Vu Thần Kỷ

Chương 356: Lôi trận



“Lôi!”

Các tiễn vệ đều trợn tròn mắt.

Bọn họ như thế nào cũng không ngờ được, Cơ Hạo vừa mới lộ một chiêu ngự kiếm thuật đáng sợ, lại còn có thể khống chế sấm sét.

Cuồng lôi gào thét mà xuống, không cho bọn hắn chút thời gian tự hỏi, cũng không cho bọn hắn bất cứ cơ hội né tránh nào, một tia sét đánh trúng đỉnh đầu bọn hắn, đem hai mươi bốn tiễn vệ đồng thời bổ ngã xuống đất.

Tiếng sấm gào thét điện quang lóe ra, các tiễn vệ phát ra tiếng rống thê lương, lông chim màu đen trên người chế thành áo lông vũ bó sát người đồng thời phóng ra u quang màu đen loá mắt, giúp bọn hắn chặn hơn phân nửa uy lực sấm sét.

Nhưng vẫn có một bộ phận lực lượng lôi điện đánh vào thân thể bọn hắn, cơ bắp bọn hắn run rẩy, kinh lạc co giật, lục phủ ngũ tạng bị nhiệt độ cao do dòng điện mang theo tổn thương, thậm chí vu huyệt trong kinh lạc cũng chịu dòng điện tấn công mà bị thương, không ít vu lực lao ra khỏi vu huyệt, không chịu khống chế làm càn phá hư ở trong các kinh lạc.

Lúc lôi quang hạ xuống, Phong Hành liền dốc hết toàn lực vồ về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất hướng Cơ Hạo lao đi.

Tiễn vệ vừa mới bắt cóc hắn thẹn quá hóa giận rít gào một tiếng, hai tay giang ra hướng mắt cá chân hắn chộp lấy. Tiễn vệ này không để ý sấm sét tạo thành phá hoại cùng đau đớn ở trong cơ thể mình, bất chấp tính mạng cũng muốn một lần nữa chế trụ Phong Hành.

“Lôi!” Cơ Hạo lần nữa quát to một tiếng, hai tay hắn kết ấn hướng trước người ấn tới, ba lôi đình phù ấn to bằng đầu người, do vô số tia điện lóe lên ngưng tụ thành phát ra ánh điện màu bạc, màu tím chói mắt, kèm theo tiếng nổ nặng nề rời tay bay ra, nhanh chóng đánh tới hướng mưa tên ập tới.

“Lôi! Khởi trận!” Hai tay Cơ Hạo biến ảo pháp ấn, trong trận đạo Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, một môn Thiên Địa Nhân Tam Tài Hàng Ma Lôi Trận cơ bản nhất đã thành hình.

Lấy pháp lực tử phủ kim đan của bản thân ngưng tụ thành lôi đình phù ấn, có được thần lực hiệu lệnh sấm sét, nắm giữ sấm sét. Ba cái phù ấn làm mắt trận, tạo thành lôi trận hấp thu thiên địa nguyên khí, không ngừng chuyển hóa thành sấm sét công kích kẻ địch. Đây là Cơ Hạo hư không kết ấn ngưng tụ thành lôi trận.

‘Rẹt rẹt rẹt ~ đoành đoành’!

Vô số sấm sét gầm rú vang lên, mưa tên bắn nhanh đến bị vô số lôi quang nhỏ bé bao phủ. Lực lượng sấm sét cương mãnh bá đạo, thuần dương thuần cương, có thể tru tà, có thể phá ma, tẩy địch yêu phân, trong vắt chu thiên, là thiên địa hiệu lệnh thật sự. Thượng cổ thiên đình lấy từng lấy lôi pháp chấn nhiếp vạn tộc khắp trời!

Cơ Hạo không đủ tu vi, còn chưa đạt tới cảnh giới lôi đình chấn thiên, điện quang xé trời, thế gian vạn tộc đều khuất phục của thượng cổ lôi thần, nhưng dùng để đối phó những cung tiễn này đã dư dả.

Vô số mũi tên nổ tung ở trong ánh điện, từng mũi tên nổ thành mảnh vỡ, hoặc thiêu đốt, hoặc hòa tan, phù văn trên mũi tên cũng ở dưới lực lượng sấm sét tẩy rửa cấp tốc phân rã vỡ vụn. Lôi trận nho nhỏ bao phủ phạm vi mấy chục trượng, thoải mái phá hủy tuyệt đại bộ phận mũi tên bắn về phía Cơ Hạo.

Man Man theo sát lôi trận Cơ Hạo vung ra xông ra, khi tay của tiễn vệ kia sắp bắt được mắt cá chân của Phong Hành, Man Man đã lao tới trước mặt hắn, hai thanh đại chuỳ hung hăng đập về phía bàn tay hắn.

“Tiểu tiện – nhân!” Tiễn vệ hét giận dữ, bàn tay siết thành nắm đấm hướng liên hoa chùy của Man Man đón đầu.

“Ngươi mắng chửi người!” Man Man tức giận, vốn chỉ dùng một phần khí lực, hiện tại đã vận dụng bảy thành lực lượng.

‘Bốp bốp’ hai tiếng vang thanh thúy, hai cánh tay của tiễn vệ nổ tung, vô số máu phun ra xa mấy trăm trượng, thân thể càng bị chùy của Man Man đập vặn vẹo bay lên, khàn giọng rú thảm bị đập bay xa mấy chục dặm.

“Xem phi chùy của ta!” Man Man không chịu buông tha tiễn vệ gặp mặt đã mắng chửi người ta này, nàng rung tay đem một cây chùy ném mạnh lên, còn kích phát phù ấn Vũ Dư đạo nhân bố trí ở trên chùy.

