh tất cả đều nghiêm túc, kinh sợ hướng trời vái một cái chắp tay. Đồng thời bọn họ không phải không có hiếu kỳ nhìn về phía sư tôn nhà mình——sư tổ nhà mình là nhân vật cỡ nào, vẻn vẹn mấy chục vạn nhân tộc già yếu, tồn tại ở trước mặt sư tổ ngay cả con kiến cũng không tính, chẳng lẽ còn có thể làm khó sư tổ nhà mình hay sao?

Ở một phương hướng khác, cũng ở ngoài ngàn dặm, hai nam tử tóc đỏ mặc áo vải thô màu trắng, đi chân trần đứng ở đỉnh núi, cũng quan sát động tĩnh của Cơ Hạo bên này.

Hai người da mặt trắng nõn, làn da trơn bóng như ngọc, trong mắt mơ hồ có hư ảnh từng đóa hoa sen trắng lóe lên. Khi bọn họ nhìn thấy đám người già yếu kia bị ép hướng quân trận của Cơ Hạo phát động xung phong, hai người đồng thời cười lên.

“Đáng thương, đáng thương, chúng sinh thật khổ!”

“Sư huynh nói rất phải, cho nên chính là thời cơ tốt chúng ta phổ độ chúng sinh, tích góp công đức.”

“Lần này Huyết Nguyệt nhất mạch rầm rộ binh đao, xung quanh Xích Phản sơn tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đáng thương người thiên hạ này.”

“Sư huynh nói rất đúng, chính là bọn hắn rầm rộ binh đao, những người ti tiện này muốn sống sót, cũng chỉ có thể vào môn hạ ta, theo chúng ta thanh tu.”

“Sư đệ nói rất có vài phần đạo lý, chỉ là những người ti tiện này, vào môn hạ ta cũng không có quá nhiều tác dụng. Nếu là có Đại Vu, Vu Vương quyền cao chức trọng kia gặp rủi ro, ở bên bờ sinh tử chúng ta viện thủ, đem hắn độ hóa đến môn hạ chúng ta, đó mới là công đức lớn thật sự!”

“Sư huynh nói rất phải, nhưng trong Xích Phản sơn này, chỉ có Đại Vu; muốn độ hóa Vu Vương, chúng ta chỉ có thể đi ngoài chín tầng mây trên không Xích Phản sơn một chuyến. Hơn nữa Vu Vương chinh chiến, hung hiểm vô cùng, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải cẩn thận mới được.”

Hai người một hỏi một đáp, trong lúc hỏi đáp đều mặt đầy nụ cười. Có đôi khi bọn họ tâm huyết mênh mông, không khống chế được pháp lực bản thân nhộn nhạo, khi đầu lưỡi khẽ uống liền có từng đóa hoa sen màu trắng thuận miệng phun ra, mang theo hương thơm thoang thoảng vờn quanh bất định ở bên người bọn họ.

Phía trước sơn cốc, nhìn đám người càng lúc càng gần, hắc thạch trường đao trong tay Cơ Hạo hơi chớp lên, lại vẫn không thể hô lên một tiếng mệnh lệnh đó.

“Giết. Hay là không giết? Cơ Hạo, giết, hay là không giết?” Ngoài ngàn dặm, Quy Linh chậm rãi đứng lên, không tự chủ được lẩm bẩm.

“Giết. Hay là không giết? Sư huynh à, xem bộ dáng rối rắm cỡ đó của tiểu tử này thật là buồn cười.” Ngoài ngàn dặm, một đôi sư huynh đệ kia cùng cất tiếng cười vui, trong tiếng cười tràn ngập trào phúng cùng ác ý đối với Cơ Hạo do dự bất định.

“Giết, hay là không giết?” Cơ Hạo yên lặng nhìn đám người càng lúc càng gần. Hắn chưa bao giờ tàn sát dân chúng vô tội. Kiếp trước kiếp này, hắn giết người, tất cả đều là kẻ địch của hắn. Phàm là kẻ địch, Cơ Hạo tâm cảnh kiên định, chỉ cần vung đao là có thể giải quyết tất cả phiền toái.

