Vu Thần Kỷ

Chương 58: Phá kế



Mười mấy nam tử xấu xí làn da xanh lục nhạt, có đốm to ở trong rừng rậm chật vật chạy trốn.

Bọn hắn ‘xủng xẻng xủng xẻng’ mắng chửi chói tai, thỉnh thoảng quay đầu, dùng binh khí hình thù kỳ lạ giống nỏ cứng hướng Cơ Hạo hung hăng bắn một phát.

Viên đạn kim loại to bằng nắm tay xé gió đánh tới, trong viên đạn hoặc là rậm rạp gai tẩm độc, hoặc là lôi hỏa điện quang, hoặc là hàn băng lốc xoáy, mỗi một viên đạn phát nổ, luôn có mười mấy cây cổ thụ che trời bị nổ phá thành mảnh nhỏ.

Nhưng một đôi cánh chim màu lửa đỏ sau lưng Cơ Hạo nhẹ nhàng vỗ, hai chân đan xen, thân thể kéo theo từng đạo tàn ảnh, thoải mái tránh được viên đạn bắn nhanh đến. Trong tiếng nổ ầm ầm, rừng rậm bị nổ thành một mảng hỗn độn, nhưng Cơ Hạo chưa bị mất một sợi lông.

“Chạy, chạy mau!”

Đám nam tử xấu xí kinh hô chói tai, bọn hắn có đôi khi sẽ giống như linh cẩu, đột nhiên tứ chi bộ dạng quái dị hướng về phía trước chạy như điên một lúc, mỗi khi bọn hắn dùng bộ dáng này chạy trốn, tốc độ có thể chợt nhanh gấp đôi có thừa.

Nhưng Cơ Hạo bám theo rất xa ở phía sau bọn hắn, mặc cho bọn hắn chạy trốn nước miếng văng tứ tung, nhưng căn bản không thể thoát khỏi Cơ Hạo đuổi giết.

Một đường chạy trốn gần nửa canh giờ, phía trước đột nhiên sáng ngời, rừng rậm đến nơi đây chợt biến mất, ánh mặt trời sáng ngời không chút cản trở phủ xuống.

Tiếng nước ‘Ù ù’ chấn động lục phủ ngũ tạng người ta cũng run rẩy, hơi nước nồng đậm lao thẳng lên trời, ánh mặt trời chiếu vào trên hơi nước bốc lên, mười mấy dải cầu vồng nho nhỏ ở trong hơi nước theo gió núi kịch liệt run run.

Một dòng sông lớn chảy xiết xé rách rừng rậm, sông lớn rộng tầm hai mươi mấy dặm, ngay tại phía trước Cơ Hạo, lòng sông ở nơi đây đột nhiên gãy, xuất hiện một vách núi cao nghìn trượng. Sông lớn cuồn cuộn từ trên vách núi cắm đầu lao xuống, ở nơi đây hóa thành một cái thác nước khí thế mênh mông.

Thiên địa tạo vật thần diệu khó lường, trên không thác nước rộng lớn như thế, một cây đa già không biết sinh trưởng bao nhiêu năm cong vẹo từ lòng sông bên này, kéo dài hai mươi mấy dặm, kiên định vắt ngang thác nước, đem vô số rễ phụ cắm chặt chẽ ở bờ bên kia.

Cây đa già sinh mệnh lực ương ngạnh này vậy mà ở sông lớn như vậy, trên thác nước như thế dựng một cái cầu vồng.

Càng làm người ta kinh ngạc là, cũng không biết con người làm hay là thiên nhiên hình thành, mười mấy ngọn núi lơ lửng nhỏ nhất chỉ phạm vi mười mấy trượng, lớn nhất bảy tám dặm, bị rễ phụ rậm rạp của cây đa già to ước chừng trăm người ôm này quấn quanh, những ngọn núi này cũng không cách nào phiêu đãng khắp nơi nữa, nay đang lơ lửng ở phía trên thác nước.

