Vu Thần Kỷ

Chương 322: Truy đổ



Trong rừng cây, trong không khí nổi lên ba cái lốc xoáy màu máu, Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất mang theo hai mươi mấy chiến sĩ Già tộc cắm đầu từ trong lốc xoáy chạy ra.

Chật vật lộn vài cái ở trên đất, Đế Sát còn chưa đứng vững chân, đã khàn cả giọng hét lên: “Đi, mau, mau, chạy mau! Câu Lâu Tú, mau, dẫn động truyền tống trận, để chúng ta rời khỏi nhanh chút!”

Câu Lâu Tú già nua, tóc bạc trắng hít sâu một hơi, năm con mắt chợt mở, sâu trong con ngươi hiện lên hào quang trí tuệ thâm thúy. Ngón tay hắn nhẹ nhàng búng, tinh thể màu máu dưới đất chế thành tháp nhọn nho nhỏ đồng thời phun ra huyết quang chói mắt.

Trong tiếng ‘Bốp bốp’, mấy trăm đạo huyết quang nhỏ bé bắn nhanh ra, chắn ở bầu trời phía tây nam, bày ra một cấm chế phòng ngự khẩn cấp. Có cấm chế này, đám người Cơ Hạo từ phương hướng đảo cát đuổi giết sẽ bị ngăn trở một phen.

Mười ngón cấp tốc nhảy lên, trong năm con mắt vô số phù văn toát ra, đột nhiên một ngọn tháp nhọn nho nhỏ kịch liệt run rẩy, kèm theo tiếng vang thanh thúy ‘Ong ong’, một cột huyết quang thẳng tắp xông thẳng lên cao mười mấy dặm, sau đó quay đầu hướng mặt đất lao xuống. Chỉ cần đạo huyết quang này rơi xuống đất, bốn tòa Huyết Nguyệt thần tháp xa ở ngoài mấy ngàn dặm sẽ phát động truyền tống trận, đem người ở đây dịch chuyển hết đi.

Câu Lâu Tú dẫn đường trận pháp, khi phát ra huyết quang chặn lại, Cơ Hạo và Nha Công đã lao tới chỗ cách rừng cây không đến mười dặm. Khoảng cách quá gần, tốc độ Cơ Hạo và Nha Công phi hành lại quá nhanh, chỉ so với bọn Đế Sát thông qua trận pháp nháy mắt dịch chuyển chậm hơn một chớp mắt.

Vô số đạo huyết quang nhỏ bé sắc bén như đao đột nhiên bắn ra ở trước mặt, đổi thành người khác, một đòn này đã khiến hắn triệt để mất đi cơ hội ngăn chặn đám người Đế Sát. Huyết quang dày đặc ở trên không kéo dài trăm dặm, muốn vòng qua một mảng huyết quang này, thời gian lãng phí đã có thể để bọn Đế Sát đào tẩu.

Nhưng Cơ Hạo chỉ khẽ hừ, Viêm Long Kiếm mang theo một đường cong uyển chuyển, khai thiên một kích ở trong không khí vạch ra một mảng sóng rất nhỏ, hung hăng bổ vào trên huyết quang nhìn như rậm rạp không chút kẽ hở.

Có một tiếng vang thanh thúy, mấy ngàn luồng huyết quang nổ tung, lộ ra một chỗ hổng rộng chừng hơn trăm trượng. Cơ Hạo và Nha Công nhảy vọt qua, mấy cái tàn ảnh lóe lên, huyết quang đang hướng mặt đất rơi xuống, khi cách mặt đất còn có bảy tám dặm, Cơ Hạo đã đến trên không rừng cây.

Một tiếng quạ kêu phóng lên trời, ngón tay Cơ Hạo liên tục gõ, từng luồng kiếm quang bắn nhanh ra, hung hăng nện ở trên những tháp nhọn do tinh thể màu máu chế thành trên mặt đất. Cả mảng lớn huyết quang bắn tung tóe, một tòa lại một tòa tháp nhọn màu máu không ngừng vỡ vụn, những tháp nhọn này có thể bố trí thành trận pháp cường đại, nhưng bản thể chúng nó lại khá yếu ớt, kiếm quang nhẹ nhàng chạm đã bị đập nát.

Câu Lâu Tú chợt phun ra một ngụm máu, đại trận cắn trả, lực lượng cường đại tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể hắn, đánh lục phủ ngũ tạng hắn khắp nơi đều là vết nứt dày nhỏ, hắn đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, cắm đầu ngã xuống đất không thể động đậy.

Câu Lâu Tú là đại trận sư, trận pháp chi đạo của hắn cực kỳ tinh thâm, nhưng hắn giống với tông sư Tu tộc khác, sức chiến đấu của bản thân yếu đến nao lòng, cho nên Tu tộc cho tới nay chỉ có thể làm tồn tại phụ thuộc Ngu tộc.

Thân thể gầy yếu, ý chí chiến đấu yếu ớt, Câu Lâu Tú bị sự đau đớn trong cơ thể làm cho ngất đi, hoàn toàn mất sức phản kháng.

Toàn bộ tháp nhọn màu máu bị đánh tan, mô hình đảo cát bùn cát trên đất trống chồng chất mà thành ầm ầm nổ tung, huyết quang trên không trung đang lao xuống đột nhiên đình trệ, sau đó nổ nứt thành vô số đạo huyết quang nhỏ vụn phiêu tán.

Toàn thân đều là vết thương, huyền băng thật dày bám vào trên vết thương. Đám người Đế Sát động tác cứng ngắc chậm chạp thống khổ tuyệt vọng la lên một tiếng, bọn hắn xoay người, không nói một lời hướng phía đại doanh nhà mình bỏ chạy.

