Một con thuyền kim loại khổng lồ bay nhanh ở bầu trời, cự hạm có ba cột buồm cao tới trăm trượng, gần trăm cánh buồm tam giác to nhỏ bị cương phong trên trời cao thổi căng, kéo cự hạm đi nhanh về phía trước.
Mặt ngoài cự hạm có vô số phù văn màu xanh lóe lên, một tầng gió mát mờ mờ vờn quanh cự hạm, làm cự hạm và không khí hầu như hòa hợp một thể, sẽ không chịu bất cứ lực cản nào. Đồng thời một tầng thanh phong này cũng đánh tan khí tức cự hạm lưu lại, sẽ không lưu lại cho kẻ địch bất cứ dấu vết nào để truy tung.
Nhưng một tiếng phượng hoàng hót bén nhọn phóng lên cao, đám người Cơ Hạo đứng ở sau lưng một con thải phượng to lớn, mạnh mẽ đuổi theo.
Vừa rồi lúc Tồi Thành Cự Pháo tự hủy, Cơ Hạo đang dùng đạo phù vây khốn Bàn Hi. Tuy Da Ma Đà dùng bí thuật thúc dục Bàn Hi, khiến nàng bộc phát ra lực lượng khủng bố mạnh mẽ phá hủy đạo phù, lao về cứu ra Da Ma Đà. Nhưng một tia khí tức trong đạo phù quấn quýt trên người Bàn Hi, truy tung ngọc phù trong tay Cơ Hạo có thể thoải mái đuổi theo bọn hắn.
Nghe được tiếng phượng hoàng hót, Cơ Hạo cầm Cửu Dương Qua, không nhẹ không nặng ở đâm trên lưng nàng một cái, con thải phượng kiêu ngạo ương ngạnh này đau đến mức lại hét to một tiếng. Cơ Hạo quát to: “Ngươi con chim vớ vẩn này, chẳng lẽ cấu kết dị tộc sao? Còn chưa đuổi theo, ngươi gào thét cái gì? Nếu để bọn hắn chạy mất, bảo bối của thiếu chủ nhân nhà ngươi tính như thế nào?”
Nhìn thấy Cơ Hạo dùng Cửu Dương Qua đâm cận vệ kiêm tọa kỵ bên người mình, Phượng Cầm Tâm dị thường tức giận đang muốn mở miệng quát, nhưng nghe được lời kế tiếp của Cơ Hạo, nàng nhất thời hung hăng đạp một cước ở trên đầu phượng hoàng: “Kêu lung tung cái gì? Còn không mau đuổi theo đi?”
Thải phượng ủy khuất kêu một tiếng, đôi cánh thật lớn hung hăng rung lên, mang theo một dải cầu vồng bảy màu bắn nhanh ra, mắt thấy đã đuổi tới chỗ cách cự hạm không đến mười dặm.
Còn chưa chờ Cơ Hạo và Phượng Cầm Tâm ra tay, một luồng sáng màu vàng hình rồng phía sau gào thét xuất hiện, Ngao Lễ đứng ở đỉnh đầu một con kim long cũng đuổi theo, hơn nữa cách rất xa đã ném ra một cái long đầu chùy.
Long đầu chùy ánh vàng rạng rỡ hóa thành kích cỡ như ngọn núi nhỏ, mang theo một cơn gió dữ gào thét nện xuống. Phù văn màu xanh mặt ngoài cự hạm kim loại Tu tộc chế tạo chợt nở rộ, một mảng thanh quang quanh quẩn đem cự hạm bao lấy chặt chẽ.
Long đầu chùy Ngao Lễ ném chính là thiên địa thánh binh, chuyên tấn công sát phạt, một chùy hạ xuống như ngọn núi lớn áp đỉnh, trận pháp phòng ngự của cự hạm ầm ầm vỡ nát. Long đầu chùy nện ở trên cự hạm, ba cây cột buồm cùng buồm tam giác đều bị đập nát. Cự hạm phát ra tiếng vặn vẹo chói tai, thân thuyền dài đến nghìn trượng ầm ầm gãy, mấy ngàn bóng người ùn ùn từ trong cự hạm lao ra.
Da Ma Đà sắc mặt tái nhợt nhìn đám người Cơ Hạo đuổi theo không tha, đột nhiên cười một tiếng dữ tợn: “Tốt, tốt, tốt, các ngươi thế mà lại chủ động tới chịu chết!”
Trong tiếng cười dữ tợn, Da Ma Đà cùng mười mấy chiến sĩ Già tộc đồng thời rút ra pháp trượng màu đen, tay run lên muốn điều động thiên đạo lực nghiền áp đám người Cơ Hạo.
Nhưng Cơ Hạo sớm đã có chuẩn bị. Mắt thấy đám người Da Ma Đà lấy ra pháp trượng màu đen có thể điều động thiên đạo lực, một đạo phù màu bạc dài ba thước ba tấc hắn cầm trước ở lòng bàn tay lập tức chạy lên.
Trên đạo phù màu bạc này vẽ rậm rạp mấy ngàn thanh kiếm nhỏ, Cơ Hạo sau khi đem nó dẫn phát, giống như có một vầng mặt trời màu bạc bùng nổ ở trong tay hắn, vô số luồng kiếm quang màu bạc bắn nhanh ra, theo tâm ý Cơ Hạo hướng pháp trượng màu đen này đâm tới.
Cơ Hạo từng tự tay phá hủy một thanh pháp trượng màu đen, biết những pháp trượng này tuy có thể điều động thiên đạo lực Bàn Hi thế giới, nhưng bản thân pháp trượng lại rất yếu ớt. Chỉ cần một đòn nhẹ nhàng là có thể khiến nó vỡ nát.
