Vu Thần Kỷ

Chương 343: Chợ



“Chí hung chi khí.”

Thái Ti không tim không phổi nhìn Chúc Long Quỹ, hai hàng lông mày thưa nhíu lại cùng một chỗ, rất nghiêm túc suy tư về chuyện Chúc Long Quỹ hồi quang phản chiếu sắp tắt thở hay không.

Thiếu Ti thì hơi mang một tia khẩn trương kinh hô một tiếng.

Chúc Long Quỹ lắc đầu, cười gượng một tiếng, bất đắc dĩ liếc xéo Thái Ti một cái, hướng Thiếu Ti cười gật gật đầu: “Không sao, là lão phu tự mình không có việc gì tìm việc, muốn lấy linh hồn lực dò xét hung khí này.”

Ho khan vài tiếng, nôn ra mấy ngụm máu, Chúc Long Quỹ lấy ra một lọ vu dược nuốt vào, có chút xấu hổ hướng Cơ Hạo cười cười: “Ha ha, không ngờ, lại là loại cái thế hung khí này, vũ khí giết chóc sắc bén hạng nhất trong thiên địa. Tốt, tốt, hắc hắc, một quyền này chịu không oan.”

Cơ Hạo nhìn Chúc Long Quỹ một cái thật sâu, linh hồn lực? Vu, là không tu linh hồn. Linh hồn vu, chỉ có thể theo thân thể cường đại và vu lực tăng trưởng, được tinh huyết hùng hồn không ngừng tẩm bổ do đó tự nhiên mà vậy trở nên cường đại.

Thân thể của Vu giống như đại địa dày rộng, linh hồn chính là một cây giống trên đại địa, đại địa dần dần dày lên, trở nên phì nhiêu, cây giống nước lên thì thuyền lên trở nên rậm rạp cành lá, trở nên đội trời đạp đất. Nhưng cho dù Lăng Vân cự mộc che trời nhất, hắn cũng chỉ là một cái cây khổng lồ ngơ ngác đứng sừng sững ở trên đại địa, không có bất cứ thần thông biến hóa nào.

Chúc Long Quỹ thế mà có thể vận dụng linh hồn lực, nói cách khác, hắn đã có thần niệm nảy sinh.

Thực lực của hắn, hẳn là đã siêu thoát cực hạn của vu, đạt tới một cái cấp độ mới.

Nói cách khác, hắn căn bản không thể ý thức được linh hồn lực tồn tại, lại càng sẽ không chủ động thử đi vận dụng loại lực lượng thần kỳ này.

Càng hoặc là, đây là thiên phú thần thông của Chúc Long nhất tộc? Chúc Long huyết mạch có thể thấy rõ âm dương, nhìn trộm thiên địa huyền cơ, nắm giữ vận mệnh người khác, các loại thiên phú thần thông thần kỳ, làm Chúc Long Quỹ có được linh hồn lực, cũng là chuyện có thể lý giải.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào. Chúc Long Quỹ cũng rất mạnh, mạnh tới mức thái quá.

Càng nghiên cứu sâu một chút, sự cường đại của Vũ Dư đạo nhân càng thêm khủng bố. Hắn cho Cơ Hạo mượn bốn thanh bảo kiếm cùng trận đồ, thậm chí còn chưa bày ra đại trận, Chúc Long Quỹ chỉ vụng trộm nhìn trộm một cái, đã trực tiếp bị thương nặng.

“Nói như vậy, Chúc Long trưởng lão là đã đáp ứng?” Cơ Hạo có chút áy náy nhìn Chúc Long Quỹ: “Vị tiền bối đó tính cách…”

Chúc Long Quỹ khoát tay áo, rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo: “Không cần phải nói, lão phu sống cả một đống tuổi, các loại yêu ma quỷ quái gặp nhiều rồi. Trong thiên địa, luôn có một số không lường được tồn tại, bọn họ không muốn giao tiếp với chúng ta.”

Chỉ chỉ bảo kiếm và trận đồ trên tay Cơ Hạo, Chúc Long Quỹ trầm giọng nói: “Tóm lại, vị tiền bối này đang giúp chúng ta, đây là chuyện tốt. Hắc. Lão phu thế mà một chút phát hiện cũng không, đã bị một quyền đánh ngất đi, tu vi bực này… Về sau lão phu, sớm hay muộn phải tìm hắn đấu một chút.”

Cơ Hạo thu hồi bảo kiếm và trận đồ, khô cằn cười cười. Tỷ thí với Vũ Dư đạo nhân? Hắn trừ cười gượng, còn có thể nói cái gì?

“Một đám nhãi con, đi đi, đi đi. Tự mình đi chơi.” Chúc Long Quỹ đáp ứng chuyện gánh tiếng xấu thay Cơ Hạo, vung tay áo nhấc lên một đạo cuồng phong, đem Cơ Hạo, Man Man, Vũ Mục, Phong Hành đuổi khỏi hang.

“Lão phu muốn dạy đồ đệ, vu chú bí pháp của Chúc Long nhất bộ, cũng không thể để các ngươi học đi… Tuy các ngươi cũng không chắc học sẽ hiểu, nhưng tiện nghi của lão phu, cũng không phải là dễ chiếm như vậy.” Chúc Long Quỹ lớn tiếng kêu lên: “Chuyện đó, không có cả tháng thời gian không định được. Trong một tháng, đừng tới quấy rầy lão phu dạy đồ đệ, cút đi!”

