Vu Thần Kỷ

Chương 479: Chiêu hàng



Một đòn bổ Thanh Mai bị thương nặng trốn chạy, đôi mắt La Sơn chợt sáng ngời.

Trẻ con có được món đồ chơi mới mẻ, lại không hiểu chuyện, tự nhiên muốn đem món đồ chơi này đùa nghịch thêm vài cái.

Cơ Hạo và A Bảo nheo mắt, mang theo nụ cười lạnh hầu như giống nhau như đúc nhìn Thanh Mai chật vật chạy trốn, La Sơn đã giơ lên Đồ Linh Lôi Long Oanh, lại niệm ra một tiếng chú ngữ.

Một mảng long ảnh màu đen mỏng manh như đao sắc xé gió, mang theo tiếng long ngâm, tiếng sấm sét kinh thiên động địa gào thét đánh ra. Thân thể mấy chục tên cường giả Đại Vu phía trước vây công Phong Hành còn ở giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống đất, Lôi Long Oanh đã hung hăng đập vào trong đội ngũ dày đặc của bọn hắn.

Mấy trăm đám lôi quang màu đen to bằng vại nước từ bầu trời hạ xuống, lôi quang phát nổ, vô số luồng điện màu đen to bằng nắm tay lui tới lưu chuyển ở giữa thân thể các Đại Vu mặc trọng giáp kia, giống như vô số con rắn độc điên cuồng.

Phù văn lóe lên, tiếng sấm rung trời, ánh điện đâm vào làm mắt người ta đau đớn, mấy chục Đại Vu cùng cất tiếng rú thảm. Đồ Linh Lôi Long Oanh, đây là luyện ma chí bảo A Bảo buổi đầu nhập đạo, cũng chính là hắn chống đỡ ngoại ma xâm hại, nói trắng ra là bảo bối bảo mệnh hắn vừa mới bước lên con đường lớn tu đạo Vũ Dư đạo nhân cho hắn!

Lấy Vũ Dư đạo nhân ra tay, lấy thân phận khai sơn đại đệ tử của Vũ Dư đạo nhân của A Bảo, bảo bối ban cho hắn dùng để bảo mệnh ngự ma có thể nghĩ là vũ khí sắc bén cỡ nào. Hoàn toàn không cần nửa điểm pháp lực thúc dục, chỉ cần có một tiếng chú ngữ, lấy bí chú sư môn thúc giục, vũ khí giết chóc sắc bén này liền có thể bộc phát ra uy lực kinh người.

Giáp trụ trên thân mấy chục Đại Vu phát nổ từng tầng, từng tầng phù văn vỡ nát băng giải, ánh sáng chói mắt chiếu thiên địa sáng bừng lên, vô số phù văn ở trong ánh điện tan rã, mọi người đều có thể rõ ràng ‘nhìn thấy’ quá trình những phù văn chất chứa lực phòng ngự cường đại kia là ăn mòn trong ánh điện như thế nào, từng chút một, từng tầng một chậm rãi vỡ vụn ra.

Ánh điện màu đen thổi quét phạm vi cả dặm, thân thể mấy chục tên Đại Vu ở trong ánh điện sáng lên, tỏa sáng, gần như bán trong suốt.

Bọn hắn thê lương khóc lóc giãy dụa, lông tóc bọn hắn vặn vẹo, héo rũ, thiêu đốt. Sau đó giống với thân thể bọn hắn ở trong ánh điện bị nghiền nát từng chút một, mài thành phấn, cuối cùng hóa thành một làn khói phiêu tán, ngay cả một chút cặn cũng không còn lại.

Một đạo lôi quang lưu lại từ bầu trời hạ xuống, hung hăng giã ở trên đầu con man tượng lông đỏ La Thịnh cưỡi.

