Vu Thần Kỷ

Chương 66: Trọng kích



“Tiểu tử này ra tay, sao nhanh như vậy?”

Đứng ở đỉnh đầu Độc Giác Huyền Xà, Hắc Thủy Ô Giao vốn nụ cười đầy mặt giống như con mèo bị dọa, thân thể chợt căng thẳng, vạn phần chấn động nhìn trường kiếm sương khói bốc lên trong tay Cơ Hạo.

Kiểu dáng kiếm kia Hắc Thủy Ô Giao rất quen thuộc.

Chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ, một khi đột phá đến cảnh giới Đại Vu, bộ lạc sẽ thu thập mấy chục loại kim loại, ở trong con suối Hắc Thủy Thánh Tuyền lạnh vô cùng rèn luyện ra tinh túy của trăm kim loại, do đại vu tế của bộ lạc tự tay thêm vào vu pháp phù văn, đúc thành vũ khí sắc bén chém đinh chặt sắt, giết người không dính máu làm phần thưởng.

Thanh kiếm sắc trong tay Cơ Hạo, chính là trước đó vài ngày Hắc Thủy Huyền Xà bộ đánh bất ngờ Lãnh Khê cốc thất bại, Cơ Hạ làm một vị đường đệ của Hắc Thủy Ô Giao bị thương nặng, từ trên tay hắn cướp bội kiếm.

Nhưng kiếm này ở trong tay Cơ Hạo, lại như tinh linh đột nhiên có sinh mệnh, trở nên linh động như thế, nhanh nhẹn như vậy. Trong nháy mắt kiếm quang chợt sáng lên, ngay cả Hắc Thủy Ô Giao cũng chỉ thấy được một mảng kiếm quang cực sáng, sau đó thanh kiếm sắc đã xuyên qua ngực Khương Dao.

“Tiểu tử này nếu là xuất kiếm đối với ta, ta… ta sợ là cũng khó hoàn toàn tránh được một kiếm này!” Hắc Thủy Ô Giao đại khái cân nhắc một chút tốc độ phản ứng của mình cùng một kiếm đáng sợ này, trên trán nhất thời đầy mồ hôi lạnh.

Cơ Hạo chỉ vừa mới kích hoạt huyết mạch lực Tiểu Vu, kỹ xảo vận kiếm của hắn vậy mà đã đáng sợ như thế.

Nếu để mặc cho hắn trưởng thành, như vậy hắn chắc chắn thay thế Cơ Hạ, trở thành ác mộng đáng sợ nhất của Hắc Thủy Huyền Xà bộ —— nói gần ngàn năm qua, Cơ Hạ cả nhà này, căn bản chính là ác mộng của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, ác mộng giống như giòi trong xương gắt gao quấn lấy bọn họ!

Hắc Thủy Huyền Xà bộ trả giá vô số hy sinh với cố gắng, khó khăn đem huynh đệ, trưởng bối của Cơ Hạ lần lượt diệt trừ, hiện tại chỉ còn lại hai cha con Cơ Hạ cùng Cơ Hạo. Mắt thấy Cơ Hạo vậy mà lại có tiềm lực đáng sợ như thế, Hắc Thủy Ô Giao không khỏi ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng.

Đứa bé như vậy, sao lại không phải tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ?

Dùng sức dậm chân một cái, Độc Giác Huyền Xà phát ra tiếng ‘Xì xì’ bén nhọn, mãng xà dài mấy chục trượng nâng nửa thân trên, thân thể gào thét lao ra, mở ra cái mồm rộng hung hăng hướng Cơ Hạo phun ra một ngụm hàn khí màu lam đen.

Hắc Thủy Ô Giao từ trên đầu Độc Giác Huyền Xà nhảy lên, hắn rút bội kiếm, quanh thân bốc lên sương mù đen, lượng lớn bông tuyết màu đen trong suốt từ bên người hắn phiêu phiêu đãng đãng bay ra, kèm theo tiếng va chạm ‘Đinh đinh đang đang’ thanh thúy rơi xuống đất.

