Vu Thần Kỷ

Chương 470: Hắc oa



Mưa to tầm tã, một dòng sông nhỏ chiều rộng khoảng một dặm mất đi sự dịu dàng mềm mại ngày thường, giống như trâu rừng phát cuồng điên cuồng đánh vào bờ sông. Nước sông nâu xám gào thét mà qua, cuốn theo vô số lốc xoáy, nhấc lên mảng lớn hơi nước.

Một tòa thành trại nho nhỏ ở bờ sông đã bị nước sông tràn ra bao phủ non nửa, mười mấy vạn con dân trong thành trại dắt vợ con đứng ở trên đất trống của thành trại, run rẩy đứng ở trong nước sông lạnh như băng ngẩn người, không ai dám nhúc nhích lung tung.

Trên tường trại dùng để chống đỡ đàn thú, hơn trăm chiến sĩ thân khoác bì giáp xách trường thương trường đao, hùng hùng hổ hổ giám thị con dân trong thành.

Trong cánh đồng bát ngát ngoài thành, ba mũi quân đội quy mô không lớn giằng co xa xa.

Trong ba đội nhân mã, một mũi quân đội phía bắc nhân số nhiều nhất, thoạt nhìn có thể có khoảng ba ngàn người. Ở phía trước đội ngũ này, hơn hai trăm Đại Vu thân khoác trọng giáp, khí tức hùng hồn như núi cưỡi ở trên lưng chiến thú Độc Giác Man Ngưu, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ khiêu khích.

Đông nam cùng tây nam hai phương hướng, hai chi nhân mã khác đều chỉ có trên dưới hai ngàn người, số lượng Đại Vu khoác trọng giáp phía trước đội ngũ cũng chỉ có hơn trăm người. Đơn đả độc đấu mà nói, hai chi nhân mã đều không phải địch thủ của chi quân đội kia phía bắc, bọn họ liên thủ lại có thể vững vàng ăn kẻ địch phía bắc.

Nhưng rất hiển nhiên, hai chi quân đội này cũng đặc biệt đề phòng lẫn nhau, bọn họ cách hơn ba dặm, bày tư thế góc đứng vững áp lực phía bắc, nhưng hai chi đội ngũ lại phân biệt rõ ràng, không có nửa điểm ý tứ thật sự liên thủ.

Phía trước ba đội ngũ đều tung bay một chiến kỳ đồ đằng, hơn nữa hoa văn đồ đằng giống nhau như đúc, đều là đồ văn một con thanh lang ba mắt đứng ở đỉnh một ngọn núi lớn hướng tới bầu trời rít gào.

Cơ Hạo đạp mây nước gào thét mà đến, ở phía sau hắn Phong Hành mang theo hơn trăm khinh kị binh đuổi sát không rời.

Trát Mộc một đường tụ tập nhiều chi đội ngũ tuần tra, góp đủ ba ngàn phó binh tinh nhuệ, triển khai trận hình đánh lén nhạn linh chạy vội tới. Cách thật xa, bọn họ đã giơ lên trường thương giáo dài, bày ra tư thế cường công.

Nhưng Man Man so với bọn hắn còn nhanh hơn rất nhiều. Rất xa nhìn thấy ba mũi nhân mã đang giằng co, Man Man cười một tiếng vui vẻ, liên tục hơn nửa tháng bị mưa dầm liên miên làm cho nghẹn không thôi Man Man nhảy dựng lên, kéo theo một dải ánh lửa lao lên cao bảy tám dặm.

Hai thanh liên hoa chùy đột nhiên bành trướng đến kích cỡ mấy trượng, Man Man ở giữa không trung thoáng lơ lửng nháy mắt, hai thanh đại chuỳ mang theo tiếng vang nặng nề nện hết tốc độ xuống.

Nổ vang một tiếng, mặt đất kịch liệt run rẩy một cái, thành trại xa xa bị nước sông ngâm đã lâu tường thành ầm ầm sụp xuống, hơn trăm chiến sĩ đứng trên tường thành chật vật ngã xuống đất, dẫn lên một mảng kinh hô của mười mấy vạn con dân trong thành.

Cả mảng lớn ánh lửa lao vút lên trời, một mảnh đất phạm vi tầm một dặm bị ánh lửa hất bay. Chấn động kịch liệt khiến các chiến sĩ cấp Tiểu Vu trong ba mũi đội ngũ không đứng vững, lảo đảo ngã lộn xộn.

Man Man nặng nề ngã xuống đất. Nàng đứng ở cạnh hố to đường kính mười mấy trượng bị mình đập ra, vẫy tay thu hồi hai thanh đại chuỳ, lớn tiếng kêu lên: “Các ngươi đều là con dân Dĩ Bá? Vì sao phải cản đường chúng ta? Thấy các ngươi khí thế hùng hổ, muốn cướp bóc đội ngũ di chuyển của Nghiêu Bá chúng ta sao?”

Thủ lĩnh ba mũi đội ngũ đều là người khá trẻ tuổi, bọn họ bị một đòn bạo lực của Man Man dọa không nhẹ, sắc mặt xanh trắng bất định từng đợt.

Bỗng dưng nghe được tiếng hò hét của Man Man, thủ lĩnh đội ngũ phía bắc quất ngựa chạy vội ra, lớn tiếng quát: “Đội ngũ Nghiêu Bá? Vị Nghiêu Bá nào? Ta chưa bao giờ nghe nói có Nghiêu Bá nào cả!”

Man Man nhíu hàng lông mày dài, nàng tức giận kêu lên: “Sao có thể chưa từng nghe nói? Cơ Hạo Nghiêu Bá, rõ ràng là lão đầu nhi Đế Thuấn phong thưởng! Ngươi khinh thường Cơ Hạo? Vậy là khinh thường Man Man!”

