Vu Thần Kỷ

Chương 501: Đồ Đằng



Cơ Hạo đứng ở đỉnh Nghiêu Sơn, ngơ ngác nhìn công trường Nghiêu Sơn thành khí thế ngất trời.

Tuyết lớn bay bay, đám thần nhân Khoa Nga thị lại mồ hôi ướt đẫm, mỗi người rống như sấm đạp cuồng phong đám mây chạy lui tới. Từng lò Tinh Thần Thần Thiết biến thành chất lỏng không ngừng từ bầu trời rót xuống, như thiên hà chảy ngược, ở dưới thần lực dẫn dắt hóa thành từng đoạn tường thành đỏ đậm.

Thỉnh thoảng có thần nhân cao nghìn trượng thở hổn hển như trâu chạy như điên đến, ba năm người liên thủ khiêng từng thần khí cực lớn, hung hăng đập vào tường thành, đem những thần khí hình thể thật lớn, chất chứa bí truyền thần thông của thượng cổ thiên đình rèn làm một thể với tường thành.

Những thần khí này tạo hình phong cách cổ xưa, dày nặng, thoạt nhìn cẩu thả lộ ra một ý nhị dã man, nhưng ghé sát vào nhìn kỹ, lại phát hiện mỗi một đường nét bên trên đều có thể xưng là diệu tuyệt. Tất cả thần khí đều thần vật tự hội tụ không có bất cứ hào quang nào phát ra, nhưng sâu trong thần khí, lại không ngừng có hoa văn mây tía, sấm sét như nước chảy nhộn nhạo mà qua.

Thiên Địa Đại Trận, mười tòa đỉnh cấp thần trận của thượng cổ thiên đình dung hợp thành, có uy lực thần kỳ tự thành một phương thiên địa.

Những thần khí này sau khi dung nhập Thiên Địa Đại Trận, tương lai Nghiêu Sơn thành của Cơ Hạo sẽ không chỉ có lực phòng ngự cường đại, còn có thể có được lực sát thương đáng sợ, đủ để ứng phó ức vạn đại quân tấn công.

Nhìn thấy đám người Khoa Nga thị điên cuồng làm việc, Cơ Hạo không khỏi âm thầm cảm khái. Thượng cổ thiên đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những thần nhân này buông xuống nhân gian, làm công xây công sự cho nhân tộc, lại cẩn trọng, cần cù như vậy.

Xoay người, Cơ Hạo hướng phía nam nhìn tới. Ở phía nam chủ phong Nghiêu Sơn một chút, trên một đồng bằng sông nhỏ, mấy chục vạn tộc nhân Chúc Long bộ đang đục đẽo nền, thành lập thành trại lâm thời ở lại.

Bốn đại Vu Đế, mười sáu Vu Vương, tám ngàn Đại Vu, còn có mấy chục vạn tộc nhân tinh anh thực lực yếu nhất cũng đạt tới Tiểu Vu cảnh cao giai. Chúc Long Quỹ tự dưng điều đến một đạo nhân mã như vậy, trực tiếp thuộc Thiếu Ti chỉ huy, điều này làm Cơ Hạo có chút mù mờ.

Chẳng qua, cái này tóm lại là chuyện tốt. Có những người này tọa trấn, thực lực lãnh địa Nghiêu Sơn lại hùng hậu hơn nhiều.

Cách một con sông với các tộc nhân Chúc Long bộ, trong một rừng cây, những tinh binh cường tướng Chúc Dung thị phái tới cũng đang dựng phòng ốc. Hai đám người một trước một sau, chỉ chênh lệch không đến nửa canh giờ chạy tới, nhà cửa của đám thủ hạ Chúc Dung thị còn chưa dựng xong, người của Chúc Long bộ cũng chạy tới.

Thiếu Ti và Man Man mang theo một đám thủ hạ, đang ở hai bờ sông lớn bận rộn.

Thiếu Ti đem mấy chục vạn người xử lý gọn gàng ngăn nắp, mọi người đều phân công rõ ràng, hình thái ban đầu của một tòa thành trại lâm thời rất nhanh đã xuất hiện.

Mà Man Man chỉ huy mấy ngàn binh tướng Chúc Dung thị, lại rất có chút luống cuống tay chân. Vốn các chiến sĩ Chúc Dung thị đó làm rất tốt, nhưng sau khi Man Man nhúng tay chỉ huy lung tung bảy tám lần. Các chiến sĩ đó cũng choáng váng đầu óc, toàn bộ công trường đều hỏng bét, phòng ốc dựng ra cũng cao cao thấp thấp, xiêu vẹo thoạt nhìn không thành bộ dáng.

“Ôi chao!” Cơ Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khàn giọng cười khổ một tiếng.

Tùy các nàng làm đi, dù sao sau khi Nghiêu Sơn thành xây dựng xong, tộc nhân Chúc Long bộ và Chúc Dung thị đều cần vào ở Nghiêu Sơn thành, doanh địa lâm thời này sao, cho dù hỗn loạn chút nữa cũng không sao cả.

Phía sau đột nhiên có một nhiệt lực nhu hòa ập tới. Cơ Hạo vội vàng xoay người, liền nhìn thấy Chúc Dung thị mặc trường bào màu đỏ, tuấn mỹ vô cùng đang mang theo một tia cười quái dị đứng ở sau người. Không hổ là đương đại Hỏa Thần, nhân tộc đại tế tửu, khi Chúc Dung thị đến, lấy thần thức Cơ Hạo buông ra mọi lúc, thế mà cũng chưa phát hiện hắn là xuất hiện như thế nào.

Cơ Hạo vội vàng hướng Chúc Dung thị chắp tay hành lễ: “Đại tế tửu!”