Đất rừng phạm vi cả dặm nhanh chóng bị đóng băng, Hắc Thủy Ô Giao cầm trường kiếm giống trên tay Cơ Hạo như đúc, mũi kiếm phun ra một luồng hàn mang màu đen dài mười mấy trượng, hung hăng hướng vai trái của Cơ Hạo đâm xuống.

Một kiếm này nếu đâm trúng, sau khi xuyên qua bả vai Cơ Hạo, có thể trực tiếp đâm vào trái tim hắn, đem Cơ Hạo một hơi chém giết.

“Hô, chết đi!” Đuổi giết ở phía sau Cơ Hạo, Đại Vu Xích Giác Mãnh Quỷ bộ giơ lên cao cao cọc gỗ thật lớn trong tay, kéo theo một cơn ác phong hung hăng hướng Cơ Hạo đập xuống. Chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ hung ác thành tánh, Xích Giác chỉ lo đánh chết Cơ Hạo, mặc kệ công kích của mình ngay cả Khương Dao cũng bao trùm vào.

Trường kiếm trong tay Cơ Hạo kịch liệt chấn động, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘leng keng’.

Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh có thể câu thông vũ trụ, dẫn dắt tất cả lực lượng trong thiên địa để mình sử dụng. Cơ Hạo thuận lợi thúc giục vu pháp phù văn chỉ Hắc Thủy Huyền Xà bộ có trên lưỡi kiếm, đồng thời đem vu lực của bản thân cũng rót vào.

Một lạnh một nóng hai đạo lực lượng đối lập lại tương sinh tướng dung vui vẻ nhảy lên trên lưỡi kiếm, hóa thành hai luồng kiếm quang một đen một đỏ như cối xay gió cấp tốc xoay tròn. Kiếm quang xoay nhanh, máu thịt ngực Khương Dao bay tứ tung, một bộ phận máu tươi bắn tung tóe đông lạnh thành khối băng, một bộ phận nóng hôi hổi.

Gương mặt Khương Dao vặn vẹo nhìn Cơ Hạo, vừa hộc máu, vừa không thể tin hỏi: “Ngươi sao lại… thuật gọi hồn của Võng Lượng bộ, do đại vu tế của Võng Lượng bộ tự mình chủ trì, cho dù là Cơ Hạ, cũng không có khả năng ngăn cản được…”

“Ta không phải a ba ta!” Cơ Hạo đáp một câu lẩm bẩm không phải hỏi, rút trường kiếm, kéo theo một đạo hàn mang hướng cổ Khương Dao bổ tới: “Khương Dao, ngươi đã sớm đáng chết. Dây dưa mãi không thôi, ngươi có mệt không?”

Khương Dao hé miệng cười cổ quái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơ Hạo, ta nhớ kỹ ngươi! Ngươi thiếu chút nữa giết ta, ta nhớ kỹ ngươi!”

Trong đai lưng Khương Dao, một khối ngọc phù màu đỏ ầm ầm nổ tung, ánh lửa chói mắt bao lấy Khương Dao, một con Tất Phương thần cầm độc chân dần dần từ trong ánh lửa bay ra. Tất Phương bóng người mông lung bao lấy thân thể Khương Dao, hóa thành một ánh lửa muốn xông lên trời cao.

“Sinh Tử Thứ, giết!” Cơ Hạo rít gào một tiếng trầm thấp, há mồm phun ra một ngụm máu, hung hăng hướng Khương Dao trong ánh lửa chỉ một cái.

Ba cây kim dài màu đen từ trong miệng Cơ Hạo bắn vút ra, giống như ba tia chớp màu đen xuyên qua ánh lửa hộ thân của Khương Dao. Giữa ngực bụng Khương Dao ba vu huyệt lóng lánh hào quang chói mắt chợt nổ tung, máu tươi màu đen như suối phun.

“Sinh Tử Thứ! Truyền thừa vu bảo của Thanh Phục, sao lại ở trên người ngươi?” Khương Dao khàn giọng thét chói tai, Tất Phương thần cầm kêu một tiếng chói tai, hóa thành một luồng sáng bọc nàng lao thẳng lên trời, nháy mắt xuyên thấu tầng mây. Ánh lửa trên không trung chợt lóe mà qua, Khương Dao được hộ thân ngọc phù mang đi đâu chẳng biết.

