Vu Thần Kỷ

Chương 466: Làm kén



Trong một tòa đại điện cách vách, Phượng Kỳ khuôn mặt vặn vẹo bị phong ấn ở trong một khối huyền băng màu lam tím.

Một trung niên mỹ phụ mặc đồ hoa năm màu, bộ dáng quốc sắc thiên hương như thiên phi thần cung, làm người ta nhìn mà tự biết xấu hổ không dám tiếp cận đứng ở ngoài huyền băng, trong đôi mắt lóe ra thần quang năm màu, hóa thành ánh sáng nhỏ bé không ngừng rót vào trong đôi mắt trừng to của Phượng Kỳ.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không ngừng từ bên người Phượng Kỳ vang lên, trên thân thể của nàng một mảng ánh lửa mãnh liệt, đốt huyền băng không ngừng hóa thành sương mù màu trắng bay đi, lúc nào cũng có thể phá băng mà ra. Ở trong ánh lửa, càng có từng đám quang ảnh màu vàng lay động lóe lên, ngẫu nhiên những ánh vàng đó nhoáng lên một cái, huyền băng bên người Phượng Kỳ liền phát ra tiếng vang nặng nề, vỡ ra vô số vết nứt nhỏ bé như tơ tóc.

Mấy trăm vu tế mặc trường bào màu đen đứng ở trong đại điện, bọn họ hoặc bên hông rắn dài quấn quanh, hoặc là trên cổ treo rắn dài, hoặc là cánh tay, hoặc là hai chân, luôn có rắn dài màu đen linh động quay quanh.

Trong đôi mắt bọn họ bốc lên thủy quang, quanh thân hàn khí âm u, mọi người tập trung tinh thần, đem toàn bộ vu lực tập trung ở trên huyền băng ngoài cơ thể Phượng Kỳ, mấy trăm người liên thủ phong ấn, mới miễn cưỡng áp chế mảng ánh lửa mãnh liệt kia trên người Phượng Kỳ.

Những vu tế này tất cả đều là cường giả các đại bộ tộc dưới trướng Bắc Hoang Thủy Thần Cộng Công thị, bất cứ một người nào tu vi cũng ngồi ngang hàng thậm chí mạnh hơn Phượng Kỳ không ít. Nhưng bọn họ nắm giữ là huyền băng hậu thiên bình thường, mà lửa vờn quanh trên người Phượng Kỳ là phượng hoàng thần viêm, một loại uy lực tuyệt cường trong rất nhiều tiên thiên thần viêm.

Hậu thiên huyền băng bình thường và tiên thiên thần hỏa đối kháng, giống như dùng mảnh gỗ đối chọi với đao sắc. Mấy trăm vu tế liên thủ, cũng mới có thể miễn cưỡng áp chế Phượng Kỳ, không đến mức để nàng từ trong cấm chế chạy thoát ra.

Khi đám người Đế Thuấn đi vào đại điện, trung niên mỹ phụ đột nhiên thở ra một hơi, chậm rãi lui lại về phía sau mấy bước.

Đế Thuấn đi đến bên người mỹ phụ, hướng nàng chắp tay hành một lễ: “Phượng Tam trưởng lão, Phượng Kỳ trưởng lão có chỗ khác thường hay không?”

Phượng Tam trưởng lão âm trầm khuôn mặt xinh đẹp, đen sì giống như có thể cạo xuống một tầng sương. Nàng lạnh giọng nói: “Chỗ khác thường? Không thiếu chỗ không thích hợp. Hừ, thần hồn bí chú thật cao minh, thế mà ở mấy trăm năm trước, đã ở sâu trong thần hồn Phượng Kỳ gieo xuống hạt giống niệm lực!”

Đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh nghe xong mù tịt.

Nhân tộc Đại Vu chỉ tu thân thể, không tu nguyên thần, nghiên cứu đối với linh hồn nguyên thần cực kỳ nông cạn, dù là Tự Văn Mệnh là thủ lĩnh Vu Điện hiện tại, linh hồn bí pháp thâm ảo nhất hắn biết, cũng chỉ là một ít vu thuật dưỡng quỷ khu quỷ.

Mà phượng hoàng nhất tộc trời sinh thần hồn lực vô cùng cường đại, tinh thuần, trình độ ở trên linh hồn bí pháp càng là có một không hai vạn tộc, không có bất cứ một tộc đàn nào nghiên cứu đối với linh hồn, nghiên cứu đối với thần hồn bí pháp có thể hơn phượng hoàng nhất tộc.

Cho nên ‘hạt giống niệm lực’ theo như lời Phượng Tam trưởng lão mấy vấn đề này, đối với Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh mà nói, thật sự là quá xa lạ chút. Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám đông trưởng lão Vu Điện phía sau họ cũng đều mù tịt.

Phượng Tam trưởng lão nhìn cao tầng nhân tộc vẻ mặt mờ mịt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nói đơn giản, mấy trăm năm trước, khi Phượng Kỳ còn chưa cường đại như hiện nay, đã có người ở đáy lòng nàng để lại ý niệm không tốt nào đó.”

“Những năm gần đây, ý niệm này lấy thất tình lục dục của bản thân Phượng Kỳ làm chất dinh dưỡng, dần dần sinh trưởng lớn mạnh. Mà theo ý niệm này tăng trưởng, tính cách Phượng Kỳ cũng càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng kiêu căng mà không thể nói lý. Tương ứng, tính cách Phượng Kỳ càng biến hóa nhiều, dục niệm càng nhiều, tốc độ ý niệm này sinh trưởng sẽ càng nhanh.”