Thiên đạo lực của một thế giới không phải người thường có thể điều động, Da Ma Đà và chiến sĩ khác của Già tộc căn bản không có cái tu vi đó. Bọn hắn chỉ có thể mượn dùng bảo vật đại thần thông giả của dị tộc luyện chế mới có thể miễn cưỡng điều động lực lượng này. Một khi Cơ Hạo phá hủy những bảo vật này, ở trong trận đánh cược sinh tử, bọn Da Ma Đà đừng nghĩ vận dụng chút lực lượng thiên đạo nào nữa.
Vì thế, Cơ Hạo không tiếc lãng phí một đạo phù Huyền Đô đạo nhân đưa tới, một kiếm phù có thể phóng ra ức vạn đạo kiếm khí tùy tâm mà động.
Tiếng ‘Phành phành’ không dứt bên tai, pháp trượng màu đen trong tay Da Ma Đà đám người bị kiếm khí phá hủy ùn ùn vỡ nát. Da Ma Đà khàn giọng kinh hô. Cơ Hạo hơi động tâm, vô số luồng kiếm quang màu bạc quét ngang, tàn nhẫn vô cùng hướng chỗ yếu hại quanh thân đám người Da Ma Đà đâm xuyên tới.
‘Roẹt’ một cái, một cơn gió dữ thổi quét bầu trời, mắt thấy đám người Da Ma Đà đã sắp bị kiếm phù tru sát, Bàn Hi đã kịp thời xuất hiện, một chưởng đánh kiếm quang đầy trời vỡ nát. Không đợi Cơ Hạo có thêm bất cứ động tác nào, thân hình Bàn Hi lóe lên, như quỷ mỵ lao về phía Cơ Hạo, một quyền hướng vào ngực Cơ Hạo đập xuống.
Cơ Hạo hít sâu một hơi. Hắn lấy ra Hỗn Độn Hạp Kiếm, tinh khí thần toàn thân nháy mắt rót vào trong hộp kiếm, hộp kiếm nho nhỏ không bắt mắt vỡ ra một khe hở, một đạo kiếm quang màu trắng tinh tế nho nhỏ bay ra, nhìn như thong thả thực ra nhanh như chớp đánh vào trên ngực Bàn Hi.
Bàn Hi từ trước tới nay không để vào mắt đối với công kích từ bên ngoài thét lớn một tiếng, bị đạo kiếm quang này đánh cho thân hình vội lui. Kèm theo một tiếng xé trời thê lương, Bàn Hi bị hỗn độn kiếm khí đánh rơi rụng khỏi không trung, thân thể hung hăng va chạm ở trên đại địa.
Vô thanh vô tức, trên đại địa Bàn Hi thế giới xuất hiện một cái hố to đường kính trăm dặm. Hỗn độn kiếm khí xé rách đại địa, một đòn đem Bàn Hi đánh vào trong lòng đất không biết sâu bao nhiêu, cái hố to đường kính trăm dặm này xâm nhập thẳng tắp trong lòng đất, vách lỗ bóng loáng như gương, thậm chí có thể phản xạ ra bóng người.
Không đợi Bàn Hi từ trong cái hố to sâu không lường được bò ra, Cơ Hạo không nói một lời lấy ra mấy ngàn viên Thiên Lôi Tử đủ loại màu sắc hình dạng, hung hăng hướng sâu trong hố to ném xuống. Mơ hồ có thể thấy được một cái bóng người hơi loạng choạng ở trong hố to, sau đó vô số lôi quang bùng nổ, hố to kịch liệt lay động một phen, sau đó bắt đầu nhanh chóng sụp xuống.
“Đáng chết… Các ngươi không thể như vậy!” Da Ma Đà khàn giọng thét chói tai.
Tuy không biết Thiên Lôi Tử do Cơ Hạo ném là cái gì, nhưng khi lôi hỏa nổ, Da Ma Đà cách thật xa cũng cảm nhận được uy thế khủng bố hủy diệt tất cả đó. Hắn kinh hồn táng đảm nhìn Cơ Hạo, chột dạ vô cùng sợ Bàn Hi không chống đỡ được công kích như vậy.
Một bóng người toàn thân bốc lên sương mù máu đột nhiên dịch chuyển đến trước người Da Ma Đà, Xi Vưu khắp cả người màu máu vung trường đao máu chảy đầm đìa, nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo cười cười: “Các ngươi thế mà còn dám phản kích? Đáng tiếc, cho ta thêm mấy tháng thời gian, ta có thể đem bảy thành tinh huyết rút từ Bàn Hi cắn nuốt toàn bộ, Xi Vưu ta sẽ có thể có được hơn phân nửa lực lượng của Bàn Hi… Đáng tiếc!”
Da Ma Đà hung hăng chỉ chỉ Cơ Hạo, khàn cả giọng thét chói tai: “Xi Vưu, giết bọn hắn, giết bọn hắn!”
Sắc mặt Xi Vưu trở nên cực kỳ quỷ bí, hắn hướng Cơ Hạo mỉm cười, sau đó lật tay một đao đem Da Ma Đà chém thành hai mảnh phẳng phiu.
Không đợi chiến sĩ Già tộc phụ cận phục hồi tinh thần, chiến sĩ Xi Vưu quân đồng thời xuống tay, từ phía sau một đòn xuyên thủng chỗ yếu hại của bọn hắn, mười mấy người liên thủ công kích một người, đem các chiến sĩ Già tộc nguyên khí đại thương đồng thời chém giết hết.
Cười ‘Khanh khách’ một tiếng quái dị, đỉnh đầu Xi Vưu lao ra một lá cờ lớn màu máu, hóa thành một đạo huyết khí cuốn lên toàn bộ chiến sĩ Xi Vưu quân, lóe lên một cái đã không thấy tăm hơi.