Tất cả điều này xảy ra cực nhanh, kiếm quang của Hắc Thủy Ô Giao cách Cơ Hạo còn xa bảy tám thước, cọc gỗ của Xích Giác cách Cơ Hạo còn xa mười mấy trượng, Cơ Hạo đã làm Khương Dao bị thương nặng, làm bảo mệnh ngọc phù Khương Bặc ban cho nàng tự hộ chủ, đem Khương Dao mang đi khỏi hiện trường.

“Tiểu tạp – chủng!” Hắc Thủy Ô Giao tức giận mắng một câu, hắc khí trên người càng thêm nồng đậm, trường kiếm trong tay kịch liệt chấn động, hàn khí đáng sợ bao phủ bốn phương, hoa cỏ cây cối trong núi rừng trong mười mấy dặm tất cả đều bị huyền băng thật dày bao trùm, theo cổ tay Hắc Thủy Ô Giao chấn động, huyền băng nổ tung, núi rừng phạm vi mười mấy dặm nhất thời hàn quang ngập trời, vô số cự mộc cao ngất trong mây cũng nổ thành vô số vụn băng.

Vô số cổ mộc che trời vỡ nát, trong phạm vi mười mấy dặm, chỉ có hai cây cự mộc cực kỳ cao lớn ngoài bảy tám dặm lù lù bất động.

Không chỉ có thế, hai cây cự mộc này còn đột nhiên há mồm, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, tràn ngập tức giận, trên thân cây thật lớn của bọn họ, hai luồng lục quang mãnh liệt sáng lên, giống như đôi mắt nhìn chằm chằm Hắc Thủy Ô Giao.

“Vạn năm thụ quái?” Hắc Thủy Ô Giao bị dọa ra đầy mồ hôi lạnh, hắn nhận ra thân phận hai cây cự mộc này, ít nhất là lão thụ quái tồn tại hơn vạn năm. Những cây cối tinh linh này tính tình cổ quái, nếu có người trước mặt bọn họ mặt tùy ý phá hoại rừng rậm, là kẻ địch bọn họ không chết không ngừng!

Mà một đòn này của Hắc Thủy Ô Giao chỉ lo tận tình trút xuống lực lượng của mình, núi rừng phạm vi mười mấy dặm hoàn toàn bị hủy, điều này đã làm hai lão thụ quái đột nhiên toát ra này đuổi giết hắn đến chân trời góc biển!

Cơ Hạo nhảy dựng lên, mặc cho kiếm quang của Hắc Thủy Ô Giao đâm vào trên người mình, kiếm sắc trong tay mang theo một mảng hàn mang, hung hăng đâm về phía ngực Hắc Thủy Ô Giao.

Nổ vang ‘Leng keng’, trên người Cơ Hạo một mảng thanh quang nhàn nhạt chuyển động, một đòn dốc hết toàn lực của Hắc Thủy Ô Giao, vậy mà lại bị một tầng thanh quang này dễ dàng cản lại. Thân thể Cơ Hạo hơi rung động, lục phủ ngũ tạng bị khẽ chấn động, trong cổ họng nóng lên, phun ra một ngụm máu nóng.

Hắc Thủy Ô Giao là Đại Vu, Cơ Hạo chỉ là Tiểu Vu vừa mới bước vào Tiểu Vu cảnh, thực lực hai người chênh lệch to lớn, một đầu ngón tay của Hắc Thủy Ô Giao có thể nghiền sát tám mươi một trăm tên Tiểu Vu.

Nhưng giáp trụ A Bảo luyện chế lực phòng ngự kinh người, một đòn dốc sức của Hắc Thủy Ô Giao, thế mà chỉ làm Cơ Hạo ói ra một ngụm máu nho nhỏ.

Kiếm quang lạnh vô cùng, Cơ Hạo toàn lực vận kiếm, ở trong ánh mắt không thể tin của Hắc Thủy Ô Giao, kiếm quang đâm xuyên qua nhuyễn giáp da rắn trên thân hắn, gian nan nhập vào thân thể hắn, lưỡi kiếm đâm mãi – đi vào sâu ba tấc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.