“Làm người ta than thở là… ý niệm này càng tăng cường, tiến độ Phượng Kỳ tu luyện thần hồn bí pháp sẽ càng nhanh, thần hồn lực của nàng sẽ càng thêm cường đại. Cái này giống như quả cầu tuyết từ đỉnh núi cao, tu vi Phượng Kỳ sẽ càng ngày càng mạnh, tu luyện càng lúc càng nhanh, ý niệm này cũng càng lúc càng mạnh. tính cách Phượng Kỳ cũng sẽ càng thêm vặn vẹo quái dị.”

Đám người Đế Thuấn đồng thời im lặng nói không ra lời, phen lời này của Phượng Tam trưởng lão thật sự quá đáng sợ.

Nói cách khác, Phượng Kỳ ở thật lâu trước kia, đã bị người ta vặn vẹo tính cách, nàng đã không phải chính nàng nữa? Nhiều năm qua như vậy, nàng luôn bị người khác để lại một hạt giống ý niệm khống chế, dựa theo người khác đặt ra dần dần biến hóa thành một người khác hẳn với bản tính nàng?

“Mà ngay tại không lâu trước đây.” Phượng Tam trưởng lão mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay tại không lâu trước đây, ý niệm này của Phượng Kỳ bị dẫn phát, như chim non ra khỏi vỏ trứng, một khi được thế phá không bay lên, cả người Phượng Kỳ cũng…”

Đế Thuấn truy hỏi: “Phượng Kỳ trưởng lão như thế nào?”

Phượng Tam trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên giơ tay, vỗ một chưởng vào trên gáy Phượng Kỳ.

Nổ vang một tiếng, trong thất khiếu Phượng Kỳ lượng lớn máu tươi chảy ra, Phượng Tam trưởng lão một chưởng đập chết Phượng Kỳ, thân thể của hắn cấp tốc bốc cháy lên, trong chớp mắt đã còn lại một vật dạng quả trứng to bằng nắm tay tựa như hồng ngọc điêu khắc thành từ trong huyền băng dần dần bay lên.

“Nàng đã không phải Phượng Kỳ, hoặc là nói, nàng có thể là bất luận kẻ nào, nhưng không phải Phượng Kỳ.” Phượng Tam trưởng lão giọng dữ tợn nói: “Chỉ có thể đánh chết nàng, trở về lấy bí pháp niết bàn của bản tộc, xem có thể khiến nàng hồi phục không.”

Phượng Tam trưởng lão còn chưa nói xong, vật dạng quả trứng như hồng ngọc do Phượng Kỳ lưu lại đột nhiên hóa thành một đám lửa hừng hực thiêu đốt, một tiếng phượng hót thanh thúy vang lên, một luồng tinh hồn của Phượng Kỳ chợt lóe trên không, để lại một cái hư ảnh phượng hoàng mông lung to bằng bàn tay, sau đó trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Phượng Tam trưởng lão chụp về phía hư ảnh phượng hoàng mông lung kia, lại cái gì cũng chưa thể túm được.

“Làm sao vậy?” Chuyện xảy ra đột ngột, ở đây nhiều cao thủ nhân tộc như vậy, lại không một ai phản ứng lại. Chủ yếu nhất là biến hóa trên thần hồn quá mức mờ mịt khó lường, nhân tộc Đại Vu đối với thần hồn chi lực thật sự nắm giữ không đủ. Nếu đổi thành có người cầm đao to búa lớn đột nhiên bật ra đánh lén, nhắm chừng bọn Đế Thuấn đã sớm quần công, sẽ không nửa điểm phản ứng cũng không có.

“Phượng Kỳ… bản mạng tinh hồn Phượng Kỳ… bị cướp đi!” Phượng Tam trưởng lão trợn mắt há hốc mồm nhìn nơi hư ảnh phượng hoàng kia biến mất, lắp bắp nói: “Thế mà, thế mà có người từ trên tay ta, cướp đi bản mạng tinh hồn phượng hoàng nhất tộc ta!”

“Khốn… đồ khốn kiếp!” Thân thể Phượng Tam trưởng lão kịch liệt run rẩy, ngũ sắc thần viêm trên người phóng lên cao, làm đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh chật vật lui về phía sau, không một ai dám ở lại trong vòng một trượng bên người nàng.

“Ta biết là ai!” Phượng Tam trưởng lão hổn hển hét lên: “Người có thể có thủ đoạn như vậy, có thể hạ độc thủ đối với thần hồn tộc nhân phượng hoàng nhất tộc ta, còn vô sỉ xấu xa đến thật sự xuống tay như vậy… Ta biết ngươi là ai!”

Đế Thuấn trầm giọng quát: “Tiên thiên chi linh, nhất hoa nhất mộc!”

Phượng Tam trưởng lão cả giận nói: “Tiên thiên chi quỷ, phá hoa lạn mộc đầu! Trêu chọc phượng hoàng nhất tộc ta, tộc ta chắc chắn không chết không thôi với bọn chúng!”

Mấy chữ ‘Tiên thiên chi quỷ, phá hoa lạn mộc đầu’ mới ra khỏi miệng, quang ảnh trước mặt Phượng Tam trưởng lão vặn vẹo một trận, một bàn tay to da bọc xương, làn da màu sắc như ngọc hoàn toàn trong suốt, xương khớp ánh vàng rực rỡ như đúc từ vàng nhẹ nhàng vỗ ra, vỗ một chưởng về phía đầu Phượng Tam trưởng lão.

Phượng Tam trưởng lão theo bản năng vội lui về phía sau, Đế Thuấn hét giận dữ một tiếng xông lên một bước, đánh một quyền thật nặng ở trên cái tay to kia.

Nổ vang một tiếng, Đế Thuấn lảo đảo liên tục lui về phía sau, nhưng bàn tay màu vàng kia cũng bị đánh cho vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.