Man tượng lông đỏ cao bảy tám trượng, thân dài mười mấy trượng, thân hình cao lớn cường tráng, lực phòng ngự kinh người gào thét một tiếng, bốn cái chân tráng kiện hữu lực chợt mềm nhũn, thân thể cao lớn nặng trịch đập xuống đất, mặt đất xung quanh đồng thời run rẩy một chút.

La Thịnh bị dọa khàn giọng kêu quái dị. Hắn nhảy dựng lên, chật vật hướng về đại doanh phía sau bỏ chạy. Hắn vừa chạy, vừa khàn cả giọng thét chói tai: “Cứu mạng, cứu mạng! Các ngươi bọn khốn kiếp này, mau tới cứu ta! Ta là Dĩ Bá, ta là Dĩ Bá La Thịnh!”

‘Ta là Dĩ Bá. Ta là Dĩ Bá La Thịnh’!

Tiếng La Thịnh rống to làm thân thể La Sơn khẽ run lên, hắn đột nhiên giơ lên Đồ Linh Lôi Long Oanh, muốn cho La Thịnh một đòn thật ác.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trẻ con thời đại này sớm hiểu chuyện. La Sơn biết phụ thân mình chết trận, cùng a công mình, cũng chính là Dĩ Bá La Lâm cùng nhau ở Xích Phản sơn chiến tử. Hắn biết mẫu thân mình bị ba thúc bá giết hại, đã mất xác.

Hắn càng biết mình đã từng chết một lần, nếu không phải mình được A Bảo coi trọng, hắn đã chết vô thanh vô tức, tộc nhân cùng lãnh địa phụ thân lưu lại, đều sẽ bị đám thân thuộc như sói như hổ kia xâm chiếm!

Nhưng hiện tại, hắn có Bảo đạo nhân một sư phụ tốt, pháp lực vô biên, sâu không lường được.

Hắn càng có Nghiêu Bá Cơ Hạo một sư thúc tốt, nhân vương sủng thần mới mẻ ra lò, ở Xích Phản sơn lập công lớn, ở Bồ Phản có bối cảnh hùng hậu.

Hắn còn có một đám trưởng bối trân trọng hắn, tương tự thực lực cá nhân cũng cường hãn dị thường, thậm chí ngay cả bí pháp chuộc hồn trong truyền thuyết cũng có thể sử dụng. Đoàn người Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành, mỗi người đều có thực lực kinh người cùng tiềm lực càng thêm kinh người.

Tâm tính trẻ con mà, bị người ta bắt nạt thê thảm, thật không dễ gì có một chỗ dựa cường đại…

Cho nên La Sơn hét giận dữ một tiếng, một lần nữa niệm tụng chú ngữ, một long ảnh màu đen hung hăng hướng về La Thịnh bổ xuống.

Cơ Hạo không hé răng, chỉ cười nhìn La Sơn.

Nam tử hán có thù báo thù, có oán báo oán, lúc ở Nam Hoang, một nam nhân nếu không dám thủ hộ tộc nhân và lãnh địa của mình, không dám báo thù cho phụ mẫu của mình, đây là một cái toàn bộ mọi người khinh thường nhuyễn đản. Cơ Hạo rất thưởng thức La Sơn sạch sẽ lưu loát ra tay, nam nhân mà nên như vậy.

A Bảo chỉ cười hàm hậu. Làm người tu luyện, tâm giết chóc quá nặng là không tốt, dễ tẩu hỏa nhập ma, dễ mang đến các loại ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng đồ đệ nhà mình muốn giết người, ha ha, ha ha, nhìn xem Vũ Dư đạo nhân là làm như thế nào?

Hai người bọn họ đều không mở miệng, người khác sẽ càng thêm không ngăn cản La Sơn.

Thậm chí các trưởng lão cùng chiến sĩ bộ tộc La Sơn đã đồng loạt giơ lên binh khí, khàn cả giọng hô to ‘Thiếu tộc trưởng uy vũ’!

