Vu Thần Kỷ

Chương 657: Mạng người như cỏ



Cung điện khổng lồ đen sì toàn thân do kim loại đúc dài rộng đều mấy dặm, cái bệ kim loại phía dưới cung điện cạnh dài ba mươi dặm, từng đội chiến sĩ cường tráng khoác trọng giáp màu đen, gương mặt cũng được gò má kim loại điêu khắc tướng mạo ác quỷ bảo vệ đứng ở quanh cung điện, mang đầy ác ý quan sát đại địa gió mây vần vũ bên dưới.

Kèm theo tiếng bước chân nặng nề, một chiến sĩ dị tộc khoác trọng giáp, đầu đội nón sừng trâu, đôi mắt màu đỏ tươi cầm một thanh xe ** phủ, ở dưới mấy trăm chiến sĩ khí tức dị thường đáng sợ vây quanh, chậm rãi từ trong cung điện kim loại đi ra.

Đứng ở bên cạnh cái bệ cung điện, cúi đầu quan sát non nước đẹp đẽ của Bàn Hi thế giới, chiến sĩ đầu đội nón sừng trâu chậm rãi vươn tay trái, nhẹ nhàng bâng quơ chụp hướng phía dưới.

‘Rẹt’ một tiếng vang lớn, trên mặt đất bỗng xuất hiện một vết chưởng phạm vi ngàn dặm. Vết chưởng màu đỏ rực hãm sâu vào lòng đất gần mười dặm, trong vết chưởng cỏ cây thành tro, sinh linh diệt sạch, núi, đồi gò đều bị nhiệt độ cao đáng sợ đốt thành nham thạch nóng chảy, trải phẳng ở dưới vết chưởng.

“Lực lượng!” Thủ lĩnh chiến sĩ dị tộc đó hài lòng gật gật đầu: “Không uổng ta vất vả nhiều năm như vậy, loại lực lượng này, lực lượng chí cao vô thượng! Ha ha, cả mười vạn người, chỉ có một mình ta còn sống, cho nên, ta mới có tư cách kế thừa tên ‘Xi Vưu’.”

“Đừng nổi cơn cảm khái nữa, Xi Vưu!” Một đám quý tộc Ngu tộc từ trong đại điện đi ra, một thanh niên tuấn lãng dẫn đầu nheo mắt, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm một vầng hắc quang dinh dính cấp tốc lóe lên, một khí tức cắn nuốt cùng hủy diệt làm người ta tuyệt vọng không ngừng từ trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn khuếch tán ra.

“Ngươi tuy đã kế thừa cái tên Xi Vưu, nhưng thực lực của ngươi so với Xi Vưu đời đầu tiên thật sự vẫn khiếm khuyết rất nhiều.” Thanh niên tuấn lãng này rất không khách khí hướng phía Xi Vưu nói: “Xi Vưu đời đầu tiên, đã liên tục mấy chục lần đánh bại tồn tại cường đại Hiên Viên thánh hoàng của nhân tộc, ở trước khi ngươi xử lý Nhân Hoàng Đế Thuấn hiện tại, ngươi còn chưa có tư cách nói mình là Xi Vưu thật sự!”

Xi Vưu hừ mạnh một tiếng. Hắn tức giận nhìn thanh niên tuấn lãng, nén giận thấp giọng rít gào: “Da Ma Sát (sha) đại nhân, ngươi là quan chỉ huy tối cao lần này, Xi Vưu ta tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối chấp hành ý chí của ngài.”

Các chiến sĩ cũng đầu đội nón sừng trâu bên người Xi Vưu đều cúi đầu, không dám hướng Da Ma Sát nhiều thêm dù một cái.

Nữ nhân duy nhất trong mười hai vị chấp chính đại đế dị tộc chính là Ám Nhật nhất mạch chấp chính đại đế Da Ma La Gia, ở trong toàn bộ hệ thống quý tộc Ngu tộc, Ám Nhật nhất mạch cũng là tồn tại đỉnh cấp nhất, Ám Nhật nhất mạch Da Ma gia tộc càng là gia tộc huyết mạch tôn quý nhất, cổ xưa nhất.

Da Ma Sát là đường đệ huyết mạch cực thân cận của Da Ma La Gia, ở trong hệ thống quý tộc Ngu tộc to lớn cũng là người ở đỉnh Kim Tự Tháp, Xi Vưu còn có cấp dưới của hắn đối mặt tồn tại như vậy, chỉ có thể phục tùng, tuyệt đối phục tùng, kính cẩn, tuyệt đối kính cẩn.

Một đội chiến sĩ Già tộc hùng hồn đi tới, chiến sĩ Già tộc dẫn đầu hướng Da Ma Sát hành một lễ, thoải mái hơn xa so với Xi Vưu lớn tiếng cười nói: “Da Ma Sát đại nhân, chúng ta hiện tại nên làm gì? Có nhiệm vụ gì, cứ giao cho chúng ta là được.”

Dừng một chút, chiến sĩ Già tộc này chán ghét nhìn thoáng qua Xi Vưu và mấy trăm thủ hạ đích hệ bên cạnh hắn: “Thật ra nhiệm vụ lần này rất đơn giản, căn bản không cần những kẻ đáng ghét này nhúng tay. Đám tồn tại giống như nô lệ đó, bọn hắn có thể có tác dụng gì?”