Thân hình chợt lóe, Man Man xé rách màn mưa, hai bước đã lao tới trước mặt người trẻ tuổi kia, hữu chùy mãnh liệt vô cùng nhằm vào đầu nện xuống.

Người trẻ tuổi hú lên quái dị. Hắn căn bản không ngờ Man Man một câu chưa nói đã động thủ, trường thương trong tay còn chưa giơ lên, đại chuỳ của Man Man đã sắp nện ở trên đầu hắn. May mắn phía sau hắn một trái một phải hai Đại Vu đi theo hộ vệ đồng loạt giận quát một tiếng, hai cây thạch mâu nặng trịch màu đen hung hăng điểm, va chạm chuẩn xác ở trên đầu chùy của Man Man.

Trên thạch mâu màu đen hai đường phù văn màu xanh lóe ra, cả mảng lớn cơn lốc từ trên trường mâu phun ra, hóa thành một cây cương phong màu xanh to bằng nắm tay trảm ở trên đại chuỳ.

Trên đại chuỳ của Man Man hoả quang chợt lóe, từng mảng ánh lửa phun ra, hỏa khí dinh dính như thực chất một đòn phá nát cương phong màu xanh, đầu chùy nện hoàn toàn ở trên hai thanh thạch mâu. Chợt nghe một tiếng nổ vang, hai thanh thạch mâu bị đập vỡ, biến thành vô số đá vụn to bằng ngón cái bay loạn đánh loạn khắp trời.

Hai Đại Vu, còn có người trẻ tuổi bọn họ bảo hộ đồng thời kêu thảm một tiếng, đá vụn bắn tung tóe, đánh cho bọn họ đầy mặt và đầu cổ đều là máu, đá vụn cắm vào trong da thịt bọn họ, cả đống máu tươi không ngừng phun ra.

Ba người vội lui, một gã Đại Vu đau lòng đến mức cơ thịt trên mặt run rẩy từng đợt: “Tiểu nha đầu, ngươi dám hủy diệt truyền thừa vu bảo của tộc ta, thương thiên, tổ linh, đó là vu bảo tổ tiên ta truyền lưu một trăm hai mươi tám đời!”

“Da, da! Là vu bảo của các ngươi không tốt nha, vu bảo của các ngươi không rắn chắc, khẽ chạm là nát, không thể trách ta!” Man Man xách hai thanh đại chuỳ, dùng sức lắc đầu: “Là các ngươi không tốt, các ngươi mang theo quân đội chặn ở phía trước chúng ta, Phong Hành nói các ngươi muốn đánh cướp chúng ta, Man Man khẳng định phải dạy dỗ các ngươi!”

Cơ Hạo đạp mây nước bay nhanh đến. Hình dáng hắn bay lượn trên không khiến các chiến sĩ nhìn thấy, toàn bộ chiến sĩ đồng thời xôn xao lên.

Ở trong thường thức của chiến sĩ nhân tộc, chỉ có Vu Vương mới có thể ngự không phi hành, Cơ Hạo đạp mây nước bay vút tới, theo các chiến sĩ đó, hắn chính là một vị Vu Vương cường đại. Ba mũi quân đội đồng thời dao động đầu trận tuyến, nhiều chiến sĩ không biết làm sao kêu to lên.

Cơ Hạo nghe được tiếng hò hét của Man Man, hắn không khỏi quay đầu nhìn Phong Hành một cái. Vừa rồi Man Man xông lên phía trước Cơ Hạo, Cơ Hạo rất xa đã nhìn thấy Phong Hành hướng về phía Man Man kêu la vài câu.

Xem ra thằng cha này khẳng định không nói cái gì hay ho với Man Man, Man Man đây rõ ràng là tìm tới cửa gây chuyện mà.

Lơ lửng giữa không trung, Cơ Hạo nhíu mày nhìn ba mũi quân đội có đồ đằng chiến kỳ giống nhau này. Trong thành trại xa xa một mảng tiếng la khóc truyền đến, mười mấy vạn con dân xôn xao, có người đang ý đồ vượt qua tường thành sập bỏ chạy vào nơi hoang dã.

“Trát Mộc, ngăn bọn họ!” Cơ Hạo chỉ tay, hướng phía thành trại làm một cái động tác tay.

Trát Mộc thét dài một tiếng, một mũi phó binh hơn một ngàn người lập tức quất ngựa hướng về thành trại chạy như điên. Trong quá trình chạy, các phó binh đó đồng thời phóng ra khí tức bản thân, nhất thời từng làn khí nóng từ đỉnh đầu bọn họ bốc lên, cả mảng lớn nước mưa bị khí tức bọn họ phóng thích bốc hơi lên thành hơi nước trắng xoá lơ lửng ở đỉnh đầu bọn họ.

Khí tức cường đại hội tụ thành một luồng gió mạnh hướng bốn phía thổi đi, ba người thanh niên đi đầu kia đồng thời kinh hô lên: “Đại Vu? Dị tộc ác quỷ!”

Đầu trận tuyến vốn đã buông lỏng nhất thời đại loạn, gương mặt ba người thanh niên nháy mắt vặn vẹo.

Hơn một ngàn dị tộc? Hơn nữa đều là dị tộc cấp Đại Vu?

Cơ Hạo đứng ở đụn mây, hai tay khoanh trước ngực, lạnh giọng quát: “Ba vị, vì sao mang theo quân đội cản đường ta? Chẳng lẽ muốn cướp bóc đội ngũ con dân của ta? Ta là Cơ Hạo, Nghiêu Bá Đế Thuấn sắc phong. Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, muốn phản bội nhân tộc sao?”

Phối hợp lời Man Man nói, Cơ Hạo chụp mũ thật nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.