Vu Thần Kỷ

Chương 312: Đồng tộc



Chín đạo cuồng lôi bá đạo tuyệt luân.

Lôi quang văng khắp nơi, giáp da đơn sơ trên thân Cơ Mạch bị đánh tan thành mảnh nhỏ, lôi quang giống như gân lá cây, điên cuồng tàn sát bừa bãi ở trên thân Cơ Mạch, đem da và máu thịt hắn xé rách, khắc thật sâu ở trên xương khớp hắn, ở trên xương cốt hắn để lại vết thương rõ ràng có thể thấy được.

Vật cưỡi của Cơ Mạch bị giật tới mức khàn giọng rú thảm, cái lưỡi dài đến trăm trượng trải rộng chất nhầy phun thẳng ra, như một cột thịt đâm chéo lên bầu trời. Điện quang xé rách làn da con Kim Bì Cung Bối có thực lực Đại Vu này, chui vào thân thể nó, đem một cục thịt tinh huyết to bằng nắm tay sắp ngưng tụ thành thực chất trong bụng nó đánh cho nguyên khí đại thương.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, con Kim Bì Cung Bối hầu như sắp dựa vào chính mình cố gắng ngưng tụ thành yêu đan, do đó nảy sinh linh trí, từ hung thú chưa có ý thức biến hóa thành yêu này mềm nhũn ngã xuống đất, hấp hối phun khói đen.

Lôi đình, hình phạt của thiên địa, đối với tất cả vật âm tà và yêu tà có lực khắc chế siêu mạnh, nhất là đối với loại hung cầm mãnh thú, càng có lực sát thương cực lớn. Con Kim Bì Cung Bối này khóc không ra nước mắt nhìn Cơ Hạo, nó khổ công hơn một ngàn năm, hầu như bị một tia sét của Cơ Hạo triệt để đánh nát.

“Đáng chết!” Cơ Mạch lảo đảo từ trong cái hố to sấm sét bổ ra trên mặt đất đứng dậy, tinh huyết toàn thân hắn quay cuồng như thủy triều, máu thịt vỡ nát cấp tốc trọng sinh, vết nứt trên xương nhanh chóng khép lại, ngắn ngủn một nhịp thở, toàn bộ thương thế của hắn đều không còn sót lại chút gì.

Trừ khí tức hơi có chút yếu đi, toàn thân Cơ Mạch nào còn có nửa điểm vết thương?

Trường mâu vặn vẹo như rắn đã không thể sử dụng, Cơ Mạch tức giận rút ra trường kiếm bên hông.

Nhưng vừa rồi sấm sét của Cơ Hạo hạ xuống, trường kiếm bên hông Cơ Mạch là kim loại rèn, càng hấp thụ lượng lớn lực lượng sấm sét. Cơ Mạch vừa mới rút ra trường kiếm, liền cảm giác trên tay chợt nhẹ, thanh trường kiếm tinh cương rèn thành, có mấy chục đạo phù văn này của hắn thế mà bị sấm sét thiêu tới mức toàn thân đỏ rực, vừa mới rút ra khỏi vỏ kiếm, nửa đoạn thân kiếm đã bởi vì nhiệt độ cao hòa tan thành nước thép, nhỏ từng giọt trên mặt đất.

“Ngươi!” Cơ Mạch dại ra nhìn Cơ Hạo.

Hắn biết Cơ Hạo xuất thân ‘Hỏa Nha bộ’, nhưng tộc nhân Hỏa Nha bộ chỉ biết phóng hỏa đốt người, từ khi nào biết thả sét đánh người? Lôi đình chi lực. Đây không phải năng lực đặc thù Lôi Trạch bộ cùng vài cái bộ lạc nhân tộc hiếm thấy khác có được Lôi Thần huyết mạch mới có sao?

Chiến sĩ phía sau Cơ Mạch cũng ngã ngổn ngang đầy dưới đất.

Mây mưa của Vũ Mục bao phủ bốn phương, sấm sét Cơ Hạo hạ xuống hóa thành điện quang chói mắt bắn ra bốn phía, mưa trở thành chất dẫn tốt nhất của dòng điện. Mấy chục chiến sĩ bị dòng điện đánh cho kêu ‘ngao ngao’, tóc trên đầu cũng dựng thẳng lên từng sợi.

May mắn cường độ dòng điện phân tán ở bọn họ trên người không lớn, các chiến sĩ này yếu nhất cũng là Đại Vu mở một vu huyệt, bọn họ run rẩy từ dưới đất đứng lên, sau vài hơi thở cũng đều khôi phục sức chiến đấu.

“Ta là nhân tộc trung quân, Kì Binh doanh Cơ Hạo.” Hư ảnh Kim Ô trên trường bào của Cơ Hạo như ẩn như hiện, giống như vật còn sống xoay quanh bay lên. Mười ngón đan xen dùng sức xoa nắn, khớp xương vặn vẹo phát ra tiếng vang giòn ‘Rắc rắc’.

Lạnh lùng nhìn Cơ Mạch, Cơ Hạo lạnh giọng quát: “Vì sao tập kích đồng bạn của ta?”

Cơ Mạch hít sâu một hơi, hắn nghiến răng nhìn Cơ Hạo, nói từng chữ một: “Chúng ta phụng mệnh tuần tra dãy núi, đụng tới gian tế dị tộc, chúng ta có quyền xử trí.”

Cơ Hạo ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, đột nhiên bay lên một cước đạp về phía gương mặt Cơ Mạch.