Da Ma Sát lạnh lùng nhìn thoáng qua Xi Vưu, lạnh nhạt nói: “Dự phòng vạn nhất, Xi Già, chỉ là dự phòng vạn nhất, nếu gặp phải một số biến cố cực đoan nào đó, có bọn hắn, chúng ta cũng có thêm thủ đoạn ứng biến. Không nói hắn, Xi Tra đâu? Chúng ta đã đến, sao không thấy hắn?”

Một đám cao tầng Ngu tộc, Già tộc ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, đều lắc đầu không biết trả lời như thế nào.

Xi Già bất mãn hừ lạnh một tiếng, hắn thản nhiên nói: “Xi Tra thằng cha đó, thật sự khiến trưởng bối của hắn mất mặt. May mắn hắn không thuộc về một mũi tộc nhân này của ta, nếu không… Ta nhất định sẽ tự mình đánh gãy xương cột sống hắn một vạn lần.”

Trong tiếng hừ lạnh, Xi Già lấy ra một con ốc biển tinh xảo ngọc thạch điêu khắc thành, hắn ghé đến bên miệng ốc biển lớn tiếng mắng vài câu, rít gào bảo Xi Tra nhanh chóng đến hội hợp với bọn họ, sau đó một tay đem ốc biển bóp nát.

Hắn đắc ý nhìn Da Ma Sát cười nói: “Khẳng định là hắn mắc lại bệnh cũ. Thằng cha này, chỉ cần là giống cái, chỉ cần bộ dạng đẹp, khẩu vị của hắn rất lớn… Hắc hắc, trong dân bản xứ thế giới này, khẳng định có không ít cô nương xinh xắn, cho nên…”

Bàn tay to chợt vung xuống phía dưới, một bàn tay to do không khí ngưng tụ thành gào thét hướng một chỗ núi rừng rơi xuống, không bao lâu đã xách một thiếu nữ Mộc tộc bay lên trời cao. Thiếu nữ thân hình cao gầy mà mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài xanh lục nhạt phụ trợ dáng người gợi cảm của nàng, phong tình dị quốc nồng đậm khiến Da Ma Sát, Xi Già… các dị tộc đồng thời mở to mắt nhìn, đều cảm khái thành tiếng.

“Được rồi, ta có thể lý giải nguyên nhân Xi Tra chưa kịp thời chạy tới.” Da Ma Sát mặt mày hớn hở nhìn thiếu nữ Mộc tộc tuyệt vọng gào thét, cười ha ha nói: “Tốt lắm, phi thường tốt, một hoa dại nho nhỏ lung linh cỡ nào, ừm… Đại sư?”

Một lão nhân Tu tộc đứng ở phía sau Da Ma Sát mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, một đạo u quang nhanh chóng quét một lần ở trên thân thiếu nữ Mộc tộc. Nhẹ nhàng cười, lão nhân Tu tộc nhắm mắt, thản nhiên nói: “Kết cấu thân thể có chút khác, nhưng độ phù hợp của huyết mạch vượt qua chín thành, cho nên, các ngươi những người trẻ tuổi này có thể yên tâm lớn mật hưởng dụng.”

Một đám cao tầng Ngu tộc, Già tộc đều cất tiếng cười điên cuồng, Da Ma Sát thì càng vui không tự kìm hãm được cười lên: “Được rồi, dân bản xứ một thế giới, cô nương xinh đẹp như vậy, các nàng sẽ là mặt hàng nóng trên thị trường nô lệ, mấy kẻ chết tiệt đó thích khẩu vị mới mẻ, cho nên, mọi người lúc động thủ chú ý, những cô nương xinh đẹp tận khả năng bắt sống.”

Xi Già ở một bên lạnh lùng bổ sung một câu: “Bắt thêm một ít thanh niên thanh tú cường tráng trở về lai giống, muốn làm ăn lâu dài, ngựa giống cũng không thể thiếu.”

Tiếng cười của cao tầng dị tộc càng thêm càn rỡ, ngay cả lão nhân Tu tộc kia cũng cười đến mức ứa nước mắt.

Nói mấy câu ngắn ngủn, bọn hắn đã quyết định vận mệnh của thiếu nữ dân bản xứ Bàn Hi thế giới này, quyết định vận mệnh bi thảm của dân bản xứ thế giới này.

Tiếng rống giận thê lương từ trong núi rừng bên dưới truyền đến, mấy ngàn con phi cầm to nhỏ chở mấy vạn chiến sĩ dân bản xứ xông lên trời, hướng tòa cung điện kim loại khổng lồ này xung phong. Một nam tử trung niên Mộc tộc đứng ở trên lưng phi cầm, khàn cả giọng rống giận: “Thiên ngoại tà ma, thả con gái ta ra!”

Da Ma Sát cười ‘khì khì’, hắn khinh thường nói: “Đám dân bản xứ này nói cái gì? Xin lỗi, ta còn chưa học được ngôn ngữ thấp kém của bọn hắn!”

Lại cất tiếng cười điên cuồng một trận, lão nhân Tu tộc chậm rãi vung tay, một khối ngọc phù màu đen nổ tung ở lòng bàn tay hắn, một làn sóng màu đen nhanh chóng thổi quét bầu trời.

Thân thể mấy vạn chiến sĩ dân bản xứ chợt cứng đờ, tiếng ‘Phành phành’ không dứt bên tai, thân thể bọn họ một người tiếp một người nổ tung, một người tiếp một người nổ thành tro xám đầy trời trôi đi theo gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.