Chúc Dung thị cười ‘ha ha’, ôn hòa nhìn Cơ Hạo nói: “Không cần xa lạ như vậy, gọi ta Chúc Dung a thúc là được.”

Cơ Hạo ngẩn ngơ, cũng cười lên, theo lời Chúc Dung thị nói dứt khoát gọi một tiếng ‘Chúc Dung a thúc’.

Chúc Dung thị hài lòng gật gật đầu. Hắn đi về phía trước hai bước, hai tay chắp sau lưng, rất xa ngắm nhìn công trường đối lập rõ ràng của Chúc Long bộ cùng Chúc Dung thị hai đám tộc nhân, khuôn mặt tuấn tú hung hăng giật giật, rất chật vật kéo kéo khóe miệng.

“Hắc, nữ đệ tử của Chúc Long Quỹ lão quỷ kia, tên Thiếu Ti à? Cũng là nữ oa nhi khôn khéo có khả năng!” Chúc Dung thị ho khan một tiếng, đĩnh đạc chỉ chỉ công trường: “Chẳng qua, Man Man nhà ta cũng không tệ, có phải không?”

Cơ Hạo nhất thời cười lên, hắn gật đầu cười nói: “Man Man rất tốt.”

Chúc Dung thị hài lòng gật gật đầu, dùng sức vỗ bả vai Cơ Hạo một cái: “Cô nương Chúc Dung thị ta, đương nhiên là tốt. Cho nên, về sau Man Man sẽ giao cho ngươi, ngươi cũng không thể bắt nạt nó. Hắc, Chúc Long Quỹ lão quỷ đó, chịu bỏ tiền vốn đó, bốn đại Vu Đế cận vệ Viêm, Viêm, Diễm, Diệc… lão bất tử này, hắn lại chịu tặng ra?”

Cơ Hạo nghe mà đầu đầy mồ hôi lạnh, cái gì gọi là ‘Về sau Man Man sẽ giao cho ngươi’?

Hừ lạnh vài tiếng, Chúc Dung thị thản nhiên nói: “Chúc Dung thị ta ở Bồ Phản cũng có một mũi cận vệ, ta đang bảo bọn họ chuẩn bị hành trang, lẫn cả tòa hành cung ‘Ly Hỏa thần cung’ đó của ta đều cùng nhau mang tới. Về sau, chi cận vệ đó, sẽ trực tiếp chịu ngươi điều động!”

Bàn tay khẽ lật, không cho Cơ Hạo từ chối, Chúc Dung thị đem một khối lệnh bài to bằng bàn tay, như ngọn lửa đỏ rực ném ở trong lòng Cơ Hạo: “Trong bọn họ có tám Vu Đế, Vu Vương hai mươi bốn người, Đại Vu một vạn hai ngàn, là cận vệ của a thúc ta ở Bồ Phản xuất hành, về sau giao hết cho ngươi.”

Cơ Hạo mơ hồ nhấm nháp ra một ít tư vị không thích hợp, hắn nhìn nhìn Chúc Dung thị, lại nhìn nhìn các tộc nhân Chúc Long bộ bên người Thiếu Ti, trong đầu linh quang chợt lóe, rất chật vật cười khan vài tiếng: “Ngài và Chúc Long trưởng lão, làm cái gì vậy?”

Chúc Dung thị rất dứt khoát vung tay áo, lớn tiếng cười nói: “Đồ cưới đó! Chưa nhìn ra? Lão quỷ đó cũng thật không biết xấu hổ, trực tiếp đưa nhiều người như vậy tới, ngược lại a thúc ta vừa mới bắt đầu còn cố kỵ da mặt… Nhưng ngẫm lại, thời buổi này, da mặt cái gì, hữu dụng sao? Nắm tay đủ lớn, chính là hảo hán tử, da mặt cái thứ đó, hắc hắc!”

Dùng sức cho ngực Cơ Hạo ngây ra như phỗng một quyền, Chúc Dung thị lạnh nhạt nói: “Man Man giao cho ngươi, chờ tuổi nó lớn thêm một chút, mau chóng sinh con đi. Thiếu Ti nha đầu đó cũng không tồi, đồng loạt thu đi, bằng không Chúc Long lão quỷ bên kia không dễ thương lượng… lão bất tử đó…”

Phẫn nộ mắng một câu, Chúc Dung thị vung tay lên, một mảng ánh lửa liền từ trong tay áo hắn dần dần bay ra: “Nghiêu Sơn thành này của ngươi không tệ, thế mà mời được đám lỗ mãng kia tới xây dựng thành trì cho ngươi, quả thật cũng chọn đúng người. Ta phải về Nam Hoang rồi, tặng chút lễ vật nho nhỏ cho Nghiêu Sơn thành của ngươi.”

Thi thể chín con Tam Túc Kim Ô toàn thân đỏ vàng, cánh mở ra rộng ba ngàn sáu trăm trượng chậm rãi từ trong tay áo Chúc Dung thị bay ra.

Chín con Tam Túc Kim Ô lơ lửng ở đỉnh Nghiêu Sơn, nhất thời nhiệt lực tỏa ra bốn phía, ánh sáng chói lóa chiếu rọi vạn dặm, trong vạn dặm toàn bộ gió tuyết bị càn quét hết, một làn khí thuần dương ôn hòa chậm rãi mở rộng ra, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng một trận, vu lực trong cơ thể chợt điên cuồng vận chuyển lên.

Vang loạn ‘Bùm bùm’ một phen, ở dưới thi thể Kim Ô chiếu rọi, vu huyệt trong cơ thể Cơ Hạo chợt mở thêm hơn vạn cái!

“Chín con Kim Ô này, về sau là đồ đằng của Nghiêu Sơn lĩnh ngươi đi!” Chúc Dung thị rất hào phóng phất phất tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.