Gió núi gào thét, những ngọn núi lơ lửng này cách mặt đất vài dặm nhẹ nhàng lắc lư.

Rễ phụ lấy hàng vạn để tính của cây đa già bị những ngọn núi này kéo thẳng tắp từng cây, sơn gió thổi qua rễ phụ, rễ căng lên phát ra tiếng thanh thúy như dao cầm.

Đám nam tử xấu xí chạy trốn nhảy lên cây đa già, ‘xì xà xì xồ’ hướng bờ sông bên kia chạy qua. Nam tử xấu xí đoạn hậu cuối cùng còn lộn người, giơ tay, liên tục hướng phía Cơ Hạo phóng sáu viên đạn màu lửa đỏ to bằng nắm tay.

Viên đạn kim loại ầm ầm nổ tung, đem núi rừng phạm vi trăm trượng nổ thành một mảng biển lửa, vô số cây gỗ lớn ầm ầm sụp xuống, sóng xung kích tàn sát bừa bãi quét ngang ra, kích động lên mảng thác nước lớn, ở giữa không trung huyễn hóa ra mấy chục cái cầu vồng hình tròn.

Cơ Hạo không chút sợ hãi bước vào biển lửa, lực tràng vô hình vờn quanh thân, toàn bộ hỏa diễm còn chưa tới gần hắn, đã bị lực tràng vặn vẹo, khu trục, một tầng ánh lửa ảm đạm ở chỗ ba thước ngoài cơ thể kịch liệt run rẩy, Cơ Hạo dễ dàng vượt qua đám cháy, đứng ở bên cạnh rừng rậm cười hướng những nam tử xấu xí kia phất phất tay.

“Tạm biệt, không tiễn!”

Hơi dừng một chút, Cơ Hạo lớn tiếng cười nói: “Nói cho người đứng sau các ngươi, muốn đem ta dẫn đến, tìm mấy cô nương trẻ tuổi thanh tú cũng được, kiếm các ngươi đám ngu xuẩn xấu như tinh tinh rụng lông này, là làm ta ghê tởm hay sao?”

Bọn nam tử xấu xí đã ở trên cây đa già sải bước chạy qua hơn trăm trượng trợn tròn mắt, bọn hắn không biết làm sao xoay người lại, mờ mịt nhìn Cơ Hạo.

Thế này, thế này không hợp với kế hoạch của bọn hắn mà? Kịch vốn không phải viết như vậy, Cơ Hạo sao chỉ đứng ở ven rừng rậm không đuổi giết chứ?

Bờ sông bên kia, trong rừng rậm đột nhiên lao ra mười mấy chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp, bọn hắn cầm dây thừng, lưới lớn, hổn hển nhìn bên này nghiến răng kêu to. Càng có mấy chiến sĩ Già tộc tính tình nóng nảy giơ binh khí nặng nề, hung hăng hướng rừng rậm bên người vung lên, nhất thời mấy trăm gốc cây to bị nhổ tận gốc, bị bọn người kia bạo lực đánh thành mảnh vụn.

Trên không cây đa già, trên một ngọn núi lơ lửng phạm vi trăm trượng, Đế Sát mặc hoa phục cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

“Nữ vu tế tôn quý, ngươi cũng không nói tiểu gia hỏa này khôn khéo như vậy! Hắn căn bản không giống trẻ con bộ lạc Nam hoang các ngươi, hắn gian trá và khôn khéo, cũng có thể so sánh với người trẻ tuổi Ngu tộc chúng ta rồi.”

“Ngươi cho thêm chút thù lao, hoặc ngươi tự nghĩ biện pháp đem thằng nhóc này dẫn sơn cốc chết tiệt kia.”

