Lưỡi kiếm rất mỏng, lưỡi kiếm mỏng tới mức hầu như trong suốt do thủy tinh màu xanh điêu khắc thành, có thể nhìn thấy rậm rạp phù văn màu xanh to bằng hạt vừng cấp tốc qua lại trên lưỡi kiếm. Mấy vạn phù văn nhỏ bé phác họa thành một tòa pháp trận tinh xảo, cuối cùng hội hợp ở trên ba viên ngô châu chuôi kiếm.
Ba viên ngô châu chính là trái tim của thanh trường kiếm này, bọn nó như vật còn sống hô hấp phun ra nuốt vào, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng dung nhập ngô châu, sau đó hóa thành phong kình màu xanh mắt thường có thể thấy được ở trong trường kiếm xuyên qua lưu động.
Ngô châu mỗi một lần hô hấp, trường kiếm đều nhẹ nhàng nhảy lên một cái, phù văn trong trường kiếm liền mở rộng một tia, phẩm chất thân kiếm liền tăng lên một tia, nội tình bản thân ngô châu cũng sẽ tăng lên một tia bé nhỏ không đáng kể.
Mỗi một lần hô hấp đều chỉ có thể tăng lên một chút uy lực, nhưng loại pháp môn luyện khí này lợi hại là ở đó, chỉ cần cho thanh trường kiếm này đủ thời gian, nó tuyệt đối có thể tiến hóa thành thần binh lợi khí đáng sợ.
Cẩn thận thưởng thức trường kiếm trong tay, Cơ Hạo tò mò nhìn về phía thanh niên toàn thân là máu: “Có thể đem luyện khí bí pháp của bọn ngươi cho ta một phần không? Hoặc là nói, ngươi biết luyện khí không?”
Thanh niên run rẩy nhìn Cơ Hạo, hắn há mồm muốn nói chuyện, nhưng trong mồm lại không ngừng hộc máu.
Thanh trường kiếm này thần diệu dị thường, Cơ Hạo đã nhìn ra chỗ tốt của nó, hơn nữa có thể dùng thủ đoạn thần diệu như vậy luyện chế mà thành trường kiếm, tất nhiên không phải người thường có thể có được. Thanh niên đem thanh trường kiếm này tế luyện thành bản mạng chí bảo, Cơ Hạo lau đi một tia phân thần của hắn ký thác ở trong thân kiếm, không khác ở trên linh hồn hắn hung hăng chém một đao.
Nhân tộc có ba hồn bảy vía, bất cứ một hồn một phách nào bị hao tổn, tổn hại đối với hồn phách chỉnh thể cũng không phải quá nghiêm trọng.
Nhưng dân bản xứ thế giới này không có phân chia ba hồn bảy vía, hồn phách bọn họ là một khối, cho nên hồn phách bị hao tổn, thương thế sẽ tỏ ra đặc biệt lợi hại. Hơn nữa dân bản xứ tu vi càng cường đại bị lau đi phân thần, thương tổn bọn họ bị sẽ càng nặng.
Hộc từng ngụm từng ngụm máu, thanh niên một câu cũng nói không nên lời.
Cơ Hạo đem trường kiếm thu lại, cười nói: “Đã không mở miệng, vậy bắt rồi nói sau!”
Vung tay phải, trên bàn tay Cơ Hạo từng cơn lốc màu xanh phun ra. Sau đó một cái đại thủ ấn màu xanh phạm vi cả trượng mang theo tiếng xé gió nặng nề hướng vào đầu thanh niên chụp xuống. Đây là Cơ Hạo sau khi ăn trái cây đạo vận, hiểu rõ một bộ phận linh mộc pháp tắc của thế giới này, lại từ chỗ Mộc Cửu Kiêu học được một ít pháp thuật thô thiển, kết hợp đạo pháp bản thân diễn sinh ‘Cụ Phong Thủ Ấn’.
Cơn lốc ngưng tụ thành đại thủ ấn tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bắt được thanh niên, đem hắn xách lên.
Mộc Cửu Kiêu sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn khàn cả giọng hét lên: “Toàn lực ra tay, cứu sứ giả đại nhân!”
Bốn phương tám hướng mấy vạn tộc nhân Phong Cầm bộ ùn ùn hướng bên này hội tụ lại. Cách xa xa, các loại phong đao to nhỏ như mưa rào hướng Cơ Hạo trút xuống.
Phong đao thuật, loại pháp thuật thô thiển nhất này, cũng là thủ đoạn công kích dân bản xứ Phong Cầm bộ thuần thục nhất, thường dùng nhất.
Cơ Hạo cười ha ha bóp chặt cổ thanh niên, ở đỉnh đầu Thiên Địa Pháp Ấn nhẹ nhàng rung động, chợt nghe một tiếng nổ lớn, trên đất bằng một cơn bão táp cuốn lên, lốc xoáy màu xanh vây quanh Cơ Hạo xoay tròn một trận, vô số phong đao còn chưa tới gần thân thể Cơ Hạo, đã bị cái vòi rồng màu xanh này xay thành phấn.
Mộc Cửu Kiêu khàn giọng thét chói tai, hoa chân múa tay nhảy nhót loạn lên.
Vô số dân bản xứ Phong Cầm bộ hướng bên này lao tới. Bọn họ ai cũng thất kinh kêu to, xa xa hướng Cơ Hạo bắn phong đao rậm rạp vô ích.