Tiếng hô ‘Thiếu tộc trưởng uy vũ’ kinh thiên động địa, hơn trăm vạn người cùng cất tiếng hô to, tiếng hò hét như sấm truyền ra xa xa, nhiều người trong các chiến sĩ La Thịnh mang đến đồng thời ngây ngẩn cả người, bọn họ đồng thời hướng bên này nhìn tới.

‘Thiếu tộc trưởng’? Ở trong Dĩ Sơn lĩnh, có thể được xưng là ‘Thiếu tộc trưởng’, chỉ có thể là huyết mạch trực hệ La Lâm, chỉ có thể là huyết nhục chí thân của hắn.

Lôi quang bổ xuống, La Thịnh khàn cả giọng thét chói tai ‘Cứu mạng’!

Liệt Sơn Húc rống giận hóa thành một đạo cuồng phong lao tới, hắn cầm một cái đại ấn đồng xanh chế thành, khàn cả giọng rít gào: “La Thịnh đã được Bồ Phản thừa nhận, hắn hiện tại là Dĩ Sơn lĩnh Dĩ Bá! Ai dám giết hắn? Ai dám giết hắn?”

Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu, lúc này mới ba bốn ngày thời gian, La Thịnh thế mà đã chiếm được Bồ Phản thừa nhận?

Hay cho một tên Liệt Sơn Húc, hay cho một tên Húc đế tử, quả nhiên là bối cảnh hùng hậu, ngay cả chuyện như vậy cũng có thể ở trong vài ngày ngắn ngủn thao tác thỏa đáng!

A Bảo thì vung tay lên, Đồ Linh Lôi Long Oanh La Sơn phóng thích biến thành long ảnh màu đen ầm ầm tiêu tán, nửa điểm lôi quang cũng không còn lại.

Liệt Sơn Húc nặng nề đáp xuống đất. Hắn giơ lên ấn tỳ đồng xanh, nhìn Cơ Hạo cất tiếng cười nói: “Cơ Hạo, La Thịnh mới là Dĩ Bá! Hắn đã là Dĩ Bá!”

Ở trên đỉnh núi Liệt Sơn Húc vừa rồi cùng Thanh Mai uống rượu, hai Vu Vương tâm phúc của Liệt Sơn Húc thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Bọn họ một đường bôn ba, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đi lui Bồ Phản, rốt cuộc vượt ở nháy mắt La Thịnh bị La Sơn đánh chết, đem công văn ý kiến phúc đáp cùng ấn tỳ Dĩ Bá ở Bồ Phản mang về.

Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút như vậy, La Thịnh đã có thể bị đánh chết.

Một khi La Thịnh bị đánh chết nhắm chừng Liệt Sơn Húc cũng không biết nên kết thúc như thế nào.

Ấn tỳ tỏa sáng rạng rỡ, Liệt Sơn Húc giơ đại ấn cất tiếng cười điên cuồng, hắn chỉ vào đội ngũ di chuyển của Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Con dân Dĩ Sơn lĩnh, còn không mau đến thăm viếng Dĩ Bá của các ngươi?”

Trong đội ngũ của Cơ Hạo đại loạn một trận, nhưng không có ai bước ra khỏi hàng.

Cơ Hạo trầm mặt, cầm bàn tay nhỏ của La Sơn, đạp một đám mây nước lao lên bầu trời, lơ lửng cách mặt đất trăm trượng.

“Các con dân của Dĩ Bá, đây là La Sơn huyết mạch còn sót lại của Dĩ Bá La Lâm của các ngươi! Các ngươi hẳn là biết hắn, các ngươi cũng có thể nhận ra hắn!”

“Hắn là huyết nhục chí thân duy nhất của Dĩ Bá, là hậu nhân huyết mạch duy nhất của Dĩ Bá.”

“Các ngươi còn không mau mau quy thuận, còn chờ cái gì? Các ngươi chẳng lẽ muốn quy thuận một người ngoài?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.