Nhưng những lão nhân và trẻ con mặt đầy máu, mặt đầy nước mắt này…

“Giết, giết sạch bọn chúng!” Vô số nô lệ chiến sĩ dị tộc há mồm điên cuồng cười, miệng bọn họ cùng đầu bọn họ so sánh, tỉ lệ đặc biệt lớn, thoạt nhìn giống như một đàn cóc. Trong mồm bọn hắn rậm rạp đầy răng nhọn hình tam giác, trong kẽ răng còn lưu lại lượng lớn vụn thức ăn cùng vết máu.

Cách thật xa, Cơ Hạo cũng ngửi thấy tanh tưởi trong mồm bọn dị tộc nô lệ đó.

“Những gia hỏa này, khẳng định là chưa bao giờ đánh răng!” Không biết vì sao, ở lúc này, Cơ Hạo cũng có thể nghĩ đến chuyện vớ vẩn này.

“Cơ Hạo, Cơ Hạo, chúng ta… Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Man Man dùng sức siết chặt song chùy, khẩn trương dùng đầu chùy ‘nhẹ nhàng’ chạm bả vai Cơ Hạo. Cơ Hạo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị Man Man chạm một cái ‘nhẹ nhàng’ đánh nằm úp sấp xuống đất.

Thái Ti khẩn trương giơ lên cốt trượng trong tay, từng tia khí đen từ trên thân hắn phun ra, không ngừng hội tụ ở trong cốt trượng. Đôi mắt Thái Ti biến thành màu đen quỷ dị, đen sì không có bất cứ hào quang gì. Chỉ cần Cơ Hạo ra lệnh một tiếng, vu chú của hắn có thể kích phát.

Phong Hành đã trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, gã này thích nhất ngồi thật xa phóng ám tiễn, ở loại thời điểm rối rắm này, hắn càng thích trốn ở một bên, đem áp lực ném cho Cơ Hạo đi gánh vác.

Vũ Mục…

Mập mạp chết tiệt khẩn trương cả người ướt đẫm mồ hôi, không biết từ nơi nào kiếm được một con lợn rừng nướng, đang giống như thấy kẻ địch giết cha, hung tợn xé từng miếng từng miếng thịt lợn rừng lạnh như băng. Trong tiếng ‘Răng rắc’, gã này khẩn trương ngay cả xương chân lợn rừng cũng ngoạm một miếng nát bấy.

Phía sau, Khương Trảo đứng trên vách núi, lẳng lặng nhìn Cơ Hạo.

Một gã chiến sĩ cao gầy thân khoác áo lông, cầm trường cung không biết khi nào đã đứng ở bên người Khương Trảo. Nhìn Cơ Hạo lâm vào cảnh giới lưỡng nan, chiến sĩ cao gầy anh tuấn đẹp trai cười khổ một tiếng: “Trưởng lão, không bằng…”

Khương Trảo nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tiêu, đã là đứa nhỏ Tự Văn Mệnh nhìn trúng, hắn nhất định phải tự mình qua được một cửa ải này. Về sau hắn sẽ đụng tới chuyện so với hôm nay càng thêm tàn khốc, càng thêm khó quyết định, một ý nghĩ sai lầm, có lẽ chính là tính mạng của vô số tộc nhân. Ngươi, không giúp được hắn!”

Chiến sĩ cao gầy Đại Phong Tiêu hít sâu một hơi, ôm trường cung nhắm mắt: “Ba hơi thở sau, ta sẽ hạ lệnh… Ta kháo!”

Trước mắt bao người, Cơ Hạo vạch ra giáp mặt, một đao hung hăng bổ vào trên mặt mình.

Vết đao sâu thấu xương, máu tươi phun trào ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ gương mặt Cơ Hạo.

Cơ Hạo tay giơ trường đao, lớn tiếng quát: “Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là chó rơm, ngươi ta đều như thế! Hôm nay, các ngươi yên tâm đi chết đi; ngày sau, ta giết sạch thiên hạ dị tộc chôn cùng cho các ngươi… lời thề này, thiên địa làm chứng!”

Lưỡi đao quét ngang, một ánh lửa dài trăm trượng bắn nhanh ra.

Phía sau, Đế Sát cười nhạt, ngón tay búng ra, thân thể mấy nghìn nhân tộc già yếu xông lên dẫn đầu ùn ùn nổ tung, biến thành máu cuồn cuộn gào thét hướng đám người Cơ Hạo ập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.