Cơn lốc gào thét, gió xoáy đen sì dinh dính cuốn bốn người bọn Cơ Hạo, bọn họ không tự chủ được bay lên, một đường quay cuồng bay ra mấy trăm dặm. Đợi tới lúc gió xoáy bình ổn, bốn người chật vật ngã xuống đất, một tay áo của Chúc Long Quỹ đem bọn họ cuốn trở về ngoài đại doanh Kì Binh doanh.

“Lão gia hỏa!” Man Man buồn bực xoa nắn cái ót bị chùy của mình đập một cái: “Lão gia hỏa quá không phân rõ phải trái, lần sau gặp hắn, Man Man nhất định phải… Ừm, đại đỉnh đó của hắn không tồi, Man Man nhất định khiêng đại đỉnh của hắn bỏ chạy!”

Cơ Hạo mỉm cười, xoa xoa đầu Man Man, không tự chủ được, hắn cũng chờ mong đối với đại đỉnh kia của Chúc Long Quỹ.

Cái đỉnh vuông bốn chân đó tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng, khí tức bá đạo sắc bén, trên thân đỉnh thiên nhiên trang trí đồ án lôi vân phức tạp tinh mỹ, nhìn qua xa hoa rất hấp dẫn người ta.

Thiên địa thai nghén thánh binh, các loại binh khí đao kiếm thương kích tương đối thông thường, giáp trụ, khiên, bảo châu, bình nước… các đồ vật thì khá quý hiếm, mà đại đỉnh, bảo kính, chuông lớn các vật chính là tồn tại cấp độ bảo vật trong thiên địa thánh binh.

Các loại bảo vật thiên địa sinh hóa cùng loại với đại đỉnh, nhất định có thần thông công năng rất đặc thù, là bảo bối tầm thường căn bản không thể so sánh.

“Ài, Man Man, bảo bối đó như thế nào cũng là của Chúc Long trưởng lão, trộm hoặc là cướp đều không được, phải khiến hắn cam tâm tình nguyện lấy ra mới đúng.” Cơ Hạo xoa đầu Man Man, hướng dẫn từng bước nói: “Ví dụ như nói, khiến Chúc Long trưởng lão cam tâm tình nguyện, đem đại đỉnh này tặng cho Thái Ti, Thiếu Ti hộ thân, đây mới là biện pháp chính xác nhất.”

Mắt Man Man sáng ngời, nhất thời nghiêng đầu lâm vào trong trầm ngâm.

Mấy ngày kế tiếp, đám người Cơ Hạo được Hoa Tư Liệt cho nghỉ, không cần đi chấp hành nhiệm vụ tuần tra, giết chết thông thường.

Chuyện Đế thị nhất tộc và nhân tộc liên thủ, tính kế Kiền thị nhất tộc còn chưa có nửa điểm tin tức, nhưng tiền chuộc Đế Sa, Đế Nhất còn có xương của Đế Sát đã bắt đầu lục tục giao nộp.

Lượng lớn phối phương, bản vẽ, trận đồ, bí quyết quý hiếm, máu thịt hung cầm mãnh thú cấp Đại Vu chồng chất như núi, còn có lượng lớn giáp trụ, binh khí, vu tinh, cùng với các loại vật vụn vặt khác không ngừng được Đế thị nhất tộc bí mật đưa tới.

Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt cùng đám đông đại vu sư của Vu Điện cả ngày bận rộn kiểm kê giám định tiền chuộc của Đế thị nhất tộc, mỗi ngày đều bận quên cả trời đất.

Sau khi Đế thị nhất tộc giao nộp đủ lượng toàn bộ phối phương, bản vẽ, Tự Văn Mệnh làm chủ, Hoa Tư Liệt ký tên lệnh khen ngợi, một khoản ngọc tệ con số thiên văn được tưởng thưởng xuống, Cơ Hạo và Man Man, Vũ Mục, Phong Hành, Thái Ti, Thiếu Ti mỗi người đều có phần.

Ngày thứ bảy sau khi Đế Lạc Lãng rời khỏi Kì Binh doanh, trong bóng đêm mông lung, Phong Hành như một con khỉ linh hoạt, nhẹ nhàng ở trong bóng đêm chạy băng băng. Hắn thỉnh thoảng quay đầu, hướng đám người Cơ Hạo theo sát ở sau người thấp giọng cười.

“Ta cũng là hỏi thăm những lão nhân từng tham gia vài trận đại chiến Xích Phản sơn, mới biết được có một chỗ tuyệt diệu như vậy.”

“Cái chợ đó, trên cơ bản chỉ cần ngươi trả nổi tiền, thì không có thứ không mua được.”

“Nơi đó không phân biệt ngươi là người nào, đến từ nơi nào, chỉ cần có đủ lượng ngọc tệ, ngươi có thể mua được tất cả bảo vật mong muốn, cũng có thể mua được tất cả tin tức mong muốn. Muốn nói cái khác, chúng ta có lẽ không có bao nhiêu, nhưng mà ngọc tệ, chúng ta hiện tại thiếu thứ đồ chơi đó sao?”

Một phen lời khiến Cơ Hạo cũng động lòng không thôi, chỉ có Vũ Mục đang thở hổn hển kêu rên.

“Chạy chậm một chút, chậm một chút… thịt của ta, chân của ta, cánh tay của ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.