Tốc độ Cơ Mạch phản ứng cũng cực nhanh. Hắn vứt trường kiếm, hai tay vung quyền hung hăng đánh vào lòng bàn chân Cơ Hạo. Có một tiếng vang lớn, Cơ Hạo cảm nhận được lực đánh mạnh mẽ, thân thể nhẹ nhàng bay lên, hướng phía sau bay xuống gần trăm trượng.

Cơ Mạch thì thân thể nhoáng lên một cái, một bước bước ra một cái hố to sau lảo đảo lui lại gần trăm trượng.

Hai người không sử dụng bất cứ thần thông vu thuật nào, chỉ dùng lực lượng thân thể mãnh liệt cứng đối cứng, thế mà đánh ngang tay.

“Sao có thể? Ngươi đứa bé này mới lớn bao nhiêu?” Cơ Mạch hét giận dữ một tiếng. Thân thể hắn căng lên, trên ngực, tứ chi cùng lưng, hơn ngàn điểm sáng chói mắt sáng lên, sau đó không ngừng phun ra cả mảng lớn ánh lửa. Hắn thẹn quá hóa giận nhìn Cơ Hạo, khàn cả giọng quát: “Ta chém giết chinh chiến gần trăm năm, mới có thực lực hôm nay, ngươi mới bao nhiêu? Ngươi mới mở được mấy vu huyệt?”

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, trên Kim Ô Liệt Diễm Bào ánh lửa dâng trào, chặn trên ngực hắn dần dần sáng lên mười mấy vu huyệt phun ra ánh lửa.

Lạnh lùng nhìn Cơ Mạch, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Loại chuyện này rất đơn giản, ta là thiên tài, ngươi là đồ ngu, còn cần nhiều lời sao?”

Hung hăng dậm chân một cái, Cơ Hạo lấy ra lệnh bài đại biểu thân phận kì binh của mình giơ lên cao cao: “Ta thuộc về Kì Binh doanh, ta phụng mệnh ở trong núi rừng tùy ý săn giết thám báo dị tộc. Ta có phải cũng có thể bởi vì hoài nghi các ngươi là gian tế dị tộc, cho nên liền hạ sát thủ đối với các ngươi hay không?”

Cơ Mạch ngẩn ngơ, hắn nhìn lệnh bài trong tay Cơ Hạo, chậm rãi từ trong túi gấm da thú bên hông lấy ra một khối lệnh bài dày nặng: “Ta là Cảm Tử doanh đội thám báo đội trưởng trăm người Cơ Mạch. Ta vừa rồi, chưa hạ sát thủ!”

Cơ Hạo nhìn nhìn Vũ Mục, Vũ Mục đem cái nồi sắt to đeo ở sau người, không biết từ đâu lấy ra một con mãng xà nướng thơm phức nuốt từng miếng. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Cơ Hạo, Vũ Mục nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến nói: “Dù sao hắn muốn giết ta cũng khó, nhiều nhất hắn làm ta bị thương nặng, ta độc chết tất cả bọn hắn, chỉ đơn giản như vậy!”

Khóe mắt Cơ Mạch kịch liệt giật giật, nhìn thật sâu Vũ Mục trắng trẻo mập mạp nhìn qua không có bất cứ sự uy hiếp nào.

Như hắn nói, vừa rồi Cơ Mạch cho dù đâm một thương vào yết hầu Vũ Mục, lấy sinh mệnh lực cường hãn của Đại Vu cũng khó nhất thời bị mất mạng. Nhưng vu độc của Vũ Mục hung tàn đáng sợ, thật có khả năng đem toàn bộ bọn họ giữ lại chỗ này.

Hít một hơi thật sâu, khí tức lạnh thấu xương trên người Cơ Mạch dần dần tiêu tán. Hắn nhìn Nha Công lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, đột nhiên mang theo một tia khẩu khí kinh nghi bất định hỏi: “Đây là… Hỏa Nha? Ngươi, ngươi, ngươi là…”

Cơ Hạo nheo mắt cẩn thận đánh giá Cơ Mạch, thản nhiên nói: “Ta là tộc nhân Nam Hoang Kim Ô lĩnh Kim Ô bộ! Các ngươi, tựa như cũng dùng là vu lực của Kim Ô nhất mạch?”

Trên mặt Cơ Mạch lộ ra một tia biểu cảm cực kỳ quái dị phức tạp, hắn ngơ ngác nhìn Cơ Hạo, đột nhiên cười khổ.

“Kim Ô bộ? Các ngươi khôi phục tên tộc sao? Bộ tộc đã cường thịnh đến loại tình trạng này sao? Chúng ta, chúng ta…”

Các chiến sĩ phía sau Cơ Mạch đồng thời cúi đầu, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Cơ Mạch trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hướng tới phía nam chậm rãi quỳ rạp xuống.

“A ba… A mỗ… Ta rốt cuộc gặp được tộc nhân đến từ Nam Hoang. Không phải Hỏa Nha bộ, mà là tộc nhân Kim Ô bộ. Bộ tộc chúng ta, đã khôi phục đến cường đại như vậy! Một ngày nào đó, ta sẽ đem tro cốt các người trở về đất tổ an táng!”

Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Các ngươi, cũng là tộc nhân Kim Ô bộ?”

Cơ Mạch hướng về phía nam dập đầu vài cái, sau đó chậm rãi đứng lên, mang theo một tia bi thương nói: “Phải, nhưng chúng ta, chưa từng đến Nam Hoang! Tổ tông chúng ta, đều là dị tộc nô lệ từ Nam Hoang bắt cướp buôn bán, là quân đội của nhân vương, đem bọn họ từ trong quặng mỏ cứu ra.”

Cơ Hạo giật mình, nhìn bọn Cơ Mạch không khỏi lộ ra vài phần thương hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.