Liên hoa chùy chợt đón gió nhoáng lên một cái biến thành to cả dặm, cây chùy cực lớn mang theo một đạo ác phong, giống như núi lớn áp đỉnh hướng về tiễn vệ bay đi nhằm vào đầu nện xuống. Tiễn vệ đó toàn thân bao phủ ánh điện nhỏ bé, nhìn một cây chùy to như vậy đập xuống, nhất thời sợ tới mức khàn giọng kêu quái dị.

Áo choàng lông màu đen bay lên, hóa thành hai cái cánh thật lớn màu đen hung hăng rung lên, thân thể tiễn vệ kéo ra một đường cong thật lớn, đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh được chùy oanh kích. Trọng chùy nặng trịch rơi ở ngoài mấy chục dặm, một ngọn núi cao mấy dặm bị chùy đánh trúng, chỉ nghe một tiếng vang lớn, mặt đất khẽ run lên, toàn bộ ngọn núi đó bị san thành bình địa, sau đó ở tại chỗ bốc lên lửa lớn ngút trời.

“Con bé thật độc ác!” Các tiễn vệ đều rống giận mắng to, chùy thật đáng sợ, nếu bọn họ bị chùy này đánh trúng một cú!

Toàn thân các tiễn vệ toát mồ hôi lạnh, không dám tưởng tượng hậu quả tuyệt vời đó. Các tiễn thủ Đông Hoang, cho dù tiễn kỹ của bọn họ đã có thể bắn rụng tinh tú trên trời, lực lượng thân thể bọn họ so sánh với Đại Vu khác chung quy tương đối gầy yếu, Đại Vu khác trúng một chùy của Man Man có lẽ còn có thể sống, bọn họ khẳng định là sẽ bị đập thành bánh thịt!

Các tiễn vệ ùn ùn nhảy lên, kéo trường cung, dốc hết toàn lực hướng Cơ Hạo bắn chụm.

“Ngay cả con bé đó cùng nhau xử lý!” Một tiễn vệ lớn tiếng quát: “Giết nó xong, con gái Chúc Dung thị lại như thế nào? Chết không đối chứng, nơi này dị tộc hoành hành, ai có thể biết là chúng ta giết nó?”

Trong tiếng ‘Vù vù’, hơn phân nửa mũi tên hướng Cơ Hạo cùng Phong Hành bắn tới, non nửa mũi tên thì không chút khách khí nhằm phía Man Man.

“Giáp!” Man Man cũng học thói quen của Cơ Hạo, trước khi động thủ bắt đầu hét lớn một tiếng. Một ánh lửa lao lên, hộ thân bảo giáp Chúc Dung thị cho nàng nhanh chóng mặc vào toàn thân, Man Man triệu hồi chùy, múa hai thanh liên hoa chùy, vô số mũi tên còn chưa tới gần nàng, đã bị đại chuỳ đập vỡ nát.

“Lôi!” Cơ Hạo lớn tiếng thét dài, hai tay biến ảo pháp ấn, ba cái lôi ấn lên xuống quay cuồng, vô số lôi quang ở trong lôi trận ấp ủ thành hình, hóa thành một đám lôi quang phạm vi cả dặm cấp tốc lóe lên.

“Vạn lôi oanh đỉnh!” Cơ Hạo cười to một tiếng, ngón tay khẽ vung, nhất thời vô số sấm sét màu tím to bằng vại nước quét ngang về phía trước. Những mũi tên kia còn chưa tới gần hắn, đã bị lôi quang mãnh liệt bá đạo nổ vỡ nát. Sau đó lôi quang gào thét lao vào đội ngũ những tiễn vệ kia, mười mấy tiễn vệ rú thảm một tiếng, bị lôi quang uy lực tăng vọt mấy lần nổ cho cả người cháy đen bay ngược ra ngoài.

Trong tiếng ‘Phập’, Cơ Hạo thậm chí không thấy rõ mũi tên từ đâu mà đến, một mũi tên từ gò má bên trái hắn xuyên qua, từ sau đầu hắn lộ ra.

Lại là một mũi tên từ lòng bàn tay phải của hắn bắn vào, tàn nhẫn vô cùng xuyên thấu xương bàn tay hắn, chui vào cánh tay hắn sâu khoảng một thước.

Cuối cùng một mũi tên nhỏ như cây kim bắn thẳng tắp về phía mắt phải của hắn, may mắn Cơ Hạo theo bản năng phát hiện không đúng đột ngột cúi đầu, mũi tên cọ sát thái dương hắn bắn qua, bắn trúng một ngọn núi lớn ngoài mười mấy dặm phía sau hắn, vô thanh vô tức ở trên ngọn núi đục ra một hố to đường kính trăm trượng.

Kim Ô Liệt Diễm Bào ở lúc Cơ Hạo trúng tên đã chủ động kích phát ra liệt diễm kim quang, giúp Cơ Hạo đánh tan hơn phân nửa uy lực trên mũi tên. Nhưng chính như Vũ Dư đạo nhân nói, trường bào này chỉ có thể theo thực lực bản thân Cơ Hạo gia tăng, cung cấp cho hắn bảo hộ giống như đúc với phòng ngự thân thể của hắn.

Mũi tên của những tiễn vệ này lực sát thương kinh người, thế mà xuyên thấu liệt diễm kim quang, trực tiếp thương tổn đến bản thể Cơ Hạo.

“Vạn lôi diệt sát!” Cơ Hạo nhịn đau rống to, bên người các tiễn vệ kia bỗng dưng có những viên lôi châu to bằng đầu người toát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.