Vu Thần Kỷ

Chương 555: Sứ giả dị tộc



Một tráng hán Hỏa Lân tộc đi xuống sân, giằng co cùng đại hán đối phương.

Bá hậu xung quanh như nổi điên, nhìn không ra thân phận trọng thần nhân tộc của bọn họ một chút nào, một đám vỗ tay dậm chân lớn tiếng kêu gào, liều mạng cổ động hai người không cần chơi ‘vờ’ nữa, mau mau đao thật thương thực chơi một hồi.

“Đấu sức? Đấu sức cái gì? Rút kiếm lên!”

“Ha, không phải sao? Nơi này là đại điện thảo luận chính sự, rất chắc chắn, không phải sợ đánh nổ nơi này, rút kiếm, rút kiếm!”

“Động thủ đi, phải đổ máu chứ! Đều là nam nhân hảo hán tử, đấu sức loại chuyện đàn bà chơi này tính là gì? Mau rút kiếm!”

Trong đại điện một mảng xôn xao, Man Man hưng phấn nhảy tới trên bàn dài hoa chân múa tay, vung tay lên một mảng lớn vu tinh liền ‘Rầm rầm’ như hạt mưa rải ra, ‘Đinh đinh đang đang’ nhảy nhót trên sàn đại điện.

“Rút kiếm, rút kiếm, ai sống sót, vu tinh này chính là của người đó! Nha, các ngươi đều là Vu Vương? Ừm, tiên thiên Bính Hỏa Tinh Kim thế nào?”

Man Man lấy ra một khối tiên thiên Bính Hỏa Tinh Kim to bằng đầu người để dưới đất, từng ánh lửa không ngừng từ trên đĩnh tinh kim bay ra, nhiệt độ trong đại điện chợt tăng vọt, rất nhanh đã từ ấm áp như xuân biến thành gần như lò nướng, hun các thị nữ và nhạc sư kia ai cũng ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt hai đại hán đều thay đổi, theo bản năng nhìn chằm chằm tinh kim Man Man ném ra một cái.

Đây là tiên thiên thần liệu. Thế gian hiện nay, thần liệu dễ tìm, tiên thiên thần liệu chỉ có thể đi sâu trong hỗn độn hư không mới có thể đào được chút ít. Một khối tiên thiên Bính Hỏa Tinh Kim này, đối với nhân tộc không có ý nghĩa quá lớn, nhưng mà đối với bọn họ các hậu duệ thần linh này mà nói, đã đủ rèn một món tiên thiên thần khí uy lực lớn rồi.

‘Keng’ một tiếng, tráng hán vừa rồi còn nói muốn đấu sức rút bội kiếm, mũi kiếm chỉ về phía đối thủ đối diện.

Chiến sĩ Hỏa Lân tộc cũng hít sâu một hơi, lật tay rút ra bội kiếm, giơ ngang trường kiếm nhắm ngay kẻ địch.

Trong đại điện, tiếng xôn xao nhất thời càng thêm vang dội. Vô số người hoa chân múa tay lớn tiếng hò hét, dần dần tiếng vỗ tay, tiếng dậm chân, tiếng hô quát của toàn bộ mọi người lẫn cùng một chỗ, dựa theo cùng tiết tấu nổ vang lên.

Càng có một số bá hậu vứt ra số tiền lớn treo giải thưởng, ùn ùn đem các loại bảo vật vứt trên mặt đất.

Ngay cả Đế Thuấn cũng cười liên tục vỗ tay, đem một thanh trường kiếm vu văn quấn quanh, tản mát ra vu lực dao động mãnh liệt ném đến trong đại điện.

Nhân tộc thượng võ, lúc tiệc rượu có dũng sĩ ra mặt giác đấu. Mặc kệ là bởi mục đích gì, mặc kệ là thù riêng hay việc công, luôn có thể được tất cả mọi người hoan nghênh, chiến sĩ thắng lợi cũng luôn có thể nhận được hồi báo thật lớn.

Cảm xúc của mọi người đều lên tới đỉnh, chỉ có Cơ Hạo lén một mình đứng dậy, lẳng lặng không lên tiếng rời khỏi đại điện thảo luận chính sự, đi tới trên hành lang ngoài đại điện. Đứng ở dưới một cây cột khổng lồ trên hành lang, Cơ Hạo mang theo bầu rượu uống từng ngụm nhỏ, lẳng lặng nhìn tuyết lớn lông ngỗng đầy trời bay xuống.

Qua chốc lát. Tự Văn Mệnh cũng cầm một bình rượu rời đại điện. Hắn đứng ở bên người Cơ Hạo, đánh giá cao thấp một phen Cơ Hạo khí tức trở nên thâm thúy hư vô, quanh thân mơ hồ có ánh lửa chảy ra, cười nói: “Đột phá rồi? Khí tức rất mạnh, so với Vu Vương tầm thường mạnh hơn nhiều lắm.”

“Bản mạng vu tinh chọn tốt.” Cơ Hạo thật ra cũng không gạt Tự Văn Mệnh: “Thế nào, thái dương tinh!”

Cơ Hạo tùy tay chỉ hướng bầu trời, sắc mặt Tự Văn Mệnh nhất thời đột nhiên thay đổi: “Ngươi… Bản mạng vu tinh là thái dương tinh? Đợi đến lúc ngươi muốn đột phá Vu Đế cảnh, hư không trong cơ thể phải đem cả bản mạng vu tinh từ trong tinh không dẫn dắt xuống, đem cả bản mạng vu tinh nhét vào trong cơ thể mới có thể thành tựu Vu Đế. Ngươi, ngươi…”

Cơ Hạo cười nhìn Tự Văn Mệnh: “Cũng có người nói với ta, người bình thường khẳng định cho rằng ta không có khả năng đột phá Vu Đế cảnh, nhưng hắn nói không có vấn đề.”

