Kình phong quay quanh lão nhân ‘xẹt xẹt’ như cảm nhận được nguy cơ, vốn mười mấy luồng kình phong nhỏ bé mắt thường có thể thấy được, lại ở trong nháy mắt ngắn ngủn gia tăng đến hơn trăm luồng.
Kình phong màu xanh như dây thép nhỏ bé nhất, sắc bén nhất, mang theo tiếng gió rít cực khẽ, cực chói tai, cực nhỏ hướng ngón tay Cơ Hạo vặn cắt tới. Nếu không phải Cơ Hạo, mà là bất cứ người nào khác trên đảo này, những cơn gió nhỏ bé này đủ để đem hắn cắt thành mảnh vụn.
Bàn tay Cơ Hạo lơ lửng ở trên đoản kiếm, mặc cho những cơn gió nhỏ bé kia cắt lên.
Tiếng ‘xẹt xẹt’ không dứt bên tai, trên trăm cơn gió nhỏ bé quấn quanh ngón tay Cơ Hạo, phát ra tiếng ma sát khe khẽ. Cơ Hạo chỉ cảm thấy ngón tay ngứa ngứa, uy lực của những kình phong này ngay cả sợi lông trên ngón tay hắn cũng chưa thể cắt nổi một sợi.
Thực lực chênh lệch quá lớn!
Lắc đầu, năm ngón tay khép lại, toàn bộ kình phong ‘bốp bốp bốp’ vỡ nát hết. Cơ Hạo cầm chặt đoản kiếm, thần thức hướng vào phía trong mạnh mẽ xâm nhập, như sóng thần quá cảnh, một luồng thần niệm nhỏ yếu tiềm tàng trong pháp trận mấy chục phù văn thô lậu tạo thành trong đoản kiếm bị hắn một đòn đánh nát.
Đoản kiếm giãy dụa nhảy lên khe khẽ chợt cứng ngắc, bị Cơ Hạo tùy tay nhét vào trong tay áo.
Lão nhân đang ngồi thiền tiềm tu đột nhiên mở mắt. Hắn kinh hãi nhìn Cơ Hạo, còn chưa kịp lớn tiếng la lên, một ngụm máu màu xanh lục điên cuồng phun ra, sau đó trong tai, trong lỗ mũi, trong hốc mắt đồng thời phun ra huyết tương dinh dính.
Lâm vào bế quan tiềm tu tầng sâu nhất, bỗng dưng bị gạt bỏ một luồng thần hồn, bị ép từ trong cảnh giới huyền ảo đó bừng tỉnh, lão nhân còn chưa làm rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thần hồn đã bị thương nặng.
Cơ Hạo đưa tay đặt ở đỉnh đầu lão nhân, một luồng thần thức nhanh chóng xâm nhập thân thể lão nhân, trong chớp mắt đem toàn bộ kết cấu nhỏ bé trong thân thể hắn phân tích rành mạch.
Lão nhân, hoặc là nói chủng tộc dân bản xứ tương ứng hắn, xương khớp bọn họ đặc biệt tinh tế tinh xảo. Khác với kết cấu xương khớp nhân tộc. Nhân tộc là một cái xương lớn rỗng giữa, cốt tủy tập trung toàn bộ ở trong không gian chính giữa xương cốt.
Mà xương khớp đám dân bản xứ này là kết cấu dạng tổ ong phức tạp, trong xương là lỗ nhỏ bé rậm rạp, bên trong lấp đầy vật dạng cao màu xanh lục cùng loại với cốt tủy. Loại kết cấu xương dạng tổ ong này, làm xương cốt bọn họ rất nhẹ nhàng, nhưng ở ngoài nhẹ nhàng cũng có đủ cường độ.
Trừ xương nhẹ, thần kinh trong cơ thể lão nhân cực kỳ phát triển, sợi cơ bắp cũng cực kỳ phát triển, số lượng thần kinh cùng cơ bắp của hắn so với nhân tộc nhiều hơn mười mấy lần, mà xương bọn họ cũng nhiều hơn nhân tộc hơn một trăm cái, các khớp trên người nhiều hơn, kết cấu dày đặc hơn.
Mạng lưới thần kinh phức tạp, số lượng cơ bắp nhiều hơn, kết cấu các khớp tinh xảo, linh mẫn, có thể nghĩ động tác của những người này có thể linh hoạt cỡ nào.
“Rất có ý tứ!” Cơ Hạo nhìn lão nhân mặt mang sự sợ hãi, nhẹ nhàng cười cười, sau đó một luồng thần thức nhanh chóng xâm nhập đầu óc lão nhân.
Khiến Cơ Hạo kinh ngạc là, đầu óc lão nhân cực kỳ phát triển, tinh thần dao động cực kỳ mãnh liệt, đây là một chủng tộc làm phép trời sinh, bọn họ và thiên địa linh khí bên ngoài có liên hệ cực kỳ sâu sắc.
Mà linh hồn bọn họ cũng không giống nhân tộc chia làm ba hồn bảy vía, mà là một quầng hoàn chỉnh như quả đông lạnh.
Ở trong tầm nhìn của thần thức Cơ Hạo, linh hồn lão nhân chính là một quả đông lạnh màu xanh lục to bằng đầu người, trong quả đông lạnh long lanh trong suốt có mấy chục phù văn như gió mát biến ảo bất định đang uốn lượn lưu chuyển. Cơ Hạo mơ hồ phát hiện, những phù văn này đang không ngừng xảy ra trao đổi năng lượng với thiên địa linh khí bên ngoài. Những phù văn này mỗi một lần hô hấp đều sẽ có linh mộc khí tức nhất định dung nhập linh hồn lão nhân, khiến linh hồn hắn lớn mạnh thêm một chút.