Sự tình còn có hi vọng, còn chưa tuyệt vọng. Dãy núi địa thế phức tạp, chỉ cần có thể tránh được Cơ Hạo trước mắt chặn lại, ẩn thân ở trong dãy núi, thì có thể mượn dùng địa thế phức tạp thoải mái đào tẩu. Đại Vu nhân tộc chỉ tu thân thể, không luyện nguyên thần, bọn họ cũng không có lực lượng thần thức, dãy núi địa thế phức tạp sẽ tạo thành trở ngại thật lớn đối với bọn họ đuổi giết.

Toàn bộ Già tộc chiến sĩ còn lại cũng không nói một lời rút ra binh khí, ùn ùn hướng Cơ Hạo lao lên.

Bọn Đế Sát muốn chạy trốn, làm hộ vệ bên cạnh ba người bọn Đế Sát, bọn hắn dù liều mạng cũng cần yểm hộ ba người chạy trốn. Chỉ cần bọn Đế Sát có thể từ ‘ma chưởng’ của nhân tộc chạy thoát, bọn hắn chỉ cần không phải chết trận ngay tại chỗ, sau sự việc luôn có biện pháp đem bọn hắn từ trong tay nhân tộc chuộc ra.

Nhưng nếu bọn Đế Sát rơi vào trong tay nhân tộc, ba gã thống lĩnh của Huyết Nguyệt quân đoàn bị nhân tộc bắt sống, loại sỉ nhục vô cùng này sẽ làm cả giai tầng quý tộc Ngu tộc triệt để điên cuồng. Bọn Đế Sát còn có cơ hội sống sót, nhưng bọn hắn những hộ vệ này kết quả tốt nhất cũng là bị ban ân tự sát, mà tộc nhân trực hệ của bọn hắn đều sẽ rơi xuống làm nô lệ cùng đồ chơi.

Nghĩ đến những nô lệ ti tiện ngay cả súc sinh cũng không bằng, địa vị nát nhất đó, toàn bộ Già tộc chiến sĩ không rét mà run, đều bất chấp tính mạng chắn trước mặt Cơ Hạo. Bọn hắn nháy mắt hợp thành một trận hình xung phong mũi tên tam giác, hướng Cơ Hạo phát động phản xung phong liều mạng.

Nha Công há mồm, một ngọn lửa dinh dính màu đỏ vàng tuôn ra, lông chim toàn thân nó hầu như đều biến thành màu vàng nay uy lực Kim Ô Thổ Tức lớn đến dọa người, một mảng ánh lửa vừa mới trào ra, núi rừng phạm vi vài dặm đã không gió tự cháy, thậm chí đá trên mặt đất cũng nháy mắt đốt thành hình thái lưu ly.

Hai con Thần Hỏa Xà không cam lòng yếu thế nâng mình lên, thân thể nhanh chóng bành trướng thành to bằng miệng bát, cũng phun ra Địa Tâm Thần Viêm màu đỏ dinh dính như nham thạch nóng chảy. Địa Tâm Thần Viêm còn mang theo sương khói màu đen nồng đậm, lửa cháy cuồn cuộn nhanh chóng đem các chiến sĩ Già tộc bao vây lại.

Ở trong đại trận, giáp trụ của các chiến sĩ Già tộc đều bị phá hủy, hai loại thần viêm uy lực tuyệt đại thiêu đốt thân thể bọn hắn, đốt da thịt bọn hắn vang lên ‘Bốp bốp’, khói độc hun hỏng mắt bọn hắn, nhiệt độc theo vết thương không ngừng tràn vào thân thể.

Một chiến sĩ Già tộc ngã xuống, sau đó là hai, ba, càng nhiều chiến sĩ hơn không ngừng ngã xuống.

Vừa mới là hàn băng, hiện tại là liệt hỏa, thủy hỏa vô tình, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chống lại được nóng lạnh biến đổi lớn như vậy.

Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất ba người chật vật chạy trốn, giáp trụ trên thân bọn hắn tàn phá không chịu nổi, bảo mệnh ngọc phù bọn hắn đã sớm dùng sạch sẽ, đôi chân bọn hắn sải bước, dùng hết sức bú mẹ hướng phía bắc chạy trốn.

Trong núi rừng ở bên, một mũi tên bắn nhanh đến, mũi tên mang theo một ánh sáng vàng mờ nhạt, chuẩn xác vô cùng từ phía sau bắn vào xương cụt Đế Sa, mũi tên chui thật sâu vào trong xương sống của Đế Sa, cắt đứt thần kinh chủ yếu nhất của thân thể hắn.

Đế Sa rú thảm một tiếng, đôi chân vô lực cựa quậy hắn nặng trịch ngã xuống đất. Không đợi hắn mở miệng cầu cứu, lại là hai mũi tên bắn tới, một trái một phải đâm xuyên khớp bờ vai của hắn, phen này hắn muốn lấy tay bò đi cũng không được.

Đế Sát, Đế Nhất không nói một lời tiếp tục chạy trốn, giống như chưa thấy được Đế Sa ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh bọn hắn đã dừng bước, tuyệt vọng rên – rỉ một tiếng.

Man Man cầm song chùy, bên cạnh Thiếu Ti lơ lửng một tấm khiên tròn to bằng bàn tay, mang theo một cây lao hào quang mơ hồ, ở rất xa chắn phía trước bọn hắn năm sáu dặm.

“Ha ha, các ngươi muốn chạy trốn sao? Thế này không thể được!” Man Man dùng sức vung chùy của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.