Tự Văn Mệnh hiểu sai ý, hắn cau mày cân nhắc một phen, chậm rãi nói: “Thì ra là thế. Nếu là ngươi, thì không có vấn đề.”

Dừng một chút, Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo, rất gọn gàng dứt khoát nói: “Từ chỗ Minh đạo nhân, ta cuối cùng coi như biết một số bí ẩn thượng cổ thất lạc. Ngươi là đệ tử Vũ Dư đạo nhân nhỉ? Phương pháp tu luyện của nhân tộc ta hiện nay đến từ chính hắn. Cho nên ngươi mới dám lựa chọn thái dương tinh làm bản mạng vu tinh?”

Cơ Hạo dang hai tay, cười nhìn Tự Văn Mệnh. Hắn không thể nói không phải Vũ Dư đạo nhân chỉ điểm, mà là lão quái vật nào đó không biết tên giấu ở trong cơ thể mình cho mình đề nghị?

Tự Văn Mệnh cười lên, hắn vỗ bả vai Cơ Hạo một cái, thở ra một hơi thật dài cảm khái: “Không ngờ được, một đứa trẻ năm đó ta từ Nam Hoang mang ra, lại có thể có tạo hóa như vậy.”

Lật tay chỉ đại điện thảo luận chính sự, Tự Văn Mệnh cười hỏi: “Không xem náo nhiệt? Cộng Công Vô Ưu và Chúc Dung Thiên Mệnh, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã đối đầu, đây là cuộc náo nhiệt lớn.”

Cơ Hạo lắc lắc đầu, thẳng thắn nói: “Vừa rồi trước mặt mọi người đánh Chúc Dung Thiên Mệnh, chính là không muốn xen vào việc vớ vẩn của bọn họ… bên người Chúc Dung Thiên Mệnh, còn có người ở trên tiệc rượu mời chào ta, ha ha. Đế Thuấn còn chưa chết đâu? Hắn không có bệnh gì không tiện nói ra chứ? Sẽ không đột nhiên phát tác chết bất đắc kỳ tử chứ? Hai thằng cha này đã sốt ruột như vậy?”

Tự Văn Mệnh trầm mặc một phen, nhìn nhìn trái phải, phát hiện thị nữ cùng vệ binh gần nhất đều ở ngoài mười mấy trượng, hắn mới đè thấp thanh âm: “Nhưng, Đế Thuấn chung quy phải thoái vị. Bản mạng tinh lực của hắn đã đến cực hạn, đột phá một bước nữa chính là Vu Thần, là phải thoái vị.”

Cơ Hạo thâm trầm nhìn Tự Văn Mệnh, trầm thấp nói: “Hai thằng cha đó ai thượng vị, ta đều không có lợi ích. Văn Mệnh a thúc, còn không bằng ngươi tiếp quả vị trí này.”

Tự Văn Mệnh ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu cười lên: “Tiểu tử ngươi, nói đùa, Tự Văn Mệnh ta đối với nhân tộc mặc dù có một chút công lao, nhưng nhân tộc hiền tài đâu chỉ đầy rẫy? Từ tư lịch, từ đức hạnh, từ thanh danh các phương diện mà nói, nào đến lượt ta chứ?”

Cơ Hạo nhún nhún vai, thấp giọng cười nói: “Chuyện ở con người mà, còn nhớ rõ ngày đó ta nói không? Một nhân tộc hoàn chỉnh, thống nhất.”

Tự Văn Mệnh khẽ biến sắc. Hắn nghiêm túc nhìn Cơ Hạo, một lần nữa đè thấp thanh âm: “Đừng nói lung tung, nếu không chúng ta đều có phiền toái. Ý tưởng đó tất nhiên là tốt, nhưng khó khăn cỡ nào?”

Cơ Hạo không mở miệng nữa, giơ lên bầu rượu cụng với vò rượu của Tự Văn Mệnh một cái. Hai người đứng ở dưới hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn tuyết lớn bay xuống.

Một lát sau, xa xa có tiếng động lớn xôn xao truyền đến, sau đó một khối lệnh bài đồng xanh Tự Văn Mệnh giắt bên hông kịch liệt chấn động vài cái. Sắc mặt Tự Văn Mệnh hơi trầm xuống, ngón tay khẽ vuốt ở trên lệnh bài, thấp giọng kinh hô: “Sứ giả Ngu tộc? Bọn dị tộc đó đến xem náo nhiệt gì?”

Trong gió tuyết, một chiếc xa giá nhẹ nhàng đi rất nhanh bay tới, đám đông nhân tộc sắc mặt nghiêm túc phi ngựa vây quanh bốn phía.

Xa giá xông thẳng vào quảng trường trước đại điện thảo luận chính sự, ngừng lại ở cửa chính đại điện.

Mấy nam tử Ngu tộc mặc trường bào từ trong xa giá nhẹ nhàng ra, lẳng lặng lơ lửng trên không trung, kiêu căng hướng bốn phía đánh giá.

Qua một lúc lâu, một thanh niên nam tử mặc trường bào màu máu, trong hốc mắt chỉ có một mảng huyết quang tuôn trào cuồng ngạo cười lên:

“Nơi rách nát gì vậy? Đây là tổng bộ của các sinh vật dân bản xứ chưa tiến hóa đó sao?”

“Thực sự đủ rách nát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.