“Pháp môn tu luyện rất thú vị. Có chút thô lậu, nhưng đáng giá tham khảo, trực tiếp ở trong linh hồn ngưng tụ thành đạo pháp phù văn? Thú vị, thú vị. Cái này giống như, đem linh hồn mình coi là tài liệu, tế luyện thành pháp khí nào đó sao?”
Cơ Hạo cẩn thận quan sát linh hồn lão nhân, lực thần thức xoay quanh ở quanh linh hồn lão nhân, lại không dám dễ dàng xâm nhập sâu trong linh hồn hắn.
Lão nhân này là tồn tại cường đại nhất trên cả đảo nhỏ, đại khái tính toán một phen, thực lực lão nhân này hẳn là có thể so sánh với Đại Vu đỉnh phong. Nhưng Cơ Hạo tin tưởng, nếu thật sự chính diện chém giết, lão nhân khẳng định không phải đối thủ của đỉnh phong Đại Vu nhân tộc.
Dù sao hệ thống tu luyện của nhân tộc vượt xa pháp môn tu luyện thô lậu của lão nhân này, thân thể mạnh mẽ của Đại Vu nhân tộc ở trong chiến đấu cũng chiếm hết ưu thế, nếu không phải thế giới này áp chế mà nói, một nhân tộc Đại Vu đỉnh phong đại khái có thể thoải mái đánh chết mười mấy dân bản xứ thực lực tương đương với lão nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cơ Hạo đột nhiên sáng ngời, mồ hôi lạnh toàn thân không tự chủ chảy xuống.
Thực lực chênh lệch của nhân tộc Đại Vu và lão nhân này, khiến hắn nghĩ tới quan hệ của dị tộc cùng nhân tộc.
Cơ Hạo tới tiểu thế giới này, cũng bị thế giới chi lực áp chế và bài xích, như vậy bọn dị tộc kia xâm nhập thế giới chỗ nhân tộc, bọn hắn bị áp chế cùng bài xích càng thêm to lớn, hơn xa tiểu thế giới này hay không?
Thiên phú thần thông Ngu tộc, Già tộc thiên phú chiến đấu, Tu tộc kỹ xảo tri thức, một dạng nào không phải hơn xa nhân tộc?
Nếu không phải đại thế giới áp chế, sợ là nhân tộc đã sớm hoàn toàn luân hãm thành nô lệ của dị tộc nhỉ? Cơ Hạo cảm thấy lão nhân dân bản xứ này pháp môn tu luyện rất thô lậu, rất thô thiển, không biết lũ dị tộc kia lúc nhìn nhân tộc, cũng là cách nghĩ tương tự hay không?
Một loại cảm giác đồng bệnh tương liên dần sinh ra, Cơ Hạo nhìn lão nhân cả người không thể động đậy cười khổ.
“Ngươi nghe không hiểu ta nói, như thế khó giải quyết rồi.” Cơ Hạo bất đắc dĩ ngồi ở trước mặt lão nhân, cau mày nhìn hắn.
Lão nhân kinh sợ nhìn Cơ Hạo, nhìn màu da, diện mạo, cử chỉ khí độ Cơ Hạo đều khác với tộc nhân của mình. Rất hiển nhiên, Cơ Hạo và hắn không phải sinh vật trí tuệ của một tộc đàn, lấy lịch duyệt cùng trí tuệ của lão nhân, hắn có thể thoải mái phát giác một điểm này.
Càng không cần nói Kim Ô Liệt Diễm Bào trên người Cơ Hạo, trường bào hoa mỹ như thế, là mặt hàng cao cấp căn bản không phải dân bản xứ trên đảo nhỏ, hoặc là nói căn bản không phải dân bản xứ một vùng rừng rậm này có thể chế tạo ra.
Lão nhân dù một cử động nhỏ cũng không dám, hắn từ trên người Cơ Hạo cảm nhận được lực lượng khủng bố đủ để thoải mái hủy diệt toàn bộ bộ tộc hắn.
Tuy Cơ Hạo đã thu tay lại, thân thể hắn đã khôi phục tự do, nhưng lão nhân vẫn không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ, mặt mang sự kinh hãi nhìn Cơ Hạo.
Cơ Hạo nhìn lão nhân, đưa tay cầm lên quyển sách trên bàn trước mặt hắn.
“Thời gian còn sớm, có lẽ ngươi đồng ý dạy ta vài thứ?” Cơ Hạo quơ quơ sách trên tay, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ, học tập một môn ngoại ngữ, thật ra sẽ không quá khó khăn… Nhất là đối với tồn tại như chúng ta mà nói.”
Lão nhân dân bản xứ xem hiểu ý tứ động tác của Cơ Hạo đại biểu, hắn câu nệ mà sợ hãi cười cười, vươn tay phải, ngón tay hướng ngực mình chỉ chỉ, sau đó phát ra một âm tiết thanh thúy dễ nghe.
Cùng lúc đó, một bàn tay khác của lão nhân, ở trên đất cẩn thận viết một chữ phù.
“Tốt lắm, rất thông minh, ‘Tây cốc’, đây là ý tứ ‘Ta’… chữ phù này, chính là ‘Ta’!”
Cơ Hạo cười nhìn lão nhân, thần thức khổng lồ bao phủ hắn, hai người từng lời từng chữ bắt đầu học tập trao đổi lẫn nhau.