Khương Dao đứng ở một bên, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít gào: “Đế Sát, thủ hạ của ngươi có nhiều người như vậy, ta cho ngươi thù lao hậu hĩnh như vậy, ngươi…”

Đế Sát dứt khoát ngắt lời Khương Dao: “Nữ vu tế tôn quý, chúng ta đã là lão bằng hữu, ngươi nên biết chuẩn tắc làm việc của ta —— chiến sĩ Huyết Nha đoàn không thuộc về ta, mà là thuộc về vị đại nhân tôn quý kia phía sau ta, cho nên ta tuyệt đối sẽ không dùng sinh mệnh bọn họ đi mạo hiểm!”

“Đế La bị ngươi hoa ngôn xảo ngữ thuyết phục, hắn đi mạo hiểm một lần, cho nên hắn đánh mất một con mắt, một cánh tay, đây là kết quả hắn mạo hiểm. Mà ta, làm huynh trưởng so với hắn lớn hơn gần năm trăm tuổi, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Ở trên địa bàn của Hỏa Nha bộ, cường công một cứ điểm quân sự có mấy vạn tinh nhuệ đóng, có một lão bất tử tọa trấn? Ta ngu như vậy sao? Ta tuyệt đối sẽ không để chiến sĩ dưới trướng ta, vì một chút ân oán cá nhân của ngươi mà hy sinh.”

Đế Sát ngả ngớn cười cười, thấp giọng nói: “Hoặc là, ngươi dứt khoát tự mình ra tay? Chỉ cần ngươi chặn giết con Hỏa Nha nọ trên đỉnh đầu tiểu tử kia, ta hiện tại cũng có nắm chắc đem hắn bắt sống.”

Khương Dao lâm vào trầm tư, sau đó lắc lắc đầu. Đánh chết Nha Công? Đám Hỏa Nha Hỏa Nha bộ nuôi dưỡng phi hành tuyệt tích, chiến thú Tất Phương Tất Phương bộ nuôi dưỡng cũng không thể sánh được bọn nó, muốn đánh chết độ khó thật sự là quá lớn.

Mắt và tay đã một lần nữa mọc ra, Đế La từ trong rừng rậm chạy ra, hổn hển chỉ vào Cơ Hạo bờ sông bên kia kêu gào.

Càng nhiều chiến sĩ Già tộc mang theo gần ngàn gã phó binh da đen chạy ra, bọn hắn nhảy lên cây đa to, bước nhanh hướng Cơ Hạo bên này đuổi giết tới.

Nhưng rất nhanh đám chiến sĩ Già tộc kia liền dừng bước, bởi vì Nha Công đã từ trên cao dần dần hạ xuống, tóm lấy bả vai Cơ Hạo đem hắn kéo lên giữa không trung. Những chiến sĩ Già tộc này còn chưa có một ai có thể bằng vào lực lượng của chính mình bay lên, đối mặt một kẻ địch ở trời cao, bọn hắn chỉ có thể có khóc cũng không làm gì.

Cơ Hạo nhìn Đế La bờ sông bên kia nở nụ cười: “Đế La phải không? Dùng loại thủ đoạn nhỏ này đã muốn đối phó ta, đầu óc có chút kỳ lạ rồi nhỉ?”

Cười to vài tiếng, Nha Công kéo Cơ Hạo bay thẳng lên, hóa thành một luồng sáng nhanh chóng hướng phương hướng Lãnh Khê cốc bay đi.

Xoay người lên lưng Nha Công, khuôn mặt tươi cười của Cơ Hạo chợt âm trầm.

Đế La thế mà còn mang theo đám đông thủ hạ đi tuần tra ở phụ cận Lãnh Khê cốc, bọn hắn, hoặc là kẻ đứng sau bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ!

Lần này bọn hắn dùng kế dụ địch đối phó Cơ Hạo, bị Cơ Hạo thoải mái phá hủy, nhưng tộc nhân khác của Hỏa Nha bộ hoặc là Thanh Di bộ, đầu óc bọn họ cũng không linh hoạt như Cơ Hạo, nhỡ đâu có người trúng kế bị bắt sống, vậy thì phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.