Thánh linh sứ giả tôn quý vô cùng, nếu thanh niên này ở trong bộ lạc của Mộc Cửu Kiêu có gì không hay xảy ra, kết cục của bộ lạc này sẽ phi thường thê thảm. Mộc Cửu Kiêu cao tầng bộ tộc như vậy khẳng định là chỉ còn đường chết, mà tộc nhân bình thường thì sẽ bị chia ra đánh tan, bị bộ lạc Phong Cầm bộ khác chia cắt.
Không có ai muốn bộ lạc nhà mình bị chia tách ra. Mọi người đều đang dốc hết toàn lực công kích Cơ Hạo, chỉ cầu cứu ra sứ giả bị bắt sống.
Cơ Hạo không để ý tới những công kích không đau không ngứa đó, tay trái bóp chặt cổ thanh niên, tay phải rất không khách khí ở trên thân đối phương sờ loạn một trận, sau đó hắn kinh hỉ phát hiện, vòng tay trên cổ tay thanh niên này như vỏ cây chế thành, lại là một cái vòng tay không gian dung lượng phi thường khả quan!
Vòng tay trên cổ tay thanh niên chỉ rộng hai tấc, tạo hình tinh xảo đẹp đẽ rất mỏng. Thể tích nhỏ như vậy, cho dù là Vu Điện nhân tộc nhiều nhất có thể ở bên trong mở rộng ra không gian khoảng một gian phòng ốc, nhưng vòng tay này trên tay thanh niên, lại có dung lượng bằng một tòa đại điện.
Rất hiển nhiên, tiêu chuẩn chế tác của thế giới này đối với không gian pháp khí, rõ ràng vượt qua đại thế giới tương ứng Cơ Hạo.
Càng làm Cơ Hạo kinh hỉ là, trên vòng tay này được khảm một viên ‘Yêu đan’ xám xịt to bằng ngón cái, viên yêu đan này là thuộc tính không gian, hơn nữa giống với ngô châu trên trường kiếm, viên yêu đan này cũng đang tự hô hấp, mỗi một lần hô hấp đều đang thong thả tăng lên phẩm chất vòng tay.
Rất có khả năng, cái vòng tay này lúc ban đầu không gian bên trong cũng không phải quá lớn, nhưng theo thời gian trôi qua, không gian trong cái vòng tay này tự ‘sinh trưởng’ đến to bằng một tòa đại điện dài rộng trăm trượng.
“Tuyệt không thể tả!” Trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra thần quang màu vàng, nhìn chằm chằm thanh niên lớn tiếng quát: “Cái vòng tay này của các ngươi là luyện chế như thế nào? Hoặc là, ngươi biết vòng tay này là ai luyện chế không?”
Không nói đến thế giới này còn có huyền bí khác chờ đợi phát hiện, chỉ riêng bí pháp luyện khí thanh trường kiếm cùng vòng tay này Cơ Hạo kiếm được nếu có thể mang về, đối với cả nhân tộc cũng có ý nghĩa thật lớn.
“Thiên ngoại tà ma, các ngươi ai cũng không được chết tử tế!” Thanh niên trừng mắt, nghiến răng, rốt cuộc gian nan nói ra một câu đầy đủ. Hắn ói ra một ngụm máu, đột nhiên khàn cả giọng tru lên: “Thập bát vũ!”
Con chim xanh kiêu ngạo kia phát ra một tiếng kêu to bén nhọn. Nó đột nhiên há mồm, trong mỏ phun ra một dòng máu tươi xanh biếc, nhanh như tia chớp lướt qua Cơ Hạo, xông thẳng vào nhà gỗ phía sau Cơ Hạo, nặng nề đánh vào trên bức tượng thánh linh trên bàn thờ.
Máu tươi màu xanh biếc nổ tung, hóa thành một đạo phù lục phức tạp bao trùm ở trên bức tượng.
Phù lục sáng lên ánh sáng xanh biếc, sau đó một luồng pháp lực dao động to lớn từ tển bức tượng khuếch tán ra. Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, liền nhìn thấy trên trời một cột sáng màu xanh lục hạ xuống thẳng tắp, kèm theo tiếng xé gió nặng nề xé nát nóc nhà gỗ, hung hăng va vào trong bức tượng.
Bức tượng thánh linh cao hơn một trượng, toàn thân dùng màu xanh lục nhạt do gỗ điêu khắc thành đột nhiên sống lại.
Bức tượng này nhảy dựng lên, toàn thân phun trào cuồng phong màu xanh, vô số phù văn bám vào ở mặt ngoài bức tượng, trong chớp mắt đã bành trướng đến khoảng mười trượng. Hắn cúi đầu nhìn Cơ Hạo một cái, búng ngón tay phải, chợt nghe tiếng xé trời đáng sợ gào thét mà tới, một cây trường mâu toàn thân xanh biếc cuồng phong ngưng tụ thành như thực chất phá vỡ hư không, gần như thuấn di đến trước mặt Cơ Hạo.
Trường mâu tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức Cơ Hạo cũng không thấy rõ nó là xuất hiện như thế nào.
Chỉ cảm thấy ngực đau đớn, Kim Ô Liệt Diễm Bào phun ra ánh lửa nổ tung. Cơ Hạo thét lớn một tiếng, bị một đòn của trường mâu cuồng phong ngưng tụ thành đánh bay mười mấy dặm, thân thể lướt qua mặt hồ ngoài hòn đảo nhỏ, cắm đầu lao vào trên đại thụ bờ bên kia.